Chương 1841 Đạt Lan Đài Rơi Vào Tình Huống Khó Xử
Ngậm miệng!
- Ngươi ồn ào cái gì vậy? Có thấy mất mặt hay không? Tràng tử Chiến Hồn Điện ta, há lại có thể nói đập là đập! Vội vàng như vậy còn ra thể thống gì?
Nghe thấy âm thanh tên Tinh tế đến đây báo tin, đại chủ tế Đạt Lan Đài đang làm việc công hữu rất bất mãn đi ra từ công sự, đổ ập xuống chính là một trận răn dạy!
Tên Tinh tế bị răng dạy đến ngơ ngác, vẫn còn có chút sốt ruột, bởi vì tình hình bên ngoài thật rất tổn hại đến mặt mũi Chiến Hồn Điện.
- Không phải, Hữu đại chủ tế, thật....
- Cái gì không phải thật? Chẳng lẽ trời còn có thể sụp đổ xuống hay sao? Đi, đi trước dẫn đường, đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Vâng, Hữu đại chủ tế, ngay tại cửa đại điện Chiến Hồn Điện ta.
Tên Tinh tế bổ sung một câu.
Nhưng câu nói này Đạt Lan Đài trên cơ bản không nghe lọt tai, mà tận tình khuyên bảo giáo dục tên tinh tế:
- Sau này làm việc không thể vội vàng như vậy, phải có khí phách núi thái sơn sụp đổ trước mắt nhưng mặt không đổi sắc, như vậy sau khi mới có thể có một phen hành động.
Trong đại điện Điện chủ Chiến Hồn Điện, điện chủ Tất Trạch vừa rồi bị tiếng hô kinh của Tên tinh tế làm giật mình, lại đưa ánh mắt về phía công văn trước mắt mình.
Không người nào dám tới Chiến Hồn Điện bọn hắn đập phá quán, đây không phải đùa giỡn hay sao?
Coi như thực sự có người đến đập thì cũng phải đập được rồi nói.
Dù sao thực lực của Chiến Hồn Điện bọn hắn còn ở đó, cho dù trước mắt thực lực tổng hợp của Liệt Hỏa Điện xếp hạng thứ nhất trong Tổ Thần Điện tới cũng chưa chắc có thực lực đó.
Cho nên, chuyện này điện chủ Tất Trạch một chút cũng không để ý.
Khoảng cách cũng không xa, thời gian hơn mười hô hấp, Hữu đại chủ tế Đạt Lan Đài đã xuất hiện ở cửa chính Chiến Hồn Điện, ngay khi vừa xuất hiện đã bị trận thế trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.
Lúc này, trước cửa Chiến Hồn Điện đã sắp trở thành người đông nghìn nghịt.
Nhìn tình huống trước mắt, trên trời dưới đất, nói ít cũng có mấy vạn tư tế các điện đến đây vây xem náo nhiệt.
Ánh mắt lại khẽ động, sắc mặt của Đạt Lan Đài trở nên vô cùng khó coi, ngay hai bên cửa chính Chiến Hồn Điện có mười mấy tên tư tế thân mang phục sức Chiến Hồn Điện, hoặc ngồi hoặc nằm hoặc kêu thảm, từng người ngã trái ngã phải nhìn qua vô cùng chật vật.
Lại còn có một vị tư tế toàn thân cháy đen nửa nằm ở nơi đó, máu tươi trên người đã chảy đầy đất.
- Đây.... Đây là có chuyện gì?
Kinh dị qua đi, Đạt Lan Đài đã thấy Diệp Chân, còn thuận thế nhìn thấy dòng chữ trên tấm hoành phi to lớn sau lưng Diệp Chân.
Vừa nhìn thấy vậy, cái mũi hắn đã sắp tức điên.
- Đạt hữu chủ tế nhanh như vậy liền ra rồi?
- Diệp mỗ còn tưởng rằng còn phải đánh tám mươi hơn trăm người thì các ngươi mới ra ngoài chứ. Nhưng ta thấy Chiến Hồn Điện các ngươi không có người, lúc này ta mới đánh hơn mười người, nếu không phải Đạt hữu chủ tế ngươi ra thì không ai ứng chiến nữa nha!
Bộ dáng của Diệp Chân giống như thở phào nhưng mặt đầy trêu chọc, vừa nói vừa hướng về Đạt Lan Đài khiêu chiến.
- Nếu Đạt hữu chủ tế đã đến, vậy Diệp mỗ sẽ thỉnh giáo Đạt hữu chủ tế một phen!
Nói xong, Diệp Chân nghiêm mặt nói.
- Man Linh Điện Diệp Chân, chuyên tới để khiêu chiến Đạt hữu đại chủ tế! Đương nhiên, nếu Đạt hữu đại chủ tế sợ thì trực tiếp nhận thua cũng có thể!
Vừa nghe đến đây, Đạt Lan Đài đã sắp tức điên.
Hắn đường đường là một Hữu đại chủ tế Giới Vương Cảnh cửu trọng đỉnh phong, sao lại sợ Diệp Chân chỉ là một gia hỏa Thông Thần Cảnh cửu trọng.
Nhưng, hắn thấy, mặc dù Diệp Chân là Tả đại chủ tế của Man Linh Điện, nhưng căn bản không thể so sánh với Đạt Lan Đài hắn.
Như vậy cũng tốt, quyền lực và địa vị của quản gia phú hào một ức vạn và quản gia phú hào một trăm vạn là không có bất kỳ khả năng so sánh.
Huống hồ, Đạt Lan Đài còn tồn lấy ý nghĩ của những người khác, Diệp Chân chỉ là một võ giả Thông Thần Cảnh cửu trọng, căn bản không đáng hắn xuất thủ.
Phái cái tinh tế Huyền Cung Cảnh lại thỏa đáng nhưng nếu phái nguyệt tế tới, đều xem như cất nhắc Diệp Chân.
Hơn nữa, thanh danh của Diệp Chân là có, nhưng trên đời này nhiều người không tin tà, người có tiếng không có miếng lại càng nhiều, người khoác lác thiếp vàng trên mặt mình lại càng nhiều vô số kể.
Ánh mắt Đạt Lan Đài nhìn về phía của Diệp Chân xuất hiện một tia trào phúng:
- Chỉ ngươi cũng xứng để bản tọa xuất thủ?
- Hồ Nghiệp, ngươi đi chỉ điểm vị Diệp tả chủ tế đến từ Man Linh Điện này một chút đi!
Đạt Lan Đài thuận miệng mệnh lệnh một Nguyệt tế ở bên cạnh hắn nói.
Đạt Lan Đài tận lực nhấn mạnh hai chữ 'Chỉ điểm', ý đồ trong đó đã không thể rõ hơn được nữa, chính là để kia Hồ Nghiệp giáo huấn Diệp Chân cho thật tốt.
Không ngờ, Nguyệt tế lên là Hồ Nghiệp này lại là một mặt sầu khổ, không chỉ không có ứng thanh xuất chiến mà còn hơi lùi bước.
Thấy thế, Đạt Lan Đài không khỏi âm thầm tức giận.
Ngay khi hắn đang muốn quát lên thì tên Tinh tế vừa rồi mời hắn từ công sự tới giật giật tay áo của hắn, một mặt hoảng sợ chỉ về phía mười mấy tên tư tế Chiến Hồn Điện ngã lộn xộn ngổn ngang trên mặt đất.
- Đại nhân, Nguyệt tế Hồ Nghiệp sợ là không được, tất cả mười vị tư tế vừa rồi bị đánh ngã này đều là Nguyệt tế, còn bao gồm Nguyệt tế Bì Tri Long ở trong đó.
Tên tinh tế đó cẩn thận từng li từng tí dùng thần hồn truyền âm.
Nghe xong, Đạt Lan Đài lập tức ngơ ngác.
Vừa rồi ra gấp, lại bị cảnh tượng người đông nghìn nghịt trước mắt trước mắt làm kinh hãi, sau đó lại bị hoành phi Diệp Chân kéo đến làm giận nên hắn căn bản không chú ý thân phận của những tư tế nằm ngổn ngang lộn xộn ở cổng Chiến Hồn Điện.
Nhất là những tư tế vô cùng chật vật, có người đầy mặt cháy đen, có đầy mặt vết máu, hắn đã không chú ý.
Lúc này bị tên tinh tế này nhắc nhở, Đạt Lan Đài mới tỉ mỉ nhìn về mười mấy tên Nguyệt tế phía dưới.
Vừa nhìn hắn đã hít vào một ngụm khí lạnh!
Toàn bộ mười bảy vị Nguyệt tế.
Tu vi thấp nhất là Giới Vương Cảnh nhị trọng, cao nhất là Giới Vương Cảnh thất trọng sơ kỳ, giống Bì Tri Long kia ở trong Chiến Hồn Điện bọn hắn cũng được coi là nhân vật có chút danh tiếng, đã từng liên tiếp đánh bại qua mấy tên Nguyệt tế tu vi cao hơn hắn.
Lúc này lại nằm la liệt trên mặt đất, cái trán bầm tím, ngay cả tóc cũng bị gọt sạch một mảng thật lớn.
Vô ý thức nhìn Diệp Chân một chút, trong lòng nổi lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, Hữu đại chủ tế của Chiến Hồn Điện Đạt Lan Đài quay đầu nhìn về phía nhắc tên tinh tế nhở hắn hỏi.
- Đều là hắn làm?
Lúc này Tên tinh tế mới mãnh liệt gật đầu.
- Không sai, hơn nữa, trước sau ngay đều không dùng lên nửa khắc đồng hồ!
- Cái gì?
Đạt Lan Đài bị lời nói tên tinh tế đó làm cho giật mình, trong thời gian không đến nửa khắc đồng hồ đã liên tiếp đánh bại mười bảy nguyệt tế Chiến Hồn Điện bọn hắn!
Mẹ nó, này đừng nói là võ giả Thông Thần Cảnh cửu trọng, cho dù nửa bước Đạo Cảnh, chỉ sợ cũng không làm được?
Có thể làm, sợ chỉ có những cường giả Đạo Cảnh kia mà thôi.
Sau khi kinh ngạc, Đạt Lan Đài còn hơi nghi hoặc một chút, tại sao Diệp Chân này lại có thể mạnh như vậy?
Sẽ không phải tư tế này nói nhầm chứ?
Ngay khi hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sang, ở trên bầu trời tư tế, tinh tế, nguyệt tế lập tức gật đầu, vị nguyệt tế Hồ Nghiệp bị hắn điểm danh càng một mặt xấu hổ và bất đắc dĩ.
- Hữu đại chủ tế, ta... Ta không phải.... Sợ thua, ta là sợ làm cho.... Chiến Hồn Điện chúng ta mất mặt!
Vừa nói đến đây, vẻ mặt Đạt Lan Đài đã run lên, xem ra hẳn là thật!
- Đạt hữu chủ tế, ta dựa theo quy củ của Tổ Thần Điện chúng ta khởi xướng khiêu chiến với ngươi, nếu ngươi thật sợ thì ta cũng không làm khó ngươi, nhận thua, sau đó đi sang một bên, ta sẽ tiếp tục khiêu chiến người khác!
m thanh của Diệp Chân vang lên.
Nghe vậy, Đạt Lan Đài giận dữ, nhưng trong lòng thì đang chìm xuống thật sâu!
Nháy mắt rơi vào tình huống khó xử!