Chương 1920 Một Chút Màu Sắc
Diệp Chân cũng không có trả lời ngay, ra vẻ kinh hoàng, bộ dáng như đang cân nhắc chuyện này.
Nhưng Vương Bạch Mục bên cạnh thì đôi mắt không ngừng đảo qua đảo lại.
Lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, Vương Bạch Mục rất rõ, biết càng nhiều, chết càng nhanh.
Chuyện Tam Nhãn Ma Tộc bị ăn trộm vườn Linh Hư quả lớn như vậy, không phải chuyện những người khác có thể tùy tiện nghe?
Vương Bạch Mục có thể khẳng định, một khi Diệp Chân trả lời vấn đề này, lại để cho Vương Bạch Mục hắn nghe được, vậy ngày chết của Vương Bạch Mục cũng không còn xa.
Hắn không muốn chết ở chỗ này!
Vì sống sót, Vương Bạch Mục lập tức đã đưa ra quyết định.
- Mấy vị, khoản làm ăn này, ta tự nhận xui xẻo! Núi cao sông dài, giang hồ không xa, ngày sau sẽ gặp lại, Vương mỗ xin cáo từ trước!
Nói xong, Vương Bạch Mục xoay người định cách xa.
- Đứng lại, bây giờ ngươi vẫn không thể đi!
Nhị Trưởng Lão Tam Nhãn Ma Tộc Kê Công Việt quát một tiếng chói tai, thần niệm bất ngờ động một cái, chụp vào Vương Bạch Mục mới xoay người rời đi.
Cảm ứng được thần niệm của cường giả Đạo Cảnh kia mênh mông như biển, chụp về phía mình, sắc mặt của Vương Bạch Mục đã biến sắc.
Suy đoán của hắn quả nhiên không sai, đừng nói hắn ở lại chỗ này, chỉ có một con đường chết, tình huống trước mắt, ba tên Ma Tộc vô sỉ này, hình như cũng không muốn bỏ qua cho hắn.
Hắn cũng không phải người bó tay chờ chết, lấy thực lực nửa bước Đạo Cảnh của hắn, trước mặt cường giả Đạo Cảnh, vẫn có sức liều mạng.
Nhờ vào tiên cơ cố gắng, nhìn có thể chạy ra khỏi nơi đây hay không?
Quyết định này là Vương Bạch Mục đưa ra ngay trong tức khắc, ngay khi Kê Công Việt nghiêm ngặt quát, âm thanh vừa vang lên, thân hình của Vương Bạch Mục không chỉ không ngừng lại, ngược lại trong nháy mắt đã hóa thành ảo ảnh, như một loại sấm sét bắn về phía chân trời.
- Muốn chạy trốn, nằm mơ!
Cười lạnh một tiếng, đôi mắt màu vàng ngay giữa trán của Nhị Trưởng Lão Kê Công Việt bất ngờ mở ra, một tia sáng màu vàng xuyên qua bầu trời như một dải Thiên Hà chắn trước người Vương Bạch Mục.
Một vị Tôn Giả Đạo Cảnh khác hóa thành vệt sáng, đuổi theo hướng Vương Bạch Mục.
Nhị Trưởng Lão Tam Nhãn Ma tộc Kê Công Việt muốn chém chết Vương Bạch Mục trước, trở lại thu thập Diệp Chân sau.
Dù sao chuyện cường giả Đạo Cảnh Ma Tộc bọn họ xâm nhập vào Dung Nham Địa Ngục hải này, liên quan quá lớn, tuyệt đối không thể truyền đi, một khi truyền ra, Đại Chu và Thiên Miếu hành động, bọn họ có thể sẽ trả một cái giá thật lớn.
Về phần Diệp Chân là võ giả Huyền Cung cảnh, Kê Công Việt theo bản năng cho rằng, có một vị Tôn Giả Đạo Cảnh Tam Nhãn Ma tộc bọn họ nhìn chằm chằm là đủ rồi.
Nhìn một màn này, tia sáng như sao trời lóe lên trong con ngươi của Diệp Chân, Diệp Chân biết cơ hội của hắn đã tới!
Cùng một giây, Diệp Chân cũng bắt đầu động.
Khí tức cường giả Đạo Cảnh phong tỏa xuống, Diệp Chân chưa có động tác, linh lực vừa đề khí, hơi thở động một cái, Kê Thông Đoạn dùng khí tức Đạo Cảnh sơ kỳ tập trung vào Diệp Chân, trong con ngươi hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
- Thật là không biết sống chết!
Hừ lạnh một tiếng, Đạo Cảnh sơ kỳ Kê Thông Đoạn cách Diệp Chân mười thước, đánh ra một chưởng lớn, như diều hâu vồ gà con, ập về phía Diệp Chân.
Trước mắt Diệp Chân, Tam Nhãn Ma Tộc bọn họ bố trí thời gian dài như vậy, thật vất vả mới bắt được một chút đầu mối.
Cho nên, dù giận dữ, Kê Thông Đoạn cũng không dám hạ tử thủ, chỉ có thể nặng tay bắt sống Diệp Chân.
Hưu!
m thanh chói tai vang lên, đó là âm thanh phá không sau khi di động với tốc độ cao, dưới tình huống bình thường, khi võ giả di động với tốc độ cao, sẽ phát ra âm thanh chói tai.
Nhưng khi tốc độ di động của võ giả vượt qua âm thanh tốc độ, có lúc thường thường người đi xa, âm thanh kia mới có thể vang lên, loại trình độ âm bạo này, bình thường xưng là bức tường âm thanh.
m thanh như sấm để cho sắc mặt của Kê Thông Đoạn trở nên vô cùng khó coi.
Lấy kinh nghiệm của hắn, trình độ âm thanh phá vỡ không khí trước mắt này, tuyệt đối thuộc về âm thanh bức tường.
Tốc độ xuất thủ của Kê Thông Đoạn cũng rất nhanh, khi bức tường âm thanh vang lên, cũng đã vỗ trúng Diệp Chân rồi, nhưng vỗ trúng, chỉ là linh ảnh sau khi Diệp Chân thi triển Phong Thiểm Lược.
May mắn chính là, Kê Thông Đoạn vẫn luôn cảm ứng khí tức của Diệp Chân, dù lúc này Diệp Chân đã đi xa, hắn vẫn còn có thể cảm ứng được phương hướng của Diệp Chân.
Quay đầu chớp mắt, sắc mặt của Kê Thông Đoạn đã biến sắc.
Bởi vì Diệp Chân đã xuất hiện phía ngoài mười dặm.
Tốc độ này, chính là cường giả Đạo Cảnh hắn cũng không đạt tới.
- Trở lại cho ta!
Thần niệm động một cái, thân hình của Kê Thông Đoạn đã biến mất trong hư không, Kê Thông Đoạn trực tiếp vận dụng không gian thần thông của hắn.
Đây là phương thức duy nhất hắn có thể đuổi kịp Diệp Chân.
Cùng một giây, Diệp Chân dùng Phong Thiểm Lược trốn ra đến phía ngoài mười dặm, trong lòng thoáng buông lỏng một chút, chỉ cần trốn thoát vòng vây của ba vị Đạo Cảnh cường giả, Diệp Chân đã an toàn một nửa.
Chỉ cần thi triển Phong Thiểm Lược chạy xa một chút nữa, lấy bản lĩnh của Diệp Chân, vô luận Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn hay Thái Cổ Thận Khí trong Thận Long châu, đều có thể để cho Diệp Chân biến mất dưới mí mắt của ba vị cường giả Đạo Cảnh trước mắt này.
Không thể không nói, bí thuật Phong Thiểm Lược của Tinh Hồn châu Thái Cổ hung thú Đại Phong của Diệp Chân thật đúng là cường hãn không bình thường.
Đây chỉ là suy nghĩ trong một khắc của Diệp Chân, lần này do Vương Bạch Mục chạy trốn, tranh thủ cơ hội này cho Diệp Chân, thời gian vô cùng quý báu, Diệp Chân cũng sẽ không lãng phí để than thở.
Khi thi triển xong Phong Thiểm Lược một lần, Diệp Chân lần nữa cuồng thúc thần niệm, định liên tục thi triển Phong Thiểm Lược trốn xa.
Nhưng ngay giây phút này, một đạo sát ý vô cùng rùng mình như dòng lũ bỗng đánh tới từ bên người Diệp Chân, để cho toàn thân lỗ chân lông Diệp Chân nở ra.
Một khắc kia, ánh sáng màu vàng lần nữa xuyên qua bầu trời như một Ngân Hà, trực tiếp bổ ra hư không trước người Diệp Chân, ở tạo thành một lốc xoáy không gian trước người Diệp Chân!
Nhị Trưởng Lão Tam Nhãn Ma tộc Kê Công Việt xuất thủ, lão hồ ly Kê Công Việt vô cùng cẩn thận, mới vừa rồi mặc dù thần niệm dời đi, ý muốn đối phó Vương Bạch Mục chạy trốn.
Nhưng thủy chung vẫn luôn có một luồng thần niệm lưu ý Diệp Chân, Diệp Chân nhân cơ hội chạy trốn, hơn nữa thi triển ra tốc độ kinh người, nhất cử thoát khỏi sự vây công của Kê Thông Đoạn.
Cho nên, Kê Công Việt không chút do dự đối phó Diệp Chân, dù sao trong suy nghĩ của Kê Công Việt, Diệp Chân quan trọng hơn so với Vương Bạch Mục.
Nhìn không gian bích lũy trước mắt bị phách mở, tạo thành không gian loạn lưu trên trời cao, Diệp Chân vừa mới thúc giục Phong Thiểm Lược, trong thời gian ngắn đã rơi xuống mồ hôi lạnh trên trán.
Trong một khắc, tứ sắc nguyên linh trong Huyền Cung bắn ra ánh sáng bốn phía, Thần Hồn lực lượng bị Diệp Chân thúc giục đến cực hạn, lúc này mới quẹo gấp ở thế ngàn cân treo sợi tóc.
Thiếu chút nữa, bản thân Diệp Chân đã đâm đầu vào trong không gian loạn lưu không biết nơi nào là điểm cuối.
Tránh qua vọt vào không gian loạn lưu, Diệp Chân không chút do dự lần nữa phát động Phong Thiểm Lược, bỏ chạy về một hướng khác.
Từ xa, trong mắt Nhị Trưởng Lão Tam Nhãn Ma Tộc Kê Công Việt hiện lên một tia cười lạnh.
- Còn muốn chạy trốn?
Con mắt thứ ba màu vàng giữa trán mở ra, ti sáng lần nữa bắn ra, lần nữa bắn vỡ vụn không gian bích lũy phía trước Diệp Chân, lại có một đạo ánh sáng xuyên qua bầu trời do không gian loạn lưu tạo thành, xuất hiện ở phía trước Diệp Chân.
Trong thời khắc này, Kê Công Việt đã thi triển thần thông, không cho Diệp Chân chạy trốn ba phương tám hướng, chém phá hư không bích lũy, bày ra ba đạo bắn xuyên bầu trời do thời không loạn lưu tạo thành Thiên Tiệm.
Ba đạo thời không loạn lưu này tạo thành hình chữ môn, chỉ có Diệp Chân sau lưng không có thời không loạn lưu.
Mà sau lưng Diệp Chân chính là Nhị Trưởng Lão Ma Tộc Kê Công Việt, còn về phía dưới, chính là tuyệt vực nham tương Địa Ngục hải.
Trong nháy mắt, Nhị Trưởng Lão Kê Công Việt đã vay phong gắt gao các con đường sống của Diệp Chân, trong thời gian ngắn để cho Diệp Chân lâm vào tuyệt cảnh không thể bay lên, cũng không thể lao xuống.
Mặc dù nói Hồng Hoang đại lục vững chắc, phá vỡ không gian bích lũy, có thể khép lại trong thời gian ngắn nhất, nhưng thời gian ngắn nhất này, bình thường cũng hơn một hơi thở.
Thời gian một hơi thở, đã đủ cho cường giả Đạo Cảnh chém chết hoặc bắt sống Diệp Chân nhiều lần.
Đạo Cảnh Tôn Giả Tam Nhãn Ma tộc Kê Công Đoạn truy kích, ép Diệp Chân chui ra từ trong hư không đang cười gằn ép về phía Diệp Chân không có bất kỳ đường lui nào.
- Ngươi, tên tạp chủng, lần này, ta xem ngươi còn có thể trốn hướng nào?