Chương 1896 Thổ Khí Nhướng Mày
Mười!
- Chín!
...
- Năm!
- Bốn!
- Ba!
Từng con số bay ra từ giữa môi Diệp Chân giống như bùa đòi mạng, Hữu Tướng Quân Hải Nguyên Hầu Quốc Ngô Sủng vốn không quan tâm, bây giờ không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, cái trán đầy mồ hôi.
- Hai!
Một tiếng “Hai” vừa vang lên, Diệp Chân đánh ra một thủ thế, Trịnh Quân Soái một mực chờ đợi đợi ra lệnh lúc ấy vẻ mặt trở nên mừng như điên, sau đó rống to:
- Chuẩn bị liên nỗ!.
Xoẹt xoạt xoạt!
Thanh âm cài tên lên liên nỗ vang lên bên tai không dứt, mười ngàn đại quân Bắc Hải Quận lập tức liền trước ngồi xổm sau đứng, đây là trận hình tiêu chuẩn bắn liên nỗ bao trùm.
Nhìn vẻ mặt ngang nhiên kia của Diệp Chân, Hữu Tướng Quân Hải Nguyên Hầu Quốc Ngô Sủng không bình tĩnh nữa..
- Dàn trận! Mau dàn trận!
Bất kể đối phương có thể công kích thật hay không, nhưng nhất vạn không bằng vạn nhất, chuẩn bị cho tốt mới được.
Sau khi hạ lệnh, Ngô Sửng vội vàng mở miệng nói với Diệp Chân.
- Diệp Tuần Phong Sứ, bản tướng thật chỉ là phụng mệnh hành sự, ngươi xem.....
- Giao năm ngàn người ra tự đoạn hai chân, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!
Diệp Chân thẳng thắng cắt đứt lời nói của Ngô Sủng.
Ngô Sủng cắn chặt hàm răng gắt gao, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.
Yêu cầu của Diệp Chân, hắn căn bản không thể nào thực hiện.
Nếu hắn thật giao ra năm ngàn người, vậy thì sau này hắn cũng không cần lăn lộn nữa.
- Một!
Bàn tay Diệp Chân chỉ còn giơ lên một ngón tay cuối cùng, vẻ mặt cũng trong nháy mắt này trở nên vô cùng lạnh lẽo.
- Hữu Tướng Quân Hải Nguyên Hầu Quốc Ngô Sủng ý đồ bày trận mưu phản, giết cho ta!
Trong chớp mắt sau khi chữ “Giết” ra khỏi miệng Diệp Chân, Quân Soái Trịnh Đương Thời lại không lập tức hạ lệnh, ngược lại nhìn Diệp Chân, sau khi nhìn thấy ánh mắt sát khí bốn phía của Diệp Chân, ánh mắt hắn lại nhìn Liễu Phong.
Mà đồng thời, Ngô Sủng nghe được Diệp Chân hạ lệnh, thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết, một mình ngươi đường đường là Tuần Phong Sứ, vu hãm hắn một Hữu Tướng Quân Hầu Quốc mưu phản, chơi như vậy rất vui sao?
Thật sẽ có người tin sao?
Liễu Phong hiểu rõ ý tứ của Quân Soái Trịnh Đương Thời, bởi vì Hữu Tướng Quân Ngô Sủng phía đối diện cũng không phải phế vật, sau khi bọn họ bên này bày quân sự chuẩn bị Liên Nỗ, quân đội Hải Nguyên Hầu Quốc cũng dàn trận.
Bất quá, dàn ra chính là trận hình phòng ngự, mấy ngàn tấm thuẫn được tế luyện đặc thù liên kết chung một chỗ, lấy linh lực của bản thân sĩ tốt truyền vào, lập tức ngay tại phía trước toàn bộ đại quân ngưng tụ lại một đạo màn sáng thủ hộ nặng nề vô cùng.
Thực lực tổng hợp của mười ngàn đại quân Hải Nguyên Hầu Quốc phải thật lớn mạnh hơn đại quân Bắc Hải Quận, có cái màn sáng thủ hộ này, thời điểm mười ngàn Phong Hỏa Liên Nỗ của đại quân Bắc Hải Quận bắn tới cũng không đủ để thương tổn đến quân đội Hải Nguyên Hầu Quốc.
Ngược lại, một khi quân đội Bắc Hải Quận động thủ trước, sau khi đối phương đỡ được đợt bắn thứ nhất, như vậy nhất định sẽ phản kích.
Dưới tình huống này, mất đi Liên Nỗ áp chế, quân đội Bắc Hải Quận ngược lại sẽ thua thiệt.
Quân Soái Trịnh Đương Thời chính vì thấy rõ một điểm này, mới mời Liễu Phong động thủ trước.
- Tuần tra thần liệp, bắn bao trùm.
Theo Liễu Phong ra lệnh một tiếng, hai trăm tên Tuần tra thần liệp tu vi Thông Thần cảnh bước ra từ trong đội ngũ đại quân, trong tay mỗi người đều cầm một thanh cự nỗ màu đỏ tản ra khí tức hủy diệt.
Trên thân cự nỗ màu đỏ căn lóe lên linh quang độ hỏa linh tiễn, hết sức kinh người.
- Viêm Linh Bạo Ma Nỏ? Không!.
Thấy hai trăm Tuần tra thần liệp trong tay bưng cự nỗ, Hữu Tướng Quân Hải Nguyên Hầu Quốc Ngô Sủng la thất thanh.
Đại Chu, từ chiến trường Thống soái, cho tới tướng quân cấp thấp, ai mà không biết sự kinh khủng của Viêm Linh Bạo Ma Nỏ?
Nhưng Viêm Linh Bạo Ma Nỏ quản chế cực nghiêm, ngoại trừ một bộ phận quân đội ở chiến trường Nhân Ma cùng Cấm Quân ra, hiếm có quân đội được phối trí.
Bất quá, Viêm Linh Bạo Ma Nỏ và Phong Dực Liệp Sát Nỏ chính là tiêu phối của Tuần tra thần liệp Tuần Tra Ti, có thể tự do lựa chọn Viêm Linh Bạo Ma Nỏ cùng Phong Dực Liệp Sát Nỏ.
Mỗi đường Tuần Phong Sứ đều có phối trí một ngàn thanh nỏ, bất quá đại đa số lựa chọn đều là Phong Dực Liệp Sát Nỏ có năng lực tác chiến một người mạnh hơn.
Nhưng mà Tuần Phong Sứ đường thứ hai Diệp Chân bên này lại thống nhất yêu cầu số lớn Viêm Linh Bạo Ma Nỏ, Phong Dực Liệp Sát Nỏ chỉ chiếm số ít.
- Bắn!
Vèo vèo vèo vèo vèo!
Tiếng xé gió thê lương cùng ánh lửa nổ lên, ánh đỏ gương mặt Hữu Tướng Quân Ngô Sủng, cũng để cho ánh mắt của hắn trở nên vô cùng hoảng sợ!
Diệp Chân năm đó chỉ cần mười chiếc Viêm Linh Bạo Ma Nỏ đã có thể giết chết một vị cường giả Huyền Cung cảnh hậu kỳ, hai trăm chiếc Viêm Linh Bạo Ma Nỏ bắn bao trùm, cho dù cường giả Giới Vương cảnh cũng phải nhượng bộ lui binh.
Kia trong thời gian ngắn bộc phát ra ba động lực lượng kinh khủng, trực tiếp bắn nát màn sáng thủ hộ của quân đội Hải Nguyên Hầu Quốc.
Sau khi mấy ngàn tấm thuẫn đồng thời nổ thành bột, bốn năm trăm tên lính ở trung tâm bị bắn bao trùm, trực tiếp hóa thành hư vô.
Cùng một giây, Quân Soái Trịnh Đương Thời cười gằn một tiếng, chợt nói.
- Bắn!
Vèo vèo vèo!
Phong Hỏa Liên Nỗ một nỏ ba phát, ba chục ngàn mũi Phong Hỏa Nỏ Tiễn liền phô thiên cái địa đánh về quân đội Hải Nguyên Hầu Quốc phía đối diện.
- Ngươi.... Các ngươi lại thật dám động thủ ư?
- Họ Diệp, ngươi làm ra chuyện lớn như vậy, ngươi không sợ không có cách nào giao phó sao?
Trong tiếng rống giận dữ, Hữu Tướng Quân Hải Nguyên Hầu Quốc Ngô Sủng một thân khí tức Giới Vương cảnh bộc phát ra như sóng dữ, hắn tuyệt đối không thể ngồi nhìn sĩ tốt dưới trướng hắn bị đánh như vậy.
Viêm Linh Bạo Ma Nỏ bắn bao trùm hắn không dám đụng vào, nhưng Phong Hỏa Liên Nỏ bắn bao trùm, hắn lại có năng lực chặn ít nhất một phần ba.
Như vậy, huynh đệ dưới trướng hắn sẽ chết ít mấy phần.
Nhưng quanh thân Ngô Sủng chỉ vừa mới bộc phát ra linh lực, hắn thấy lạnh cả người từ đỉnh đầu xâu xuống, khiến cho Ngô Sủng cả người run rẩy.
Ngô Sủng ngẩng đầu lên, liền thấy Tuần Phong Sứ đường thứ hai Diệp Chân đang lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh như băng kia giống như có thể trực tiếp đánh vào Huyền Cung của hắn vậy, làm hắn lạnh cả người, ánh mắt Diệp Chân giống như một ngọn núi lớn, treo phía trên Huyền Cung của hắn, giống như nếu hắn có bất kỳ dị động, Huyền Cung của hắn sẽ bị ánh mắt của Diệp Chân biến thành hai ngọn núi lớn trực tiếp đánh thành phấn vụn.
Đây không phải ảo giác.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Ngô Sủng cảm giác linh lực vận chuyển trong cơ thể hắn cũng trở nên trở nên không trôi chảy.
Ngô Sủng hoảng hốt!
Loại cảm giác này, chỉ có thời điểm hắn đối mặt với Quốc Sư có tu vi Đạo Cảnh của Hải Nguyên Hầu Quốc mới cảm nhận được.
Trong thời gian ngắn, sau lưng Ngô Sủng liền bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Nhưng Ngô Sủng ngay cả một đầu ngón tay cũng không dám động, hắn có một loại dự cảm, nếu hắn dám động chút nào, trong vòng một khoảnh khắc sẽ biến thành người chết.
Nhất là trên đỉnh đầu Diệp Chân trôi lơ lửng Lôi Quang Tiên kia tản ra hung uy đáng sợ, để cho Ngô Sủng đứng đơ ở nơi đó giống như cọc gỗ.
Ngô Sủng bất động, nhưng mà trong mười ngàn đại quân Hải Nguyên Hầu Quốc còn có một trăm võ giả Huyền Cung cảnh.
Một trăm võ giả Huyền Cung cảnh này, tất cả đều là tướng lĩnh trung cấp, dù không có Ngô Sủng chỉ huy, họ cũng gầm lên giận dữ, rối rít xông lên trước, ngăn cản Phong Hỏa Nỗ Tiễn phô thiên cái địa đánh tới kia.
Có này một trăm tên võ giả Huyền Cung cảnh xuất thủ, hơn nữa hai ngàn sĩ quan cấp thấp Thông Thần cảnh đồng thời phát lực, quân đội Hải Nguyên Hầu Quốc, lại cứng rắn chịu đựng thêm một đợt mưa tên, thương vong chỉ hơn hai trăm người.
- Tế Vệ, tiến lên!
Diệp Chân gào to một tiếng, ba trăm Tế Ti Huyền Cung cảnh do hai vị Tế Ti Giới Vương cảnh lãnh đạo liền rối rít bộc phát ra khí tức cường tuyệt quỷ dị, xông về phía mười ngàn đại quân Hải Nguyên Hầu Quốc.
Ba trăm Tế Ti này của Diệp Chân so với mười ngàn đại quân Hải Nguyên Hầu Quốc, thực lực mang tính áp đảo.
Hơn nữa những người này thường xuyên khổ tu ở Tế Ty Môn Tổ Thần Điện, chăm chỉ tu luyện vũ kỹ, thần thông bí thuật so với võ giả bình thường đều phải càng cường đại hơn nhiều.
Lúc này vọt vào trong quân đội Hải Nguyên Hầu Quốc, do hai vị Tế Ti Giới Vương cảnh dẫn đội, ai nấy tựa như cùng hổ lạc bầy dê vậy, như vào chỗ không người.
Một trăm võ giả Huyền Cung cảnh phát uy lúc trước kia, chỉ trong ba hô hấp công phu, liền từng người bộc phát thực lực, giết địch giống như diều hâu vồ gà con.
Hơn nữa những Tế Ti Tổ Thần Điện này hạ thủ càng thêm tàn nhẫn, không phản kháng thì trực tiếp bắt lại hoặc một chiêu đánh ngã còn dễ nói, còn dám có phản kháng, trọng quyền đánh xuống, đánh giết tại chỗ.