← Quay lại trang sách

Chương 1954 Gặp Chuyện Bất Bình

Sau khi hơi nghe ngóng, Diệp Chân đi tới nguồn nước lớn nhất trong Hắc Sa Bộ Lạc này, cũng là một nơi duy nhất bán nước ra ngoài —— Hắc Sa Tỉnh.

Xung quanh Hắc Sa Tỉnh có trên trăm binh sĩ đóng quân, còn có một Sa Tộc Chiến sĩ Giới Vương Cảnh sát khí bốn phía đóng giữ, toàn bộ lòng đất xung quanh Hắc Sa Tỉnh đều bị một loại khí tức Hoàng Cổn lăn bao vây, thậm chí ngay cả Nguyên Linh của Diệp Chân cũng không thể xuyên qua.

Rất nhanh, Diệp Chân đã làm rõ quy củ của nơi này, mỗi ngày người của Sa tộc có thể ở đây lĩnh một thùng nhỏ mười cân nước miễn phí, nếu muốn nhiều nước hơn thì phải dùng Hắc Sa hoặc Linh Thạch lại hoặc là tài nguyên khác đến đổi.

Một thùng Hắc Sa có thể đổi được một thùng nước, mười viên Linh Thạch hạ phẩm cũng có thể đổi được một thùng nước.

Nói thật, một thùng nước chỉ một trăm cân mà phải dùng mười viên Linh Thạch hạ phẩm để đổi, cái giá tiền này dùng quý giá cũng không cách nào hình dung.

Nhưng đối với Diệp Chân thì vấn đề có thể sử dụng Linh Thạch để giải quyết thì không phải là vấn đề.

Thế nhưng, khi Diệp Chân tốn một ngàn viên Linh Thạch hạ phẩm mua một trăm thùng nước thì ánh mắt của những thủ vệ kia nhìn của Diệp Chân lại có chút không đúng.

Ở Y Trĩ Sa Hải, hào phú giống như Diệp Chân cũng không nhiều.

Nếu không phải Diệp Chân tản mát ra khí tức Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh phong làm cho những người Sa tộc đó tương đối kiêng kị, thì đoán những người kia lúc này khả năng đã vây quanh.

Người Sa tộc bưu hãn, cũng không phải nói chơi.

Diệp Chân quả quyết rời khỏi, tiến đến mua sắm đồ ăn.

Đồ ăn ở trong này vẫn như cũ rất trân quý, nhưng Linh Thạch cũng là đồng tiền mạnh.

May mắn là so với nước thì đồ ăn vẫn dễ lấy được hơn, rất nhiều người Sa tộc đều chào hàng, giống như trái cây, gạo thì dễ kiếm hơn, còn bánh nếp và thịt thì thưa thớt hơn nên vô cùng tinh quý.

Một nhà mua cái mấy chục trên trăm cân, sau khi Diệp Chân đã tiêu hơn vạn viên Linh Thạch hạ phẩm thì bị người của Sa tộc để mắt tới, Diệp Chân hỏi thăm phương hướng đến một bộ lạc cỡ trung khác, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Nhưng ngay khi bước ra khỏi bộ lạc, ra khỏi ốc đảo, một chuyện lại hấp dẫn ánh mắt của Diệp Chân.

Có ba mẹ con kéo theo một nam nhân thoi thóp, quỳ gối trước mặt một nam tử mặc bào phục màu vàng thêu lên đường vân lục sắc, không ngừng dập đầu.

Nước mắt đã sớm héo úa, bờ môi khô nứt, ba mẹ con chỉ còn lại tiếng cầu khẩn và tiếng khóc khàn giọng, không ngừng dập đầu.

Nam nhân bờ môi ngập ngừng nói, muốn nói cái gì nhưng một chữ cũng nói.

Sau lưng của bọn hắn là một mảng lớn lúa mạch non màu vàng, so sánh với lúa mạch non hiện ra lục sắc sinh cơ ở xung quanh ốc đảo thì chênh lệch rất rõ ràng.

- Tế Ti đại nhân, van cầu ngài, mau cứu chồng của ta, mau cứu ruộng lúa mạch nhà ta đi, chờ chồng của ta tốt, chúng ta nhất định sẽ cung phụng cho ngươi càng nhiều!

- Cầu xin ngươi!

- Tế Ti lão gia, cầu xin ngươi!

Nói xong, người phụ nữ trung niên nhào tới ôm chân Tế Ti lão gia chanh chua kia, nhưng lại bị Tế Ti kia một cước đá ra.

- Cút!

- Không có cung phụng mà muốn để ta thi triển pháp lực trân quý cứu cả nhà các ngươi, nằm mơ đi! Cút đi, ta đang rất vội.

Nói xong, ánh mắt của Tế Ti đó nhìn về phía người Sa tộc vây xem xung quanh.

- Aizz... Hôm nay phải mang nước và phân bón ra ruộng, nếu có thì đưa cho ta càng sớm càng tốt. Nếu không có thì đừng làm mất thời gian của ta.

Không đợi người Sa tộc mở miệng, phụ nữ trung niên kia lại nhào tới.

- Cầu Tế Ti lão gia mở lòng từ bi, chỉ cần cứu chồng của ta, cứu ruộng lúa mạch nhà ta, mùa thu năm nay, nhất định có thể bổ sung cung phụng đầy đủ....

Lần này, Sa tộc Tế Ti kia lại không lập tức đá bay phụ nữ trung niên kia, mà vẻ mặt dừng một chút.

- Mùa thu bổ sung là không thể. Nhưng cũng đừng nói ta không cho các ngươi đường sống, chỉ cần các ngươi đáp ứng, ta lập tức sẽ giúp ngươi cứu người, cứu ruộng.

Nghe nói như thế, nữ nhân Sa tộc ki lập tức đại hỉ, quỳ xuống đất dập đầu nói.

- Đa tạ Tế Ti lão gia mở lòng từ bi, phải làm thế nào, mời Tế Ti lão gia nói thẳng, chỉ cần có thể làm được, chúng ta nhất định làm.

- Rất đơn giản, một đôi nữ nhi này của ngươi, lão gia ta nhìn trúng, để các nàng theo ta đi, ta sẽ cứu ruộng cứu người, hơn nữa, chỉ cần bọn hắn có thể dụng tâm phục sức ta, ruộng lúa mạch nhà ngươi, sau này ta có thể miễn phí xách nước ruộng màu mỡ mấy lần.

Sa tộc Tế Ti nhìn chằm chằm một đôi nhi nữ của nữ nhân Sa tộc, cười dâm.

Lúc này, Diệp Chân mới chú ý tới, một đôi nữ nhi của nữ nhân Sa tộc, một lớn một nhỏ, đều là mỹ nhân phôi, eo nhỏ chân dài, thu thập cách ăn mặc một chút, tuyệt đối không tệ.

Phụ nữ Sa tộc ngẩn người, nam tử thoi thóp nghe tới đây thì cảm xúc bỗng nhiên kích động lên, nhưng vừa kích động, ngược lại không thở nổi.

Dọa một đôi nhi nữ lại vỗ phía sau lưng thuận khí cho hắn khóc lớn.

Nữ nhân Sa tộc ngây ra một lúc, trong hốc mắt trượt ra một giọt khô khốc mà bất đắc dĩ nước đắng, thê lương nói.

- Tế Ti lão gia, để Sa A Na phục thị ngươi được không? Sa Y Na nàng còn nhỏ, mới mười bốn tuổi.

- Nhỏ? Nhỏ mới tốt! Bổn lão gia thích nhỏ tuổi!

Nghe người phụ nữ cầu khẩn, tên Sa Tộc Tế Ti lại chảy nước miếng, nở nụ cười dâm tà.

Hắn đã thèm nhỏ dãi hai đứa con gái Sa A Na và Sa Y Na của nhà này đã lâu.

Nói thật ra, ruộng lúa mạch của gia đình này bị thiếu nước đều do hắn động tay động chân. Hắn cầm những thứ cung phụng của nhà này rồi làm phép ban nước cho bọn họ chỉ có một nửa so với bình thường, mạch non không khô héo mới là lạ.

- Rốt cuộc thì các ngươi có đồng ý hay không? Không đồng ý thì lão gia ta đi đây! Mười sau ngày mới tới lần nữa.

Dứt lời, Sa Tộc Tế Ti Lạp Khắc Thân giả vờ phải đi.

A Y Tiên, mẹ của hai thiếu nữ sốt ruột, nàng nhìn chồng mình hơi thở thoi thóp rồi lại nhìn sang hai đứa con gái, một người vừa mới trưởng thành, một người còn chưa thành niên, nàng rơi vào thế khó xử, lòng như đao cắt.

Nếu như nàng đồng ý thì hai đứa con gái sẽ trở thành đồ chơi cho người khác, mà gia đình này cũng sẽ thật sự tan nát.

Mất con gái thì cần ruộng lúa mạch làm gì nữa?

Nhưng nếu như nàng không đồng ý thì chồng của nàng sẽ chết, ruộng lúa mạch cũng sẽ khô héo, không có thu nhập thì hai đứa con gái của nàng cũng sẽ không có kết quả khá hơn.

- Lão gia, cầu ngươi rủ lòng thương, lưu lại một đứa con gái cho chúng ta đi, van ngươi!

A Y Tiên quỳ xuống cầu xin, đó là hy vọng duy nhất của nàng.

Sa Tộc Tế Ti Lạp Khắc Thân cười lạnh một tiếng, nhấc chân rời đi.

Còn không đợi A Y Tiên nói cái gì, Sa A Na và Sa Y Na đã nhào tới trước mặt Sa Tộc Tế Ti Lạp Khắc Thân.

- Tế Ti lão gia, chúng ta nguyện ý đi hầu hạ ngươi, xin ngươi cứu A Đạt của chúng ta! Van ngươi!

Thấy vậy, Sa Tộc Tế Ti Lạp Khắc Thân đắc ý cười một tiếng, hắn chắp tay bốn phía rồi nói.

- Các vị phụ lão, có Y Trĩ Sa Thần làm chứng, hai vị thiếu nữ này là tự nguyện, ta không hề cưỡng bách các nàng.

Nói rồi hắn giơ tay ôm hai thiếu nữ non nớt vào trong lòng.

Nhìn thấy tình cảnh này, nam tử đang nằm thoi thóp kia phẫn nộ đến bất tỉnh, làm một người phụ thân, hắn tuyệt đối không muốn cũng không nghĩ nhìn thấy con gái của mình trở thành đồ chơi của người khác.

A Y Tiên hoàn toàn choáng váng, ngây người, nàng không biết mình nên chọn lựa thế nào.

Diệp Chân nhìn một màn này, một cỗ huyết khí xông thẳng lên đầu.

Với tình cảnh trước mắt của Diệp Chân, đối mặt với chuyện này thì tốt nhất là hắn nên bịt tai không nghe, coi như không thấy.

Làm như vậy mới là an toàn nhất.

Nhưng mà Diệp Chân chợt nhớ lại những lời mình thề thốt năm đó, dưới gầm trời này có quá nhiều chuyện bất bình, Diệp Chân không phải là thần, ngay cả thần cũng không quản được.

Nhưng chỉ cần gặp được thì hắn nhất định sẽ san bằng bất bình!

- Máu của ta vẫn chưa lạnh!

Diệp Chân bước ra một bước, xuất hiện bên cạnh nam tử bất tỉnh vì tức giận kia.

- Đứng lại!

Hắn trầm giọng quát về phía tên Sa Tộc Tế Ti kia, Diệp Chân chạm vào người nam tử bên cạnh, sau đó đã biết được tình huống trong cơ thể của đối phương.

Mệt nhọc quá độ, tức giận cộng thêm cảm nắng, cũng không phải bệnh nặng gì, nhưng nếu như không trị thì sẽ không thể chống đỡ được bao lâu.

Một cỗ linh lực Ất Mộc hùng hậu và Thủy linh lực êm ái vọt vào trong cơ thể nam tử, linh lực luân chuyển vài vòng trong kinh mạch đối phương, tức khắc, nhiệt độ nóng ran của nam tử đã giảm xuống hơn phân nửa, khí tức cũng đều đặn hơn nhiều.

Triệu chứng bị cảm nắng cũng được hóa giải hơn một nửa, khí huyết trở nên thông thuận.

- Uống miếng nước, nghỉ ngơi một hai ngày thì ngươi sẽ bình phục.

Diệp Chân đưa một túi nước cho nam tử.

Nam tử Sa Tộc tỉnh lại cũng không có nhận túi nước của Diệp Chân, hắn nhìn về phía hai đứa con gái rồi nói.

- A Na, Y Na, các ngươi mau trở lại đây! Cho dù ta có chết thì các ngươi cũng không thể đi hầu hạ hắn!

- Các ngươi không biết Lạp Khắc Thân Tế Ti đã có ba trăm người thê thiếp rồi sao?