Chương 1842 Chiến Thuật Con Rùa Đen
Dưới ánh mắt sáng rực của Diệp Chân, Hữu đại chủ tế Chiến Hồn Điện - Đạt Lan Đài nháy mắt rơi vào tình huống khó xử, nhất là lúc này hắn còn bị mấy vạn tư tế các điện của Tổ Thần Điện nhìn chằm chằm, trong chớp mắt trên trán đã thấm ra một tầng mồ hôi.
Nếu như mười bảy vị nguyệt tế trước mắt này đều là một mình Diệp Chân trong thời gian không đến nửa khắc đồng hồ đánh ngã, đã vậy bản thân còn lông tóc không thương.
Vậy thì thật sự đáng sợ.
Trước mắt, mỗi người trong mười bảy vị Nguyệt tế Chiến Hồn Điện này, Đạt Lan Đài hắn đều có thể chiến thắng nhẹ nhàng.
Nhưng, cũng chỉ chiến thắng mà thôi.
Muốn làm được đến trình độ như Diệp Chân, căn bản không thể!
Cơ bản loại phán đoán này, như vậy nếu Đạt Lan Đài hắn ứng chiến, có chín thành hắn có thể thua!
Nói thật, từ khi Đạt Lan Đài bước lên con đường võ đạo, kinh lịch chiến đấu lấy vạn trận để tính toán, trong những trận chiến đấu này có thắng có thua càng có một đường sinh tử chạy trối chết.
Cho nên, Đạt Lan Đài cũng không sợ thua.
Một đường võ đạo, kẻ mạnh càng có kẻ mạnh hơn, đừng nói bọn hắn, cho dù Tạo Hóa Thần Nhân cũng có một ngày sẽ thua trận.
Cho nên, thua không đáng sợ.
Nhưng hắn sợ mất mặt!
Càng sợ ném mặt mũi của Chiến Hồn Điện.
Trước đó Diệp Chân đã liên tiếp đánh bại mười bảy vị Nguyệt tế Chiến Hồn Điện bọn hắn, lúc này Hữu đại chủ tế hắn vừa ra đã mơ hồ đại biểu cho mặt mũi của Chiến Hồn Điện.
Nếu ngay cả Hữu đại chủ tế hắn cũng thua, như vậy mặt mũi của Chiến Hồn Điện sẽ bị hắn làm cho mất hết.
Hắn sợ việc này!
Nhưng vấn đề là, lúc này, trước mắt bao người, hắn được lựa chọn sao?
Lúc này, thua mất mặt, nhưng nếu sợ chiến sẽ càng mất mặt hơn!
Càng làm cho Đạt Lan Đài muốn khóc là, tu vi chân chính của Diệp Chân trước mắt này chỉ có Thông Thần Cảnh cửu trọng đỉnh phong.
Thắng không tính là gì, nhưng thua, vậy khi...
Hơi trầm ngâm, Đạt Lan Đài định kéo dài một ít thời gian.
- Diệp Chân, ngươi đánh lên Chiến Hồn Điện chúng ta, đến cùng muốn làm gì?
- Không phải chính là Phân Thân Vạn Cốt Luân Hồi Ấn kia tạm thời không có cách nào cho ngươi thuê, nên ngươi đến trước của Chiến Hồn Điện ta gây sự, ngươi tin hiện tại bản tọa sẽ bẩm báo Đại Thủ Tế để ngươi chịu không nổi hay không?
Đạt Lan Đài trầm giọng quát.
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Đạt Lan Đài lại thật nhanh dùng thần hồn truyền âm giao lưu với nhóm Nguyệt tế lúc trước giao thủ với Diệp Chân.
- Diệp Chân này là đánh bại ngươi như thế nào, hắn dùng Công Pháp Thần Thông gì?
- Không thấy rõ!
- Cái gì? Không thấy rõ, có ý gì?
- Nhanh! Tốc độ của hắn vô cùng nhanh! Ta cảm giác nhoáng một cái thì hắn lập tức xuất hiện sau lưng ta!
....
- Muốn cáo trạng, vậy ngươi cứ thoải mái đi! Nếu như ngươi không ngại mất mặt!
Diệp Chân bày ra một tư thế xin mời.
- Ngươi là Hữu đại chủ tế nhưng thậm chí ngay cả quy củ của Tổ Thần Điện ta cũng không rõ ràng!
- Điện quy thứ chín mươi mốt của Tổ Thần Điện ta, cổ vũ tư tế các điện khiêu chiến luận bàn lẫn nhau để tăng lên năng lực thực chiến, nhưng không thể ép buộc, luận bàn toàn bằng tự nguyện!
Nói xong, Diệp Chân làm tư tế chắp tay về phía đông đảo tư tế vây xem.
- Chư vị làm chứng, ta chỉ tới cửa khiêu chiến chư vị Chiến Hồn Điện mà thôi, chưa từng ép buộc bọn hắn! Sao lại nói là gây sự!
Đạt Lan Đài trực tiếp nghẹn lời, bị Diệp Chân chắn ngực đến đau nhức.
- Thế nhưng, trên căn bản ngươi vẫn là bởi vì không thuê được Phân Thân Vạn Cốt Luân Hồi Ấn mà ghi hận trong lòng!
Đạt Lan Đài tức giận nói.
Trên thực tế, ngay từ đầu khi vừa phát hiện Diệp Chân đang nháo chuyện, Đạt Lan Đài đã nghĩ đến chuyện này.
Vừa nói, Đạt Lan Đài vừa nhanh chóng hỏi thăm các Nguyệt tế chiến bại khác.
Cái gọi là muốn chiến thắng đối thủ phải luôn ghi nhớ một điều, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nếu đã muốn chiến vậy thì phải hiểu rõ tình huống của đối phương để gia tăng phần thắng.
Nhưng làm cho Đạt Lan Đài ngoài ý muốn là, đối mặt với câu hỏi của hắn, Diệp Chân lại cực kì quang côn trực tiếp thừa nhận.
- Không sai, ta chính là bởi vì việc này tới khiêu chiến Chiến Hồn Điện các ngươi! Ta nghĩ mãi mà không rõ, tại sao đến phiên ta thuê Phân Thân Vạn Cốt Luân Hồi Ấn kia lại phải chờ ba trăm đến năm trăm năm mới có thể thuê!
- Bảo ta chờ ba trăm năm trăm năm, các ngươi không phải chơi ta sao?
Diệp Chân một mặt lạnh lùng nói.
- Con người của ta thích ăn miếng trả miếng, nếu các ngươi đã chơi ta, vậy ta cũng sẽ chơi đùa với các ngươi!
Nói đến đây, Diệp Chân nhe răng cười một tiếng.
- Đương nhiên, ta sẽ rất tuân thủ quy củ.
- Chỉ là theo quy củ của Tổ Thần Điện khiêu chiến các ngươi mà thôi, sau đó ở trong quy củ đánh các ngươi thành đầu heo!
- Ngươi....
Đạt Lan Đài chán nản, hắn không ngờ Diệp Chân nói ngay thẳng như thế, hết lần này tới lần khác hắn lại không có biện pháp.
Bởi vì Diệp Chân thật là theo quy củ đến.
Nhưng các tư tế quan chiến xung quanh nghe thấy Diệp Chân nói kiểu này, rất nhiều tư tế thật hưng phấn, đây chính là tin tức bát quái lớn.
Trong chớp mắt phù tấn bay đầy trời.
Trên cơ bản, đại đa số tư tế đều hiểu trong này xảy ra chuyện gì.
Hóa ra là Chiến Hồn Điện cố ý làm khó dễ Diệp Chân, không cho Diệp Chân thuê Phân Thân Vạn Cốt Luân Hồi Ấn, cho nên lúc này Diệp Chân mới tới cửa gây sự.
Thật lòng mà nói, chờ ba trăm năm trăm năm, đây cũng không phải làm khó dễ, mà là đang phá rối Diệp Chân. Mặc dù vật liệu này là của Chiến Hồn Điện, có cho mướn hay không đều là chuyện của Chiến Hồn Điện.
Nhưng các tư tế vây xem lại không nghĩ như vậy, trước kia đều là cầm linh thạch là có thể thuê được, bây giờ lại nói rõ làm người buồn nôn.
Đổi lại thành người nào thì chỉ sợ cũng phải nháo đến ầm ỉ một phen.
Nhưng chín thành chín người lại không có quyết đoán lớn như Diệp Chân, trực tiếp chắn trước cửa chính của Chiến Hồn Điện.
- Đạt hữu chủ tế, ngươi hướng mấy người bọn hắn nghe ngóng xong chưa, nếu nghe ngóng xong rồi thì ngươi có dám chiến hay không, tranh thủ thời gian cho ta nghe quyết định chính xác!
- Nếu ngươi không dám đánh với Diệp mỗ một trận thì tranh thủ thời gian kẹp chặt cái đuôi cút sang một bên làm chó nhát gan đi, ta sẽ tiếp tục khiêu chiến những người khác!
- Còn nếu ngươi dám chiến thì nhanh lên một chút, đi lên làm nhanh một trận, đừng lề mề chậm chạp như nữ nhân!
Diệp Chân chỉ Đạt Lan Đài mắng.
Bị Diệp Chân nói toạc hành vi của mình làm mặt mo Đạt Lan Đài đỏ ửng, làm cho phổi của hắn kém chút bị tức nổ.
Bà nội nó, miệng của Diệp Chân này quá độc!
Nếu hắn không chiến, đó chính là chó cụp đuôi nhát gan, nếu hắn chiến cũng là lề mề chậm chạp giống như nữ nhân.
Cho dù hắn làm như thế nào thì đều cũng bị mắng.
Càng làm cho hắn buồn bực là bị Diệp Chân mắng như vậy nhưng nếu hắn không ứng chiến, vậy sau này Đạt Lan Đài hắn cũng không cần lăn lộn nữa, toàn bộ Chiến Hồn Điện cũng sẽ bởi vì hắn mà hổ thẹn!
Trong lúc nhất thời, Đạt Lan Đài có chút hối hận.
Hối hận vừa rồi ra oai như vậy làm gì, hối hận ngay khi tên Tinh tế đi vào báo tin, hắn ra đây làm cái gì, để điện chủ xử trí không phải tốt rồi sao?
Bằng không thì hắn cũng đâu lọt vào tình huống khó xử như trước mắt.
Bởi vì vừa rồi hắn đã mượn cơ hội hỏi thăm toàn bộ mười bảy vị nguyệt tế bị Diệp Chân đánh bại một lần.
Đáp án của tất cả mọi người, đều nhất trí kinh người.
Nhanh!
Tốc độ của Diệp Chân quá nhanh!
Nhanh đến bọn hắn không thấy rõ!
Thủ đoạn công kích cũng có thể trực tiếp uy hiếp được cái mạng nhỏ của bọn hắn!
Từng người bọn hắn thậm chí chưa kịp hiểu rõ đã toàn thua!
Đạt Lan Đài là ôm một loại tâm tình không cách nào hình dung đón lấy Diệp Chân, chợt nhìn, có chút giống là dũng sĩ chịu chết.
Thế nhưng một câu của Diệp Chân lại lần nữa làm cho trán Đạt Lan Đài trán máy động, mạch máu căng lên muốn tức điên.
- Ồ, cũng không tệ lắm, rốt cục cũng dám ứng chiến, không còn như một nữ nhân núp ở đó nữa!
Diệp Chân mắng.
- Hừ, đừng ba hoa miệng lưỡi nữa, chúng ta so tài xem hư thực!
- Tốt! Mời!
- Mời!
Nếu là khiêu chiến luận bàn thì một chút bề ngoài nên có vẫn là phải có!
Cơ hồ là ngay khi chữ mời của Đạt Lan Đài vừa ra khỏi miệng, Đạt Lan Đài đã động, song chưởng nhanh chóng vung vẩy, trong chớp mắt mang theo vô số đạo linh lực giao long thổ hoàng sắc, bắt đầu xoay quanh ở quanh người hắn.