← Quay lại trang sách

Chương 1952 Máu Vẫn Chưa Lạnh

Na di truyền tin trận cỡ nhỏ đều đi theo một đôi, có thể liên hệ trong phạm vi rộng, nhưng liên hệ bằng na di truyền tin trận cỡ nhỏ còn phải thông qua chức năng na di mà làm.

Có thể dịch chuyển cả thư và ngọc giản tới đạt được mục đích liên hệ.

Bây giờ, na di truyền tin trận cỡ nhỏ của Diệp Chân lại không liên lạc được với bên phía Bắc Hải quận, vậy chỉ có một khả năng là bên đó bị phong tỏa rồi.

Vì na di truyền tin trận cỡ nhỏ ở Bắc Hải quận được trông coi suốt ngày đêm, bọn hắn không cách nào ngay lập tức liên hệ với Diệp Chân, nhưng chắc chắn Diệp Chân vẫn có thể mọi lúc mọi nơi liên hệ đến đó.

Nếu muốn thực hiện loại phong tỏa không gian này cũng không phải là bọn người Huyễn Thánh phong tỏa toàn bộ không gian trên Hồng Hoang đại lục.

Điểm này, dù họ có Tiên Thiên Linh Bảo thì cũng làm không được.

Hơn nữa nếu thật làm vậy, sẽ thật là kinh thiên đại biến.

Chỉ cần phong tỏa mấy ngàn vạn dặm không gian ở Y Trĩ Sa Hải là có thể đạt được hiệu quả rồi.

Ngoài Y Trĩ Sa Hải ra, tất cả đều bình thường.

Nếu na di truyền tin trận cỡ nhỏ đã không dùng được, vậy thông đạo lưỡng giới Ma Hồn Giới chắc chắn cũng không dùng được.

May mà Diệp Chân với Bắc Hải quận cũng không phải chỉ có một cách liên lạc.

Trong tay Diệp Chân còn có mấy bộ tử mẫu tù và.

Liên lạc bằng tử mẫu tù và là một loại cảm ứng xương cốt huyết mạch thần bí cực kì huyền ảo, không liên quan gì đến không gian na di.

Rất nhanh, khi tử mẫu tù và của Diệp Chân sáng lên, lập tức nghe thấy âm thanh của Cổ Thiết Kỳ.

- Bên kia tất cả vẫn bình thường chứ?

- Đại nhân, nơi này tất cả đều bình thường, chuyện bên Hải Nguyễn hầu quốc đã dần vào quỹ đạo. Tây Tuần Thú bên kia cũng không tới tìm phiền nữa.

Cổ Thiết Kỳ trả lời.

- Ừm, vậy là tốt rồi! Ta đang có chút việc bên ngoài, có lẽ phải cần khoảng thời gian mới trở về được, hơn nữa vì một ít lí do, na di truyền tin trận cỡ nhỏ không liên hệ được với ta, nếu có chuyện thì ngươi dùng thẳng tử mẫu tù và liên lạc là được.

Diệp Chân nói.

Nghe vậy, giọng điệu Cổ Thiết Kỳ căng thẳng lên.

- Đại nhân, ngài đang gặp nguy hiểm, có cần thuộc hạ phái người qua giúp không?

- Không cần, chăm sóc trong nhà cho tốt, chút phiền phức này không đán là gì!

Diệp Chân cười lạnh.

Nửa khắc đồng hồ sau, lúc Diệp Chân giao phó cho Hắc Lang và Văn Phụ Quốc tọa trấn khư thị Độc Long đảo, ba đại thủy phủ xong, lấy một tử mẫu tù và khác ra, vẻ mặt có hơi do dự.

Cẩn thận suy nghĩ một lúc, trong đầu Diệp Chân thoáng hiện cảnh tượng tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng nuốt sống thân thể tên Thiên Miếu Đại Thần Sư Nặc Lục kia.

- Ta đã mất cảm giác?

- Không có!

- Trong mắt ta, trừ kẻ địch ra, còn có chính tà đúng sai, còn có tình nghĩa lương tâm!

Lầm bầm lầu bầu trả lời, Diệp Chân kiên định mở tử mẫu tù và trước mắt lên, đợi tới nửa khắc đồng hồ sau, ánh sáng từ tử mẫu tù và rốt cục cũng sáng lên.

- Nhóc con, lại đi chỗ nào chọc hang rồi? Vừa biến mất đã hơn một năm? Hôm nay thế nào còn nhớ tới lão phu, chẳng lẽ lại gây phiền toái gì cần ta giúp?

Thanh âm của Đại Chu Hoàng Cung Nội Giám Đại Tổng Quản Ngư Triêu n vang lên

- Nhìn lời của ngươi, Ngư đại tổng quản, hình như tiểu tử cũng không phải lần nào tìm ngươi cũng mang tới phiền phức chứ.

Diệp Chân cười nói.

- Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi tự suy nghĩ xem!

- Ít nhất lần này là không như thế.

Diệp Chân có chút không nhịn được sờ sờ mũi.

- Ồ, chuyện gì, nói nghe một chút.

Giọng Ngư Triêu n rất nhẹ nhàng, nghe vào tâm trạng rất tốt.

- Ta phát hiện một chuyện rất kì lạ, có liên quan tới chư vị Thần Quân và Thần Vương của Thiên Miếu.

Diệp Chân nói.

Diệp Chân vừa dứt lời, giọng Ngư Triêu n lập tức trở nên trầm thấp xuống.

- Chuyện có liên quan tới chư vị Thần Quân và Thần Vương của Thiên Miếu, ngươi xác định không phải tin đồn?

- Một vị tên là Huyễn Thánh nửa bước Tạo Hóa, chính miệng nói, hơn nữa, hiện nay Huyễn Thánh cũng đang suốt ngày bôn ba vì chuyện này.

Diệp Chân nói.

- Cái gì? Lão già Huyễn Thánh kia tái xuất? Ngươi xác định là hắn ư?

- Có thể tính là tận mắt nhìn thấy đi, nhị trưởng lão Tam Nhãn Ma tộc Kê Công Việt bị hắn vỗ một chưởng bể nát cả nửa người.

Câu này của Diệp Chân vừa nói, giọng Ngư Triêu n cũng lập tức nghiêm trọng lên.

- Được rồi, chuyện này cực kì quan trọng, bây giờ, ngươi tra tất cả chuyện này cho kỹ càng, bao gồm vị trí, chiến đấu, nhân số, sau khi toàn bộ thần lục xuống tiếp tục niêm phong, lập tức dùng na di truyền tin trận cỡ nhỏ đưa tới, nhớ kỹ, một chi tiết cũng không thể bỏ sót.

- Cái này sợ là làm không được.

Diệp Chân nở nụ cười khổ.

- Ngươi có ý gì?

Giọng của Ngư Triêu n lập tức cao lên tám quãng.

- Huyễn Thánh bọn hắn vận dụng Tiên Thiên Linh Bảo Thiên Vực Vạn Không Thần Kính, phong tỏa một vùng không gian này, cách để ta liên hệ với bên ngoài được, chỉ có mỗi tử mẫu tù và.

Diệp Chân nói.

- Bọn hắn dùng cả Tiên Thiên Linh Bảo Thiên Vực Vạn Không Thần Kính?

Ngư Triêu n bỗng nhiên hít vào một hơi lạnh.

- Ta nói ranh con, ngươi biết rõ ràng như vậy, lão già Huyễn Thánh kia, không phải đang đuổi giết ngươi đó chứ?

- Lão thật thánh minh.

Nghe vậy, Ngư Triêu n lần nữa hít vào một hơi khí lạnh.

- Tiểu tử ngươi còn thật có thể làm lão phu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng! Làm gì, muốn lão phu hỗ trợ ư? Ngươi đây là thiếu lão phu quả nhân tình thứ hai.

- Tạm thời còn chưa cần Đại tổng quản ngươi hỗ trợ, ta ứng phó được. Chỉ là ta thấy tin tức này quan trọng, muốn thông báo cho lão.

Diệp Chân nói.

- Được, chờ một chút, lão phu đi đổi người hầu hạ bệ hạ đã.

Sau mấy hơi thở, giọng của Ngư Triêu n lại vang lên.

- Nói đi, nói kỹ thêm một chút.

Sau đó, Diệp Chân chậm rãi kể hết tin tức có liên quan tới kế hoạch Thiên Miếu chư vị Thần Quân, Thần Vương chuẩn bị vài vạn năm mình nghe được, còn có Thiên Miếu chết theo đuổi Ngũ Miêu Lưu không tha, nói thật rõ ràng mấy tình huống.

Về phần Diệp Chân đã chạy thoát khỏi truy sát thế nào, thì dùng một chút xuân thu bút pháp, Ngư Triêu n cũng là người biết chuyện.

Biết Diệp Chân chưa nói, nhất định là đang giữ bí mật của mình, không nhiều hỏi nhiều nữa.

Sau khi nghe xong, giọng điệu của Ngư Triêu n đã thay đổi đến mức không gì sánh được.

- Tình báo này rất quan trọng, chuyện liên lụy vô cùng phức tạp, hơi không tốt, sẽ làm thiên hạ đại loạn.

- Chuyện này, trừ lão phu ra, ngươi còn chưa nói cho ai biết chứ?

- Không có, ta cũng chỉ liên hệ lão.

- Vậy thì tốt, chuyện này, nhớ đừng nói cho người khác.

Nói tới đây, lời của Ngư Triêu n đột nhiên dừng lại.

- Đại Ti Thiên Ngũ Dự, có phải ngươi thiếu chút nhân tình hay không?

- Ừm, làm sao vậy?

- Ngươi nói chuyện này cho hắn biết, nhưng nhớ kỹ, không được kể đã nói cho lão phu, hiểu chưa?

Ngư Triêu n giao phó.

- Đã rõ.

- À đúng rồi, ngươi bị vây ở Y Trĩ Sa Hải, thật không cần lão phu trợ giúp?

Ngư Triêu n hỏi lần nữa.

- Tạm thời không cần. Không phải vạn bất đắc dĩ, ta không muốn dựa vào người khác, ta cũng không muốn bại lộ thân phận mình ở Thiên Miếu.

Diệp Chân nói.

- Xem ra tiểu tử ngươi rất giảo hoạt! Nhớ kỹ, nếu không chịu đựng nổi phải báo với lão phu trước tiên.

Ngư Triêu n giao phó nói.

- Ta nhớ kỹ.

Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Chân lại thông báo tin quan trọng này đến Đại Ti Thiên Ngũ Dự.

Phản ứng của người sau còn mạnh hơn cả Ngư Triêu n.

- Diệp Chân, nếu như có thể, nếu có cơ hội, ta hi vọng ngươi có thể báo tình hình này lại cụ thể tỉ mỉ hơn, dò xét tra rõ ràng. Nếu có thể, phong Vương phong Công bản tọa không dám hứa chắc, nhưng một vị trí nhất phẩm Hầu là không có vấn đề.

Nói xong, Đại Ti Thiên Ngũ Dự lại thấy có chút không hợp tình hợp lý.

- Đương nhiên, điều kiện tiên quyết ngươi có thể đảm bảo an toàn, đây cũng không phải là mệnh lệnh.

- Ta đã biết!

- Chuyện ngươi vây ở Y Trĩ Sa Hải, nếu cần bản tọa giúp thoát khó, vậy nhanh cho ta biết, bản tọa có thể phái Hư Không Liệp Vương qua đi giúp đỡ ngươi.

Đại Ti Thiên Ngũ Dự nói.

- Đa tạ ý tốt của Đại Ti Thiên, nếu như cần, ta sẽ tìm ngươi.

Diệp Chân nói.

Làm xong tất cả, thu hồi tử mẫu tù và, Diệp Chân hơi thở phào nhẹ nhõm, lòng có một loại cảm giác nhẹ nhõm.

Thông báo chuyện này cho Đại Chu, người phụ trách tổ chức tình báo chính thức cao nhất là đúng hay sai Diệp Chân cũng không biết, đến cùng Thiên Miếu đang có kế hoạch gì, âm mưu gì, sẽ dẫn đến chuyện lớn thế nào, Diệp Chân cũng không biết.

Nhưng dù là chuyện gì, sau khi đã trải qua chuyện như vậy, Diệp Chân cũng không còn lạnh lùng coi thường mà bỏ qua.

Cái này khiến Diệp Chân cảm giác hắn là một người sống sờ sờ.

Máu vẫn chưa lạnh!