← Quay lại trang sách

Chương 1900 Chớ Có Sai Lầm

Nếu mời vị Huyễn Trị quốc sư này đến Bắc Hải quận, vậy chẳng phải Bắc Hải quận sẽ có thêm một cây Định Hải Thần Châm sao?

Tâm niệm vừa động, Diệp Chân lập tức mở miệng.

- Huyễn Trị quốc sư tạm xin dừng bước, Diệp mỗ có một chuyện muốn thương lượng với Huyễn Trị quốc sư.

Đang quay người rời khỏi, thân hình Huyễn Trị quốc sư dừng lại, hắn vốn muốn lơ đi Diệp Chân, cứ thế bỏ đi.

Nhưng nghĩ đến thân phận Tuần Phong Sứ Tuần Tra Ti Tây Tuần Thú và Tả đại chủ tế Man Linh Điện Tổ Thần Điện của Diệp Chân, vừa rồi còn kém chút sinh ra xung đột với Diệp Chân.

Nếu hắn dám không để ý, trực tiếp rời khỏi, chỉ sợ sẽ đắc tội Diệp Chân.

Nhất là hắn nhìn thấy cách trả thù hôm nay của Diệp Chân, Hải Nguyên hầu quốc đánh gãy chân năm trăm người thuộc hạ của hắn, hắn lại đánh gãy chân của năm ngàn người Hải Nguyên hầu quốc, ngay cả Hữu Tướng Quân Ngô Sủng cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Tuyệt đối không phải hạng người độ lượng rộng rãi, càng giống như một tiểu nhân có thù tất báo.

Tục ngữ nói, thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân.

Nhất là tiểu nhân nắm tay lớn.

Giống thân phận của Diệp Chân ở Man Linh Điện, đại biểu cho hắn có thể điều động rất nhiều cao thủ, thân phận Tuần Tra Ti lại đại biểu cho hắn có thể rất nhẹ nhàng tìm ra hạ lạc của Huyễn Trị hắn.

Cẩn thận suy nghĩ, hắn cảm thấy mình vẫn nên lưu lại nghe xem thử Diệp Chân muốn nói cái gì, dù sao lưu lại thêm một hồi cũng không tính là gì.

Nếu Diệp Chân biết trong lòng Huyễn Trị quốc sư có suy nghĩ hắn là tiểu nhân có thù tất báo, không biết sẽ nghĩ ra sao?

Mặc dù phen này Huyễn Trị quốc sư cân nhắc nhiều, nhưng thật ra chỉ trong một nháy mắt.

Cũng chính là khi âm thanh của Diệp Chân vừa ra thì Huyễn Trị quốc sư đã quay người lại.

- Không biết Diệp tả chủ tế có chuyện gì muốn thương nghị với lão phu?

Huyễn Trị quốc sư hướng về phía Diệp Chân hỏi.

Cảnh này khiến quốc quân Hải Nguyên hầu quốc Quách Chương vừa rồi giữ lại Huyễn Trị quốc sư không có kết quả hơi nóng mặt.

Hắn là quốc quân hầu quốc mở miệng giữ lại bị không để ý tới.

Thế nhưng Diệp Chân mới mở miệng, Huyễn Trị quốc sư đã lưu lại.

Hắn là bị trần trụi đánh mặt, mà còn là bị người của mình đánh mặt.

Nhất là trước mặt nhiều người như vậy, chưa nói đến quốc sư nhà mình treo ấn phong kim rời chức, trong nháy mắt lại bị đối phương lưu lại.

Ánh mắt của rất nhiều tướng lĩnh Hải Nguyên hầu quốc nhìn về phía quốc quân nhà mình đều trở nên có chút vi diệu.

Trong ánh mắt đó dường như là nói, quân thượng Quách Chương nhìn qua có chút không được người ưa thích.

- Huyễn Trị thượng sư, Diệp mỗ đúng là có việc thương lượng với thượng sư, không biết ngươi có thể đợi một lát, để Diệp mỗ xử lý hoàn tất chuyện này sẽ đàm phán với thượng sư, như thế nào?

Nhìn qua tư thái của Diệp Chân thả rất thấp, nếu đã lưu lại, như vậy lưu lại thêm một lát cũng không có gì.

- Đã như vậy, kia lão phu sẽ cung kính không bằng tuân mệnh.

Huyễn Trị thượng sư nói.

- Đa tạ!

Nói xong, ánh mắt của Diệp Chân lại nhìn về phía Quách Chương, mà Quách Chương lại càng thêm buồn bực.

Nhưng ánh mắt của Diệp Chân làm cho Quách Chương giật mình, bỗng nhiên nhớ tới trong tay Diệp Chân còn cầm một vật có thể mang đến phiền toái lớn cho hắn.

Không đợi Quách Chương làm ra chuyện gì, Diệp Chân đã trầm giọng nói.

- Đến liên hệ tổng nha của Tây Tuần Thú và Tuần Tra Ti, đưa qua chứng cứ Hải Nguyên hầu quốc mưu đồ, ý đồ mưu phản tiêu diệt người của Tuần Tra Ti.

Vừa dứt lời, Quách Chương lập tức rùng mình, Diệp Chân này thêu dệt tội danh quá độc.

Cho dù vu hãm nhưng chỉ dựa vào phần chứng cứ đó cũng đủ Hải Nguyên hầu quốc bọn hắn đau khổ một hồi.

Nhưng vấn đề là, hiện tại Hải Nguyên hầu quốc bọn hắn sợ ném chuột vỡ bình, động tác hơi kịch liệt sẽ bị nhận định là chứng cứ công kích người của Tuần Tra Ti.

Quách Chương không khỏi hơi hối hận, hối hận vì đã không nghe thừa tướng nói.

Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn, Quách Chương dời ánh mắt về phía Mao tổng quản đến từ Hoàn Vương phủ bên cạnh.

Thấy vậy, Mao tổng quản mỉm cười, đã biết đến lúc hắn nên ra sân, hơn nữa việc hôm nay vốn nên chính là sân nhà của hắn.

- Tổng quản Hoàn Vương phủ - Mao Vĩnh Thành gặp qua Diệp Tuần Phong Sứ, lần trước điện hạ còn nhắc tới Diệp Tuần Phong Sứ, nói là Diệp Tuần Phong Sứ oai hùng phi phàm, tất thành đại khí.

Mao tổng quản tiến lên hành lễ với Diệp Chân, mặc dù nói hành lễ nhưng trên nét mặt lại mang theo ba phần kiêu căng, chỉ là từ xa chắp tay, nhưng sau nửa câu lôi kéo làm quen, lại tỏ rõ thái độ lôi kéo.

- Hoàn Vương?

Diệp Chân nhớ lại một chút mới nhớ ra Hoàn Vương là ai.

Hoàn vương chính là phong hào mà Nhân Tôn Hoàng Cơ Long ban cho trưởng tử Cơ Ngao, cũng là Tước Vị Thân Vương cao cấp nhất, chỉ là có vẻ hơi không bằng nếu so với bát đại Thân Vương thảo luận chính sự (Bát đại nghị chính thân vương).

Cho nên thân hưởng vương lệ nhưng lại không lấy thân vương xưng hô, xem như chia một phần với Bát đại nghị chính thân vương quyền nghiêng triều chính.

Chính là nhân tuyển cho vị trí Thái Tử!

Hoàn Vương Cơ Ngao này, lúc Diệp Chân ở trên đại điện Man Linh Điện của Trường Nhạc công chúa đã gặp qua, trong lúc giao lưu đã lộ ra ý muốn thu nạp Diệp Chân, mặc dù chẳng mạnh mẽ lắm.

Hiển nhiên, khi đó Hoàn Vương Cơ Ngao cũng không quá coi trọng Diệp Chân, Diệp Chân cũng mặt không đổi sắc từ chối.

Không ngờ lúc này mới qua không lâu lại ở Hải Nguyên hầu quốc nhìn thấy Đại tổng quản của Hoàn Vương, hơn nữa nhìn đi lên, Hải Nguyên hầu quốc hẳn là có liên quan với Hoàn Vương này.

Nhưng làm Tuần Tra Ti Tuần Phong Sứ, Diệp Chân đối với chuyện này không thể hiểu rõ hơn được nữa.

Theo thọ nguyên của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long dần cao, các hoàng tử tranh đoạt cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Việc tranh đoạt này phải dựa vào thực lực, dựa vào quân đội, nếu chỉ dựa vào miệng thì không có tác dụng gì.

Mà quân đội Đại Chu, các hoàng tử căn bản không thể nắm trong tay, vì vậy mưu tính cũng chỉ có quân đội từ phong quốc.

Người của Hoàn Vương Cơ Ngao xuất hiện ở Hải Nguyên hầu quốc là chuyện không thể bình thường hơn được.

Trong chớp mắt, Diệp Chân đã hiểu rõ nguyên nhân Hải Nguyên hầu quốc dám to gan đối kháng với Tuần Tra Ti bọn hắn.

- Hóa ra là Mao tổng quản của Hoàn Vương phủ, không biết có gì chỉ giáo?

Diệp Chân lập tức chắp tay hỏi.

- Diệp Tuần Phong Sứ, chuyện ngày hôm nay thật ra chỉ là hiểu lầm, có thể cho Hoàn Vương phủ một chút mặt mũi, tạm thời gác lại việc này, Diệp Tuần Phong Sứ và Quách Hầu quân ngồi xuống chậm rãi thương nghị việc này hay không?

Mao tổng quản Hoàn Vương phủ vô cùng tự tin nói.

Dù sao mặt mũi của Hoàn Vương phủ, xem như một biển chữ vàng.

Hoàn Vương Cơ Ngao chính là trưởng hoàng tử, lại có phần tài năng, lời nói rất có trọng lượng, là người có tư cách leo lên hoàng vị nhất trong mấy vị hoàng tử, có tiếng nói cao nhất, bây giờ quản lý sự vụ ở Lại bộ, là người có tài đức.

Bây giờ theo Nhân Tôn Hoàng Cơ Long tuổi tác dần cao, vẻ già nua dần hiện, tiếng nói ủng hộ trong triều càng ngày càng nhiều.

Danh hiệu Hoàn Vương phủ, lấy được nơi đó cũng là một biển chữ vàng, chỉ cần nói ra danh hiệu Hoàn Vương phủ, trừ bát đại ngự chính Thân Vương và tồn tại giống như Tây Tuần Thú ra, những người khác phải cho vài phần mặt mũi.

Những năm này, Diệp Chân một mực lăn lộn trong Tuần Tra Ti Tây Tuần Thú, đôi khi chuyện trên triều đình cũng không có tư cách tham gia, nhưng không có nghĩa Diệp Chân không biết tin tức trên triều đình.

Danh hiệu Hoàn Vương Cơ Ngao, Diệp Chân đã nghe qua.

Chuyện các vị hoàng tử tranh đoạt thì Diệp Chân cũng biết.

Thậm chí Diệp Chân cũng tham gia một lần tranh đoạt giữa các hoàng tử, đó là khi Diệp Chân còn ở Chân Huyền Đại Lục, một lần đóng đô người thừa kế hoàng vị Hắc Long Đế Quốc.

Diệp Chân tự mình trải qua vô số, đều nói cho Diệp Chân, chuyện tham gia tranh đoạt quá sớm, nguy hiểm quá lớn, nhất là tiểu nhân vật giống như hắn, không tốt một chút sẽ trở thành pháo hôi.

Hơn nữa, chuyện tranh đoạt một phong ba quỷ bí, ngươi nhìn qua hoàng tử đó hoa tươi lấy gấm, được nhiều người ủng hộ nhưng cũng không nhất định có thể cướp được địa vị.

Quốc gia càng lớn, các thế lực lớn trong nước càng nhiều, tình hình tranh đoạt càng phức tạp và khó đoán trước.

Cho nên, Diệp Chân đối với tranh đoạt một chuyện nguyên tắc là kính nhi viễn chi.

Tuyệt không tham gia, cũng không đi đắc tội vị nào hoàng tử.

Nhưng Diệp Chân còn có một nguyên tắc xử sự, hắn đối với chuyện tranh đoạt đứng xa mà nhìn, hắn có thể cho Hoàn Vương phủ mặt mũi nên không đắc tội Hoàn Vương phủ, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi đừng làm trở ngại ích lợi của ta.

Diệp Chân xem như đã sớm nhìn thấu, cái gì tranh đoạt cái gì chỗ dựa quan tước đều không đáng tin cậy, thực lực của mình mới là đáng tin nhất.

Không nói những cái khác, ngươi nhìn Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ, trải qua hai đế, vẫn như cũ quyền thế ngập trời, dù Nhân Tôn Hoàng có hận thế nào thì cũng không cách nào làm gì được hắn.

Chớ nói chi Tẩy gia sau lưng Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ đã trải qua mấy chục đời hoàng đế đều sừng sững không ngã.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào chính là thực lực của Tẩy gia bọn hắn.