← Quay lại trang sách

Chương 1871 Kỳ Chiêu

Thế nào, đều rất rảnh rỗi sao? Vào thời khắc mấu chốt này, toàn bộ các ngươi tụ tập ở đây làm cái gì? Hoặc là nói, các ngươi đã tìm ra nơi hạ lạc của đội quân Ma Tộc xâm lấn rồi?

Ngày khi vừa xuất hiện, Diệp Chân đã nhìn thấy một đám nhân mã hắn coi là thân tín lại toàn bộ tụ tập quận thự Bắc Hải, không có một ai ra ngoài làm việc, không khỏi hơi nổi giận.

Nhưng làm cho Diệp Chân dự kiến là hắn hừ lạnh một tiếng, lại không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại làm cho vẻ mặt bọn người Liễu Phong, Cổ Thiết Kỳ, Đường Hổ càng thêm cổ quái quỷ dị.

Càng cổ quái là, lại không có một người mở miệng trả lời Diệp Chân.

- Làm sao vậy, cả đám các ngươi đều mê muội, hay là câm điếc, sao không nói lời nào?

Thanh âm của Diệp Chân bỗng nhiên tăng lên.

Một tiếng bạo hống này của Diệp Chân làm cho đông đảo thân tín ở đây rốt cục hơi động, nhưng đại đa số người vẫn không nói một lời, chỉ có Cổ Thiết Kỳ như muốn nói lại thôi.

- Thiết Kỳ, đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi nói?

Diệp Chân điểm danh nói.

Nghe vậy, Cổ Thiết Kỳ nở nụ cười khổ.

- Đại nhân, đại bộ phận người của chúng ta vốn đang cực khổ tìm hạ lạc đội quân Ma Tộc xâm lấn, nhưng Đại Ti Thiên phái đặc sứ tới ra lệnh cho chúng ta lập tức quay lại, chúng ta chỉ có thể trở về.

Theo Cổ Thiết Kỳ nói như vậy, ở đây ánh mắt mọi người đều tập trung về nơi hẻo lánh trong đại sảnh.

Lúc này, Diệp Chân mới phát hiện nơi hẻo lánh trong đại sảnh có một trung niên võ giả ngồi ngay ngắn, một thân mang phục sức Tuần Tra Ti, mặt không biểu tình.

- Đặc sứ Đại Ti Thiên? Không phải cách kỳ hạn ba ngày quân lệnh của Đại Ti Thiên còn một ngày sao? Xin hỏi đặc sứ tới là có ý gì?

Diệp Chân dám đoán chắc, chuyện chắc chắn xuất hiện ở trên người đặc sứ trước mắt này.

Hình như tên đặc sứ có chút ngoài ý muốn đối với Diệp Chân xuất hiện.

Suy nghĩ mấy hơi, tên đặc sứ mới chậm rãi đứng dậy.

- Tại hạ là Chưởng lệnh sứ dưới trướng Đại Ti Thiên, lần này đến đây chính là truyền đạt ý tứ của Đại Ti Thiên đến rất nhiều quan chức Tuần Phong Sứ đường thứ hai.

Nói xong, ánh mắt lạnh lẽo của Chưởng lệnh sứ đột ngột đảo qua thân tín của Diệp Chân ở đây.

- Bản sứ đã nói rõ ràng lợi hại trong chuyện này với các ngươi.

Các ngươi còn có thời gian một ngày để hoàn thành những chuyện này, hi vọng các ngươi không được sai lầm.

- Cáo từ!

Hai chữ cuối cùng này là hướng về phía Diệp Chân nói, nói xong nhanh chân đi ra ngoài, phóng lên tận trời, chớp mắt đi xa.

Tình hình này càng thêm không hiểu thấu và không hiểu.

Đến cùng là chuyện gì quan hệ lợi hại?

- Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Chưởng lệnh sứ này muốn các ngươi làm chuyện gì, tại sao từng người các ngươi lại có vẻ mặt quỷ dị như vậy? Cổ Thiết Kỳ, nói, đến cùng xảy ra chuyện gì?

Bị Diệp Chân một tiếng gào to, vẻ mặt Cổ Thiết Kỳ run lên, sau đó nở nụ cười khổ.

- Đại nhân, chẳng lẽ ngươi không biết sao?

- Biết cái gì?

Diệp Chân vẻ mặt nghi hoặc.

- Chưởng lệnh sứ này là muốn ta... Muốn ta giả tạo ra một phần uỷ dụ của ngươi, nhận xuống mấy ngày trước từ khi ngươi bế quan, toàn bộ sự vụ chính của Tuần Phong Sứ đường thứ hai là do toàn bộ chúng ta phụ trách.

Đồng thời, để quận úy, quận trưởng đại nhân và mấy vị Quân Soái làm nhân chứng....

- Hồ nháo!

Gương mặt Diệp Chân đột ngột đỏ bừng lên.

Lần này, Diệp Chân lập tức hiểu rõ vì sao vẻ mặt đông đảo thân tín cán tương ở đây quỷ dị như vậy.

Dù một phần trong đó bị hắn khống chế thần hồn, vẻ mặt vẫn như cũ vô cùng quỷ dị.

Đều là bởi vì bọn hắn cho rằng, Diệp Chân vì bảo mệnh đã đem bọn hắn xem như con rơi, xem như kẻ chết thay.

Lúc này mới có tình hình quỷ dị vừa rồi.

Diệp Chân hiểu rõ, đây là Đại Ti Thiên Ngũ Dự an bài.

- Các ngươi cho rằng, Diệp Chân ta là người như vậy sao?

- Hoặc là các ngươi cho rằng, mấy ngày nay ta không liên lạc được là cố ý đang trốn tránh trách nhiệm?

- Nếu như ta thật muốn làm như vậy, thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở Bắc Hải quận.

- Mở to mắt của các ngươi ra nhìn một chút, ta đang bế quan, ta vì đột phá tu vi!

Trong tiếng gầm gừ, Diệp Chân đột ngột lan ra khí tức Huyền Cung Cảnh nhất trọng sơ kỳ.

- Đại nhân, ngươi đột phá rồi?

Cổ Thiết Kỳ đầu tiên là vui mừng.

Liễu Phong cũng ngẩn ngơ:

- Đại nhân, ngươi nhanh như vậy đã đột phá rồi?

Nhưng cũng có một bộ phận nhân thần tình vẫn giữ vài phần cảnh giác.

Đại Ti Thiên Ngũ Dự làm thành như vậy, trái tim băng giá không chỉ có riêng chức quan thự nha trong Tuần Phong Sứ đường thứ hai, mà bao gồm cả văn võ Bắc Hải quận cũng rất có cảm giác run rẩy.

Dù sao ai cũng không nguyện ý đại nhân hiệu trung nhà mình là một vị đại nhân không quan tâm thuộc hạ sống chết, có thể tùy ý đưa thuộc hạ ra ngoài làm kẻ chết thay.

- Tâm tình và ý nghĩ của các ngươi lúc này, ta hiểu!

Nhìn không tín nhiệm và cảnh giác trong mắt rất nhiều chức quan, tâm tình của Diệp Chân có chút nặng nề.

- Cho dù bất luận kẻ nào, bị người của mình bán, cảm giác đó tuyệt đối không dễ chịu. Nhưng ta muốn nói là, Diệp Chân ta tuyệt đối không phải là loại người để các ngươi làm kẻ chết thay, càng sẽ không bỏ rơi các ngươi để các ngươi gánh chịu trách nhiệm sau đó một mình chạy trốn.

- Chuyện này, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, tất cả trách nhiệm, Diệp Chân ta một vai gánh vác!

Diệp Chân trịnh trọng nói.

Lời vừa nói, trên mặt đám người Cổ Thiết Kỳ, Liễu Phong xuất hiện vẻ xấu hổ, giống quận trưởng Kiều Hoành, quận úy Đường Hổ còn có một đám Quân Soái và bọn người Ngưu Nhị, Phong Cửu Mạch thì một mặt vẻ động dung.

Hiển nhiên, bọn hắn bị câu nói sau cùng của Diệp Chân làm kinh hãi.

- Tốt, chỉ nói khoác lác là không có bất kỳ tác dụng gì, nếu quả thật đến một khắc cuối cùng, các ngươi sẽ nhìn thấy lời nói của Diệp Chân ta không ngoa, nhưng bây giờ, còn chưa tới một khắc cuối cùng, chúng ta vẫn phải cố gắng vì cái mạng nhỏ của mình.

- Hiện tại, đem tập hợp tất cả tin tức các ngươi điều tra được lại cho ta.

Diệp Chân nói.

- Đại nhân, là chúng ta hiểu lầm ngươi, đại nhân ngươi xuất hiện ở đây đã nói lên đại nhân ngươi tuyệt đối không phải loại người như vậy.

Liễu Phong một mặt hổ thẹn mở miệng.

- Ha ha, vừa rồi ta đã hỏi qua Chưởng lệnh sứ, hỏi hắn này đến cùng phải ý tứ của ngươi hay không, hắn liên tục không chịu chính diện trả lời, quả nhiên suy đoán của ta không sai.

Cổ Thiết Kỳ cũng cười nói.

- Thuộc hạ hổ thẹn! Đại nhân!

- Thuộc hạ hổ thẹn!

....

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều bởi vì hiểu lầm Diệp Chân mà xin lỗi.

Dù sao ở đây đều không phải người ngu, đúng như Liễu Phong nói, chỉ cần Diệp Chân trước khi kỳ hạn quân lệnh đến xuất hiện ở đây, cử chỉ bỏ xe giữ tướng căn bản sẽ không có cách nào thực hiện được.

Diệp Chân sẽ không thể vì bảo mệnh mà hi sinh bọn hắn.

Nhìn một màn này, Diệp Chân lại âm thầm tức giận.

Hắn biết Đại Ti Thiên vì là cứu hắn giúp hắn, nhưng lại kém chút làm cho nội bộ Tuần Phong Sứ đường thứ hai và Bắc Hải quận của hắn lục đục.

Nhưng mà nói đi thì nói lại, tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc?

Chỉ cần văn võ Bắc Hải quận bọn hắn và Tuần Phong Sứ đường thứ hai vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này, như vậy sau này tiểu đoàn thể bên người Diệp Chân sẽ càng thêm đoàn kết, càng thêm trung thành, hiệu suất cao!

- Tốt, bớt nói nhiều lời, cùng nói sơ qua tình huống đi.

Diệp Chân nói lần nữa.

- Đại nhân, tình huống trước mắt là như thế này....

Liễu Phong ở trên Linh Đồ quân sự to lớn trải rộng trên bàn, đem kết quả tìm kiếm trước mắt hồi báo cho Diệp Chân, hơn nữa, vào nửa ngày trước bọn hắn đã bắt đầu liên động với Hư Không Liệp Vương và một nhóm số lượng khổng lồ nhân mã thần bí khác chạy tới.

Nói cách khác, kết quả tìm kiếm của những Hư Không Liệp Vương và số lượng khổng lồ nhân ngựa thần bí, Liễu Phong cũng biết.

Nhưng vấn đề là, những này nhân mã của bọn hắn, nhất là những Hư Không Liệp Vương kia đã triệt để lục soát phạm vi hai mươi vạn dặm nơi đội quân Ma Tộc xuất hiện một lần cuối cùng và xung quanh địa điểm bị hành hung Noãn Tuyền Trấn một lần.

Về sau đám nhân mã thần bí và đại quân Bắc Hải quận phái qua càng đào sâu ba thước đất lục soát trong phạm vi đó nhưng vẫn không có phát hiện bất cứ tung tích gì.

Hư Không Liệp Vương càng mở rộng phạm vi lục soát đến ba mươi vạn dặm.

Phải biết, theo phán đoán trước đó của Liễu Phong, chi đội quân Ma Tộc đó có tốc độ di chuyển một canh giờ là khoảng hai vạn dặm.

Mà kết quả tìm kiếm này là kết quả tìm kiếm sau tám canh giờ sau khi Noãn Tuyền Trấn xảy ra chuyện.

Nói cách khác, dưới tình huống bình thường, đội quân Ma Tộc đó cao nhất có thể di chuyển mười sáu vạn dặm.

Nhưng Hư Không Liệp Vương triệt để lục soát ba mươi vạn dặm mà vẫn không phát hiện một chút khí tức Ma Tộc nào.