Chương 1843 Sát Thương Đầu Tiên
Trong chốc lát, quanh người hắn trước sau đã đan dệt ra vô số linh màn chồng chất vô cùng nặng nề.
Đây chính là đối sách của Đạt Lan Đài.
Tốc độ của ngươi nhanh đúng không.
Ngươi công kích sắc bén đúng không?
Ta toàn lực phòng ngự, ta xem ngươi có thể làm gì?
Hơn nữa, Đạt Lan Đài cảm giác, trong lúc phòng ngự hắn có lẽ có thể tìm được chiến cơ đánh bại Diệp Chân, vãn hồi mặt mũi Chiến Hồn Điện bọn hắn.
- Hả, ngươi đang muốn làm rùa đen à?
Thấy Đạt Lan Đài không công mà lại thủ, Diệp Chân đã hiểu rõ ý đồ của Đạt Lan Đài.
Không thể không nói, đối sách của Đạt Lan Đài thật rất cao minh.
Xem như tình hình chiến đấu lúc trước, đây chính là một trong những đối sách cao minh nhất khi ứng đối võ giả tốc độ rất nhanh như Diệp Chân.
Nhưng vấn đề là Diệp Chân không phải loại võ giả thuần túy dựa vào tốc độ.
Tinh hồn châu Đại Phong mang tới tốc độ siêu cường, chỉ là phóng đại thực lực của Diệp Chân lên gấp đôi gấp bội, nhưng lực công kích của bản thân Diệp Chân cũng không kém chút nào.
Hơn nữa, cho tới nay, thật ra Diệp Chân đều thuộc về loại võ giả đánh đòn phủ đầu công cao da mỏng.
Cứng đối cứng, đối phương còn như là rùa đen không hoàn thủ, loại chuyện này Diệp Chân thật không sợ.
Thần niệm khẽ động, Tử Linh Tiên Kiếm đón gió lớn dần, trong chớp mắt đã tăng vọt đến khoảng ngàn mét, cổ tay Diệp Chân khẽ nhúc nhích, Tử Linh Tiên Kiếm chậm qua một quỹ tích vô cùng huyền ảo, vô cùng chậm chém về phía Đạt Lan Ba.
Mỗi khi Tử Linh Tiên Kiếm di động một phần thì kiếm thế trong đó, Linh Lực đều nhanh chóng vận chuyển, mỗi di động một phần, Tử Linh Tiên Kiếm đều đang nhanh chóng thôn phệ Linh Lực từ trong hư không bốn phương tám hướng, tăng lên kiếm thế.
Ngay một khắc khi một kiếm này giương đến điểm cao nhất, một đạo kiếm ý khủng bố không hiểu làm cho trong lòng tất cả mọi người đều phát lạnh, đột ngột từ trong tiên kiếm Tử Linh của Diệp Chân tán phát ra.
Tất cả các tư tế nhìn chằm chằm Tử Linh Tiên Kiếm trong nháy mắt này đều có một loại cảm giác đau nhói.
Diệp Chân lại một mặt hưởng thụ, lần đầu tiên hắn vô cùng hài lòng trong thực chiến, thể ngộ kiếm đạo mênh mông vô biên của Tử Linh, tùy ý thôi động kiếm thế.
Không có cách, ai kêu có người làm bia cho hắn thử kiếm đâu.
Tử Linh thì như khoe khoang, hung hăng điên cuồng chăm chú, hận không thể bày ra hoàn toàn kiếm đạo của nàng trong một kiếm này!
Có thể nghĩ, uy lực một kiếm Diệp Chân và Tử Linh toàn lực đánh ra sẽ mạnh bao nhiêu?
Mà cũng ngay khi kiếm ý kinh khủng bắn ra, huyết sắc trên mặt Đạt Lan Đài nháy mắt rút đi.
Đạt Lan Đài chợt phát hiện, chỉ một kiếm này đã làm cho hắn có không bất kỳ cơ hội cầu thắng gì, chưa nói đến tại chỗ chiến bại, mà chính bản thân hắn cũng rơi vào hiểm cảnh lằn ranh sinh tử.
Trong cảm giác của tất cả mọi người, một kiếm này Diệp Chân rất chậm, vô cùng chậm.
Đạt Lan Đài tùy ý có thể tránh.
Nhưng, chỉ có Đạt Lan Đài là người trong cuộc mới rõ ràng, kiếm thế và kiếm ý của một kiếm này đã phong kín tất cả đường lui của hắn.
Trừ đón đỡ ra thì hắn không có bất kỳ lựa chọn nào khác!
Đột nhiên, Đạt Lan Đài phát hiện, hắn lấy loại sách lược rùa đen toàn lực phòng thủ ứng đối Diệp Chân là quyết định ngu xuẩn nhất trong hôm nay!
Cũng ở trong nháy mắt này, Tử Linh Tiên Kiếm giương đến điểm cao nhất đột nhiên lấy một loại biến hóa làm cho người ta thổ huyết, đột ngột từ cực chậm biến thành cực nhanh, giống như lôi đình chém về phía Đạt Lan Đài.
Trong lúc kinh ngạc, trên cánh tay Đạt Lan Đài đột ngột xuất hiện một đôi tí thuẫn, linh quang đại phóng, như thiểm điện đánh về hướng Tử Linh Tiên Kiếm của Diệp Chân.
Mà cũng trong nháy mắt này, trong đại điện của Điện chủ Chiến Hồn Điện, điện chủ Tất Trạch đang xử lý công văn đột nhiên ngẩng đầu, sau đó trong mắt lóe ra kinh hãi, cả người lập tức hư không tiêu thất.
Ầm!
Kiếm thế như tinh thần trụy lạc đánh vào kia một đôi tí thuẫn vô cùng nặng nề, phát ra một ầm ầm nổ vang không dám tưởng tượng.
Đôi tí thuẫn cấp bậc Thượng Phẩm trấn khí của Đạt Lan Đài đã ầm vang chia năm xẻ bảy, cùng nó cùng nhau vỡ ra, còn có cẳng tay của Đạt Lan Đài.
Cả người Đạt Lan Đài tức thì bị một kiếm này oanh bay ngược bay lên, trong miệng cuồng phún ra máu tươi.
Bản thân Đạt Lan Đài thì trong mắt càng lấp đầy bằng vẻ kinh ngạc, nếu không phải hắn có một đôi tí thuẫn thì chỉ sợ bây giờ hắn đã bị một kiếm của Diệp Chân chém giết?
Nhưng, kiếm thứ nhất này chỉ vừa mới bắt đầu.
Thân hình lóe lên, thân hình Diệp Chân giống như quỷ mị nhào tới, vẩy một kiếm bay lên!
Thoáng chốc, trong mắt Đạt Lan Đài hiện ra vẻ kinh hoảng chưa từng có!
Một kiếm của Diệp Chân bay ngược lên, kiếm chưa đến, nhưng kiếm khí kinh người đã làm cho trong đũng quần Đạt Lan Đài cảm giác lành lạnh, vong hồn đại mạo.
Kiếm khí Diệp Chân vừa đánh vào trong cơ thể hắn còn đang hoàng hành ngan ngược tứ phía, hắn căn bản không cách nào làm ra phòng ngự hữu hiệu.
Càng bất đắc dĩ là, cho dù Đạt Lan Đài hắn có năng lực làm ra hữu hiệu phòng ngự và tránh né thì hắn cũng không có cơ hội đó.
Không vì gì khác, tốc độ của Diệp Chân quá nhanh.
Thậm chí cho dù Đạt Lan Đài hắn cũng không thấy rõ thân ảnh Diệp Chân.
Chỉ kịp có một ý nghĩ như vậy —— nhìn thấy kiếm thế của Diệp Chân, Đạt Lan Đài đã biết một kiếm này đánh xuống phải xem Diệp Chân.
Nếu Diệp Chân mạnh tay một chút, hắn phải chết không nghi ngờ, nhẹ tay một chút thì hắn cũng phải trọng thương.
Hơn nữa còn là mệnh căn tử bị thương nặng, ngày sau muốn làm ít chuyện sợ đều sẽ có bóng ma tâm lý.
Nói nhiều như vậy, nhưng thật ra đây chỉ là ý nghĩ của Hữu đại chủ tế Chiến Hồn Điện Đạt Lan Đài trong chớp mắt mà thôi.
Kiếm thế của Diệp Chân lại không ngừng chút nào, mắt thấy sắp chém giết Đạt Lan Đài, cái này khiến các tư tế vây xem xung quanh đều kinh hô lên.
Mặc dù trong khiêu chiến luận bàn, bị thương rất bình thường, tử vong mặc dù hiếm thấy nhưng cũng không phải không có.
Nhưng đại đa số đều không kịp thu thế hoặc liều ra chân hỏa liều chết, giống Diệp Chân trước mắt, đồ sát chém giết thì vô cùng hiếm thấy.
Thế nhưng cũng ở trong nháy mắt này, hư không sau lưng Đạt Lan Đài chấn động kịch liệt, một âm thanh bỗng nhiên nổ tung trong hư không.
- Dừng tay!
Một cái chưởng ấn trong chớp mắt ngay ngưng tụ ở hạ bộ Đạt Lan Đài, ngăn tại kiếm thế của Diệp Chân.
Nhưng càng làm tất cả tư tế ở đây kinh dị là ngay khi chưởng ấn này ngưng kết ra, kiếm thế của Diệp Chân không có dấu hiệu nào tán đi, chỉ còn sót lại một chút kiếm khí trôi qua trong hư không.
Một màn này không chỉ làm cho các tư tế quan chiến vô cùng kinh ngạc, mà ngay cả điện chủ Chiến Hồn Điện Tất Trạch vừa rồi cảm ứng được dị thường vội vã ra tay cứu viện Đạt Lan Đài cũng xuất hiện một tia ngạc nhiên.
Làm một cường giả Đạo Cảnh, hắn quá rõ ràng lúc võ giả không để ý tới công kích, trống rỗng để kiếm thế tán đi khó thế nào.
Trên cơ bản, cho dù hắn cũng không cách nào để kiếm thế đã thành hình tiêu tán trong nháy mắt.
Giống như ngươi một quyền đánh mạnh về phía mục tiêu, sau đó trong nháy mắt tiếp theo lại có thể như chưa từng xảy ra chuyện gì thu hồi nắm đấm sao?
Đáp án là không thể.
Mà Diệp Chân lại làm được, chỉ có thể nói là Diệp Chân trước mắt này hắn cho rằng ý muốn trọng thương thậm chí chém giết Đạt Lan Đài đã sớm chuẩn bị kỹ càng chuẩn bị tán đi kiếm thế.
Chỉ có khi bổ ra kiếm này đã chuẩn bị tốt tán đi kiếm thế thì mới có thể bất cứ lúc nào tán đi kiếm thế.
Nói cách khác, Diệp Chân không có ý nghĩ trọng thương hoặc chém giết Đạt Lan Đài.
Đồng dạng, Đạt Lan Đài một mặt chưa tỉnh hồn cũng có chút nghi hoặc nhìn Diệp Chân, hắn cũng hiểu rõ những chuyện này, nhưng vừa rồi, hắn thật bị Diệp Chân dọa sợ.
- Tất điện chủ, ngươi đây là lo lắng quá độ rồi? Diệp Chân ta hôm nay tới khiêu chiến chư vị tư tế Chiến Hồn Điện để luận bàn võ kỹ, không ngờ lại hù đến Tất điện chủ, thật có lỗi.
Diệp Chân nghênh ngang chắp tay làm cho mặt mo của Chiến Hồn Điện điện nói Tất Trạch hơi khó coi.
Nhưng vấn đề là, loại tình hình vừa rồi, ai dám đảm bảo Diệp Chân không hạ tử thủ, dù sao trước đó bọn họ đã từng chơi xấu Diệp Chân.
Chỉ có thể nói cái tên Diệp Chân này biểu hiện vô cùng chán ghét.