← Quay lại trang sách

Chương 1897 Lại Đoạn

Hữu Tướng Quân Ngô Sủng một bên nhìn thấy, khóe mắt cũng sắp vỡ toang rồi, nhưng hắn lại vẫn không dám động đậy một chút nào.

Bất quá, ba trăm Tế Ti này của Diệp Chân vào nhanh, lui cũng nhanh.

Sau khi đánh chết hoặc bắt sống một trăm tên tướng lĩnh Huyền Cung cảnh trong đại quân Hải Nguyên Hầu Quốc kia, họ nhanh chóng thối lui ra.

Lúc này Diệp Chân quay đầu về phía Quân Soái Trịnh Đương Thời cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bách.

- Bây giờ, quân của hai người các ngươi thực lực không sai biệt lắm, giao cho ngươi! Tùy tiện đánh, Bản Soái muốn năm ngàn người gảy chân, nếu không đủ, liền lấy chân ngươi ra bẻ!

Quân Soái Trịnh Đương Thời cười to.

- Thuộc hạ cẩn tuân quân lệnh!

- Tiểu đội tác chiến, theo bản tướng giết!

Rít lên một tiếng, Trịnh Đương Thời liền gọi chín ngàn năm trăm tên sĩ tốt dưới quyền, tiến vào trong quân đội Hải Nguyên Hầu Quốc lúc này đã kinh hoảng thất thố như rắn không đầu.

Nhìn hai bên giao chiến, Diệp Chân hài lòng gật đầu.

Mặc dù nói quân đội Bắc Hải Quận bọn họ chiếm tiện nghi trong trận chiến này, trực tiếp khống chế tướng lĩnh cao cấp trong quân đội Hải Nguyên Hầu Quốc, nhưng mà từ thực lực mà quân đội Bắc Hải Quận bày ra cùng chiến pháp mà xét, mấy năm này huấn luyện quả là không có uổng phí.

Chõ kém duy nhất, chính là tu vi.

Bởi vì Diệp Chân trao đổi cùng Quân Soái Trịnh Đương Thời, thần hồn áp chế đối với Quân Ngô Sủng hơi có buông lỏng, họ Ngô lúc này mới dám nói chuyện.

- Họ Diệp, ngươi thật lớn mật! Lại dám vô cớ sát hại tướng sĩ Hải Nguyên Hầu Quốc ta...

Ngô Sủng vừa quát lên, ánh mắt Diệp Chân lẫm liệt, thần hồn lực lượng bất thình lình liền sinh sinh ép Ngô Sủng ngậm miệng lại.

Cùng một giây, Trịnh Đương Thời đã đột nhập vào trong quân đội Hải Nguyên Hầu Quốc, sau khi một đao bổ chết một sĩ quan Thông Thần cảnh, xách đầu người rống giận.

- Quỳ xuống đất đầu hàng không giết!

- Quỳ xuống đất đầu hàng không giết!

Tiếng rống giận giống như sóng lớn vang vọng khắp cả những khu vực xung quanh Thượng Cổ Na Di Trận, để cho những sĩ tốt lúc đầu là không có ý phản kháng liền ùm ùm quỳ đầy đất.

Tướng quân của bọn họ Ngô Sủng cũng đứng ở nơi đó không dám động, sĩ quan cao cấp càng bị bắt sống toàn bộ, bọn họ còn có lý do gì mà phản kháng.

Không tới mười hơi thở công phu, hơn tám ngàn quân đội Hải Nguyên còn sót lại liền rối rít quỳ xuống đất xin hàng.

Bắc Hải Quân dưới quyền Diệp Chân như hổ như lang nhào tới, rối rít trói lại, bắt sống.

Quân Soái Trịnh Đương Thời xách đầu người giơ đao mà đứng, vung tay lên nói.

- Chọn ra năm ngàn người đập gảy hai chân cho bản tướng, thiếu một người, các ngươi tự mình bẻ chân bù vào.

- Rõ!

Trong khoảnh khắc sau khi Bắc Hải Quân thổ khí nhướng mày tiếng hét lớn vang dội, âm thanh xương gảy răng rắc răng rắc cùng tiếng kêu thảm thiết của quân đội Hải Nguyên đồng thời vang lên.

Trong vương cung của Hải Nguyên Hầu Quốc, quốc quân Hải Nguyên hầu quốc Quách Chương đang nghị sự với bọn người thừa tướng, đại tướng quân của Hải Nguyên hầu quốc.

Nhưng tình hình trong đại điện nghị sự lại có chút không bình thường lắm.

Trong Hải Nguyên hầu quốc, đứng đầu đương nhiên là Quách Chương, dưới đó là thừa tướng và đại tướng quân, nhưng hiện tình huống là, ngồi bên tay trái quốc quân Quách Chương Hải Nguyên hầu quốc lại là một vị thái giám mặt trắng không râu.

Mà quốc quân Quách Chương ngồi tại chủ vị Hải Nguyên hầu quốc cũng liên tiếp nâng chén thăm hỏi vị thái giám này.

- Quân thượng yên tâm, mặc dù Diệp Chân kia là Tuần Phong Sứ, nhưng lại mâu thuẫn hừng hực với Tây Tuần Thú, tự lo triều còn không rảnh, hắn cũng sẽ không gây ra được bao nhiêu sóng gió đâu.

- Trước cho hắn biết thế nào là lễ độ, chờ hắn cầu tới cửa, lại thưởng hắn một thành số định mức đã đủ hắn ăn.

Mặt trắng không râu được xưng là Mao tổng quản thái giám nói.

Vị thứ nhất bên phải, thừa tướng Hải Nguyên hầu quốc lại một mặt lo lắng.

- Mao tổng quản nói đúng lắm, chỉ là những năm này Diệp Chân này nổi tiếng ngoài Bắc Hải quận, chỉ sợ hắn...

- Sợ hắn làm gì! Sợ hắn không gây sự, không phải quân thượng vẫn muốn báo thù cho lão Hầu gia sao? Nếu hắn dám có bất kỳ cử động làm loạn nào, còn đang lo không tìm được chân đau của hắn đây!

Thái giám Mao tổng quản tự tin nói.

Nhắc đến chuyện này, trong mắt quốc quân Quách Chương Hải Nguyên hầu quốc đột ngột xuất hiện một tia hận ý.

Bảy năm trước, Diệp Chân và Trường Nhạc công chúa từ địa giới Ma Tộc trở về, lại bị nguyên Tuần Phong Sứ đường thứ hai Hách Thâm tranh công sốt ruột truy sát.

Trong lúc hỗn chiến, đội ngũ của nguyên Tuần Phong Sứ đường thứ hai Hách Thâm chém giết nguyên Hải Nguyên hầu Quách Quảng Xương, làm cho Diệp Chân dùng cấm chiêu Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi.

Cũng chính là trận chiến đó đã làm cho Tiểu Yêu lâm vào ngủ say.

Sau đó, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long có cảm giác Hải Nguyên hầu cũng coi là vì cứu Trường Nhạc công chúa mà chết, cho nên để cho Hải Nguyên Hầu Thế Tử sắc xây Hải Nguyên hầu quốc.

Lúc này mới có Hải Nguyên hầu quốc hiện tại.

Nhưng Thế Tử Hải Nguyên Hầu, cũng tức quốc quân Hải Nguyên hầu quốc- Quách Chương hiện tại, bởi vì nguyên Tuần Phong Sứ đường thứ hai Hách Thâm và thuộc hạ chết sạch sẽ nên liên tục hoài nghi.

Thậm chí đem cái chết của cha hắn là Quách Quảng Xương quy lên trên người Diệp Chân, ghi hận trong lòng nhưng vẫn không có cơ hội.

- Thế nhưng...

Hải Nguyên hầu quốc thừa tướng còn muốn nói điều gì, quốc quân Quách Chương đã đánh gãy nói.

- Mao tổng quản nói đúng.

Có Hoàn Vương điện hạ ở đây, hắn còn có thể lật trời hay sao? Chỉ sợ hắn không dám gây sự.

Trong mắt Hải Nguyên hầu quốc quốc quân Quách Chương tràn đầy hận ý.

Nghe vậy, Mao tổng quản kia lại vỗ tay cười to.

- Quân thượng tài đức sáng suốt, có Hoàn Vương điện hạ nhà ta ở đây....

- Báo!

m thanh dồn dập, thống lĩnh Cấm Quân của Hải Nguyên hầu quốc bước nhanh vào đại điện.

- Báo quân thượng, Tuần Phong Sứ đường thứ hai Diệp Chân dẫn người tiếp quản Thượng Cổ na di trận không được, giờ đã ngang nhiên hạ lệnh công kích quân tinh nhuệ của nước ta bố trí ở Thượng Cổ na di trận.

- Không tiếc vận dụng Viêm Linh Bạo Ma Nỗ, giết chết sát thương hơn hai vạn người quân ta, những người còn lại đều bị bắt làm tù binh.

- Cái gì?

Ngay khi thừa tướng kinh hô, quốc quân Hải Nguyên hầu quốc Quách Chương đột ngột vỗ bàn đứng lên.

- Hắn cũng dám tự ý khởi binh qua, thật quá to gan.

- Quân thượng, không chỉ như vậy, Diệp Tuần Phong Sử đó còn đang đánh gãy hai chân của từng tù binh, nói là muốn báo mối thù chân gãy của nhân mã Tuần Tra Ti.

Cấm Quân thống lĩnh nói.

- Cái gì?

Quách Chương giận tím mặt.

- Khinh người quá đáng!

- Đại tướng quân, nhanh chóng triệu tập Cấm Quân, cùng quả nhân tiến về Thượng Cổ na di trận xem thử, đến xem họ Diệp này phách lối cỡ nào.

Cùng lúc đó, Quách Chương phân phó một nội thị.

- Cho mời quốc sư, nhanh!

- Quân thượng, họ Diệp này lại dám càn rỡ như thế, để ta đi cùng quân thượng một chuyến.

Mao tổng quản cũng đứng dậy nói.

Quách Chương nghe vậy đại hỉ.

- Vậy thì không thể tốt hơn! Có Mao tổng quản ra mặt, đừng nói là họ Diệp đó, cho dù Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ ở đây cũng phải cho ba phần mặt mũi.

Mao tổng quản nhẹ gật đầu, nhưng không nói gì.

Hắn thích nghe Quách Chương nịnh bợ nhưng cũng không dám trực tiếp nhận.

Tên tuổi Nhị tổng quản Hoàn Vương phủ này của hắn đúng là dùng tốt, hắn cũng đúng là Đại hoàng tử Cơ Ngao, cũng tức thân tín của Hoàn Vương.

Trên cơ bản, chín thành chín quan viên quý tộc của Đại Chu đều phải hắn cho vài phần mặt mũi.

Thân phận của Hoàn Vương điện hạ không phải bình thường.

Nhưng Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ lại là ngoại lệ.

Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ chính là người mà ngay cả Hoàn Vương điện hạ nhà hắn cũng lễ kính có thừa, không dám trêu chọc.

Nhưng Mao tổng quản xem ra, Tuần Phong Sứ đường thứ hai Diệp Chân này rõ ràng không có theo thông lệ này.

Tốc độ cấm quân của Hải Nguyên hầu quốc điều động cực nhanh.

Không đến trăm hơi thở, năm vạn Cấm Quân thủ vương cung Vệ Hải nguyên hầu quốc đã khẩn cấp điều ra ba vạn người, che chở quốc quân Hải Nguyên hầu quốc Quách Chương đằng đằng sát khí bay thẳng đến Thượng Cổ na di trận của Hải Nguyên hầu quốc.

Cấm Quân xuất phát không bao lâu, lúc đang tiến lên, trong lòng tướng lĩnh Cấm Quân đột nhiên run lên, một vũ y lão giả từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt quốc quân Quách Chương.

- Không biết quân thượng gấp triệu lão phu có chuyện gì?

Người này không phải ai khác, chính là Huyễn Trị Đại Sư - quốc sư hộ quốc Đạo Cảnh mà Hải Nguyên hầu quốc tốn giá cao mời tới.

Làm một hầu quốc, nhất hầu quốc là ven biển, nếu không có một vị cường giả Đạo Cảnh tọa trấn thật quá nguy hiểm.

Lập tức, Quách Chương nói đơn giản hai câu đã để quốc sư Huyễn Trị cùng đi.

Có Đạo Cảnh quốc sư Huyễn Trị cùng đi, Quách Chương càng thêm an tâm.