← Quay lại trang sách

Chương 1983 Không Phụ Bản Tâm

Nguyện thế gian này không còn Cuồng Tín Giả!.

Đối mặt với Diệp Chân, Lục Ly đứng chắp tay, nhẹ nhàng nói ra những lời này, những lời này từ trong miệng Lục Ly nói ra lại có một phen mùi vị thấm nhuần hoàn toàn bất đồng.

- Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng có những lời này làm tỉnh lại một luồng tàn hồn ngủ say này của lão phu.

- Tiểu hữu nếu đã có thể có được Thận Long Châu, như vậy lão phu cũng sẽ không coi tiểu hữu là người xa lạ.

Ánh mắt của Lục Ly nhìn về phía Diệp Chân.

- Lục tiền bối, chỉ cần nói ra những lời “nguyện thế gian này không Cuồng Tín Giả” này là có thể đánh thức người sao?

Diệp Chân không trả lời mà hỏi lại.

Lục Ly chậm rãi lắc đầu.

- Nào có đơn giản như vậy. Kí chủ không chỉ phải nói ra những lời này, hơn nữa tâm cảnh và ngữ điệu lúc nói ra đều phải cùng tâm cảnh của lão phu đạt tới nhất trí, hoặc nói cách khác là cùng tần số thì mới có thể dẫn động bí pháp mà lão phu để lại trong Thận Long Châu, từ đó đánh thức tàn hồn của lão phu.

- Nói cách khác, chỉ khi kí chủ của Thận Long Châu hoàn toàn hiểu được những lời này, nắm giữ tâm cảnh không chênh lệch nhiều so với lão phu thì mới có thể đánh thức tàn hồn của lão phu.

- Nếu không hiểu được, cho dù nói ra ngàn lần vạn lần cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Lục Ly giải thích rất rõ, Diệp Chân cũng nghe rõ, nhưng Diệp Chân nhưng từ trong những lời giải thích của Lục Ly nghe được một từ ngữ mấu chốt khác – hai chữ “kí chủ”.

Lục Ly nói Diệp Chân hắn chẳng qua là kí chủ của Thận Long Châu.

Kí chủ thật ra chính là chủ nhà mà Thận Long Châu ở nhờ mà thôi, nói cách khác, nói cách khác, trong miệng Lục Ly, Diệp Chân cũng không phải là chủ nhân chân chính của Thận Long Châu.

Cặp mắt tiên phong đạo cốt kia của Lục Ly dường như có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ trên thế gian, thời điểm sự nghi ngờ về hai chữ “kí chủ” nổi lên trong lòng Diệp Chân, Lục Ly liền giải thích.

- Không sai, cho đến bây giờ, tiểu hữu vẫn chỉ là kí chủ của Thận Long Châu, cũng không phải là chủ nhân chân chính của Thận Long Châu! Bất quá, lập tức sẽ được thôi.

- Ý của Lục tiền bối là?

Diệp Chân tựa hồ có hơi hiểu biết.

- Nếu đã có thể hiểu thấu đáo hoành nguyện năm đó của lão phu, đánh thức được tàn hồn của lão phu, chỉ cần ngươi nguyện ý, lão phu sẽ thu ngươi làm đệ tử quan môn (trông cửa), để ngươi trở thành chủ nhân chân chính của Thận Long châu.

Lục Ly nói.

Diệp Chân sớm đã không phải mao đầu tiểu tử năm đó.

Nếu mười năm trước nghe được câu này, Diệp Chân sợ là lập tức quỳ xuống dập đầu, nhưng bây giờ, Diệp Chân đang cân nhắc mấy chuyện.

- Lục tiền bối, nếu trở thành đệ tử của ngươi thì có phải giúp ngươi hoàn thành hoành nguyện chưa xong này hay không?

“Nguyện thế gian này không còn Cuồng Tín Giả”. Cái hoành nguyện này là tốt, Diệp Chân cũng đã hiểu thấu đáo rồi, cũng biết tấm lòng trách trời thương dân kia của Lục Ly.

Nhưng mà hiểu thấu đáo cùng biết rõ lại không có nghĩa Diệp Chân phải đi thực tiễn hóa chuyện này.

Cũng chỉ có hiểu thấu đáo cùng biết 'Nguyện thế gian này không còn Cuồng Tín Giả' cái hoành nguyện này, Diệp Chân mới hiểu được việc này có bao nhiêu khó khăn.

Điều này đại biểu, Diệp Chân có thể phải đối nghịch với những vị Thần Vương, Thần Quân, phần lớn Tạo Hóa Thần Nhân cường đại nhất cõi đời này.

Bởi vì những Tạo Hóa Thần Nhân coi phàm nhân là kiến hôi kia mới mục tiêu truy cầu của phần lớn võ giả trên thế gian.

Diệp Chân, không muốn làm thánh nhân.

Ngươi là người Sa Tộc bên này, Diệp Chân cũng không ngại hiện ra Thần Tích, dùng thủ đoạn của mình cải thiện hoàn cảnh sinh tồn cho người Sa Tộc, nhưng chỉ là ở trong phạm vi năng lực của mình.

Một câu nói, Diệp Chân không muốn cũng không nguyện ý làm thánh nhân.

Ở trong mắt Diệp Chân, Lục Ly có thể phát ra loại hoành nguyện này, đã có chút tâm thái của thánh nhân rồi.

- Sao có thể chứ?

- Lão phu năm đó cũng không có làm được, hơn nữa chuyện có thể chết người, làm sao có thể cưỡng cầu ngươi đi làm được?

Lục Ly nở nụ cười khổ.

- Người có thể hiểu được những lời này, hơn nữa đạt tới tâm cảnh của lão phu, nghĩ đến tuyệt đối không phải người xấu gì. Lão phu không muốn cũng không cần yêu cầu ngươi phải làm thánh nhân, lão phu chỉ hy vọng sau này ngươi đi ở chư thiên vạn giới, có thể không phụ bản tâm là được.

Lục Ly chậm rãi nói.

- Không phụ bản tâm?

Từ từ “nhai kỹ” thưởng thức bốn chữ này, Diệp Chân chậm rãi gật đầu.

- Một chút này, ta có thể làm được.

Sau đó, Diệp Chân chuyển chủ đề nói.

- Lúc ta mới có được Thận Long Châu đã thấy qua tình cảnh tiền bối thân vẫn (chết), những người đó, là bởi vì Thận Long Châu mà hạ thủ với tiền bối.

- Nhưng vừa rồi tiền bối lại nói, tiền bối là vì hoành nguyện mà thân vẫn?

Đây là một tin tức khác mà Diệp Chân lấy được từ trong lời nói vừa rồi của Lục Ly.

- Ngươi cảm thấy, chỉ bằng một món vật chết như Thận Long Châu là đủ để có thể để cho những tồn tại kia chết không có chỗ chôn sao?

Trên mặt Lục ly hiện lên một tia trào phúng.

- Những người đó làm việc, dù sao cũng phải tìm một cái cớ đường đường chính chính, đã làm kỹ nữ, lại muốn lập mộ thờ trinh tiết!

Nửa câu sau vừa nói xong, Diệp Chân trợn mắt hốc mồm, Diệp Chân không ngờ, tồn tại tiên phong đạo cốt như Lục Ly vậy mà cũng sẽ mắng chửi người thẳng thừng thô tục như vậy?

- Lão phu năm đó thực tiễn hóa cái hoành nguyện này, nhưng mà lại chạm đến nỗi đau của bọn họ, mới để cho bọn họ làm ra hành vi điên cuồng như vậy.

- Hành vi điên cuồng?

Diệp Chân lúc này giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, tràn đầy nghi ngờ.

Nhưng Lục Ly lại nở nụ cười khổ.

- Nói thật, lão phu rất thích những đệ tử yêu đặt câu hỏi, yêu tìm tòi nghiên cứu như vậy.

- Nhưng tia tàn hồn này của lão phu chỉ có thể chống đỡ thời gian không nhiều lắm.

- Chuyện năm đó đột nhiên xảy ra, lão phu chỉ có thể trong tình thế cấp bách nghìn cân treo sợi tóc làm ra một chút bố trí, để lại một đạo tàn hồn như vậy, không có cách nào vận dụng hết thủ đoạn, cho nên, lão phu cho dù muốn cho ngươi một lời giải thích cũng không có cơ hội.

- Được rồi, dập đầu lão phu mấy cái, bái sư đi, đây cũng là thời điểm lão phu có thể truyền thừa tiếp một mạch này.

Lục Ly nói.

Nghe được bái sư, Diệp Chân vốn vẫn còn có chút do dự.

Dù sao, bái Lục Ly làm thầy liền mang ý nghĩa Diệp Chân sẽ trở thành kẻ địch của mấy vị nhân vật khủng bố năm đó vây giết Lục Ly kia, Diệp Chân còn có chút do dự.

Nhưng mà Diệp Chân nghĩ lại, hắn có thể không có Thận Long Châu sao?

Thời điểm không có Thận Long Châu, Diệp Chân bây giờ cũng cùng Thiên Miếu như nước với lửa.

Từ lúc trước Thận Long Châu gặp phải thần tượng khác thường ở Thiên Miếu Nhật Nguyệt Thần Quân, Diệp Chân đã biết, những nhân vật khủng bố năm đó vây giết Lục Ly, cơ bản có chút ít quan hệ với Thiên Miếu.

Hơn nữa, hết thảy những gì Diệp Chân có được ngày hôm nay, thật sự là do Thận Long Châu ban tặng.

Đây là thời điểm báo ân, Diệp Chân hôm nay cũng phải bái sư.

Bằng không, chính Diệp Chân trước hết cũng không an tâm.

Trong Thận Long Châu, cho dù Diệp Chân chẳng qua là một đạo thần niệm biến thành, nhưng Diệp Chân lại đang mặc áo mũ chỉnh tề, sửa sang lại một chút, lúc này mới quỳ bái Lục Ly.

Rất cung kính dập đầu ba cái, Lục Ly cũng mặt đầy nghiêm túc nhận lễ bái của Diệp Chân.

- Thời gian không cho phép, nghi thức bái sư đơn giản đi không ít, bất quá, từ giờ trở đi, ngươi chính là đệ tử thân truyền thứ chín của Lục Ly ta.

- Lão phu trước từng coi là định, cả đời lão phu có thể thu chín đệ tử thân truyền, nhưng cho đến lúc lão phu vẫn lạc, cũng chỉ thu tám gã đệ tử thân truyền, lão phu còn tưởng rằng đã sai lầm rồi.

- Không ngờ, đệ tử thân truyền thứ chín lại ứng nghiệm trên người ngươi.

Nói tới chỗ này, Lục Ly hạ giọng.

- Ngươi có tám vị sư huynh, có thể được lão phu thu làm đệ tử, bọn họ đều là rồng phượng trong loài người, là hạng người kinh tài tuyệt diễm.

- Nhưng sau khi lão phu ngã xuống, những người kia vô sỉ kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Cũng không biết trong tám vị đệ tử có bao nhiêu người có thể may mắn còn sống sót, ngươi ngày sau có thể gặp được hay không, cũng chưa biết chừng.

- Bất quá, ngươi nếu gặp được bọn họ, cũng không thể tùy tiện tin tưởng, nhất định phải phải lưu một phần tâm nhãn, cẩn thận nhiều hơn.

Lục Ly giao phó nói.

Diệp Chân nghe vậy hơi kinh ngạc.

- Sư tôn, đây là cớ gì?.

- Ai….