← Quay lại trang sách

Chương 1992 Hạ Mã Uy

Ngươi tuổi còn trẻ đã có thành tựu này, còn có thể chăm chỉ như thế, xác thực bất phàm. Ha ha, lão phu càng lúc càng ưa thích vị Thần Sứ như ngươi.

- Đi, theo lão phu đi gặp mấy lão già khác! Đại lễ nhậm chức đã an bài thỏa đáng, vào ngày mai cử hành.

- Bất quá, trước khi cử hành đại lễ, ngươi cần gặp mặt từng nhóm lão gia hỏa trong Thần Điện, còn có những Tiểu Tế Ti Lam Bào và Lục Bào, sau đó mới là đại lễ.

- Ừm, lúc cần thiết, ngươi cần phải bộc lộ tài năng, cũng triển lãm Thần Tích, không có vấn đề gì chứ?

Nạp Cáp Nhĩ vỗ bả vai Diệp Chân hỏi.

- Không có vấn đề.

- Mặt khác, mấy lão già này cũng đã sinh hoạt thời gian khá dài, ngươi phải nhớ kỹ một chút, ngươi là Thần Sứ, là hóa thân của Thiên Thần Y Trĩ Sa Hải, là tồn tại tôn quý nhất trong toàn bộ Y Trĩ Sa Hải, nhất định không thể thua khí thế, hiểu chưa?

Nạp Cáp Nhĩ lần nữa giao phó.

- Hơn hai tháng trước, ta đã sớm có kinh nghiệm.

Diệp Chân trả lời, làm cho khuôn mặt đầy nếp nhăn như da quýt của Đại Tế Ti Cát Cáp Nhĩ này bời vì nụ cười mà chen thành một đóa hoa.

- Đi thôi!

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ mang theo Diệp Chân bước vào tòa kiến trúc trung tâm nhất, tối cao nhất, hùng vĩ nhất Sa Hải này, cũng tức Thiên Thần Kim Điện.

Một tòa Thần Điện to lớn thuần túy từ cát đúc mà thành.

Bước vào Thiên Thần Kim Điện, Diệp Chân lại có một loại cảm giác bước vào một thế giới khác.

Y Trĩ Sa Hải cùng Hoàng Kim Thành sau lưng giống như vô cùng xa xôi, mà hết thảy trong Thiên Thần Kim Điện dường như trở nên vô cùng gần gũi, cả không khí cũng trở nên quen thuộc.

- Ngươi cảm giác không sai, tòa Thiên Thần Kim Điện này tự thành một giới, chính là Thần Vật của Y Trĩ Thần Điện chúng ta.

Giọng nói của Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ vang lên trong đầu Diệp Chân.

Sau khi chân chính bước vào, Diệp Chân mới phát hiện, tòa Thiên Thần Kim Điện này phi thường lớn, vô cùng lớn.

Trừ Thần tượng Y Trĩ Sa Hải Thiên ngay chính giữa Thần Điện ra, hai bên còn giăng đầy lời chức năng đại điện.

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ mang theo Diệp Chân đi vào toà Phân Điện kia, là một cái bàn cát tạo hình hình chữ nhật độc đáo.

Ngay phía trên bàn cát bày biện một ghế dựa cát, vị trí kia, xem xét là chỗ của Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ.

Hai bên Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ, theo thứ tự bày biện ba ghế dựa, tổng cộng là bảy cái ghế dựa cát.

Bất quá lúc này trừ ghế của Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ, ghế thứ ba phía bên phải cũng trống không, kia hẳn là là vị trí của Mông Lực Tây.

Lúc này, nhìn thấy Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ tiến đến, năm vị Sa Hải Thần Tế đã ngồi đông đủ đồng thời đứng lên.

Diệp Chân căn cứ giới thiệu cùng linh ảnh của Hoàng tổng quản trước đó, cơ đã nhận rõ ràng năm vị Sa Hải Thần Tế này.

Dáng người còng lưng, dung nhan khô héo, nếp nhăn trên mặt còn nhiều hơn Nạp Cáp Nhĩ, chính là Sa Hải Thần Tế Côi Cổ, cũng chính là một vị Sa Hải Thần Tế khác đã từng tự mình phụng dưỡng Thiên Thần Y Trĩ Sa Hải trong thần điện trừ Nạp Cáp Nhĩ.

Sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, một thân Ma Bào tinh xảo, con mắt nhỏ hẹp nhưng lại sáng ngời có thần, là Sa Hải Thần Tế Tiếu Trạch, đồng thời cũng là nhân vật thực quyền thứ hai trong Y Trĩ Thần Điện, chỗ ngồi ở phía bên phải Nạp Cáp Nhĩ.

Sa Hải Thần Tế Hoa Hưng An rất dễ nhận ra, người cũng như tên, tướng mạo không phải xinh đẹp bình thường, cho dù khuôn mặt một người trung niên nhưng cũng có thể xưng yêu dị.

Con ngươi màu xanh lam, cánh tay to lớn, tuyệt đối có thể hấp dẫn ánh mắt của ngươi ngay lập tức.

Hình tượng của Ông Lực Đức cũng có chút khác loại, hai tay thô to mà rộng lớn, cái trán tràn đầy nếp nhăn, chợt nhìn tựa như một lão nông nông thôn.

Trước mắt ngồi ở cuối cùng là vị Sa Hải Thần Tế Ô Vưu, đầu hói sáng loáng cùng khuôn mặt như sư tử này, cả người nhìn qua hung quang bắn ra bốn phía.

- Ha ha, xem ra các ngươi đều đến.

Nạp Cáp Nhĩ cười ha ha, sau đó kéo Diệp Chân đến trước người hắn.

- Đều đã đến, vậy ta giới thiệu cho các ngươi một chút, vị trước mắt này chính lão phu tin khẩn nói cho các ngươi - Thần Sứ Diệp Chân.

- Chuyện của hắn, các ngươi đều có nghe thấy chút ít chứ?

- Lần này triệu tập tất cả Tế Ti và người cầm đầu mấy vạn bộ lạc tới, chính là vì…

- Đại Tế Ti, Mông Lực Tây còn chưa tới.

Vị nhân vật thực quyền thứ hai Y Trĩ Thần Điện - Sa Hải Thần Tế Tiếu Trạch đột ngột ngắt lời.

- Mông Lực Tây?.

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ cười lạnh.

- Hắn đến không được.

- Ngài nói vậy là sao? Vì sao Sa Hải Thần Tế Mông Lực Tây đến không được?

Tiếu Trạch truy vấn.

- Việc này nói ra rất dài dòng, tới đi, ngồi trước, tọa hạ rồi chúng ta từ từ nói.

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ vung tay lên rồi đi đến chỗ ngồi của mình.

Mấy vị Sa Hải Thần Tế khác cũng thuận thế ngồi xuống.

Theo ý của Nạp Cáp Nhĩ, Diệp Chân tạm ngồi trên vị trí của Mông Lực Tây, chờ hắn giới thiệu cụ thể xong, lại từ Diệp Chân triển lộ mấy tay Thần Tích, sau đó lại “thăng chức” cho Diệp Chân.

Số ghế à, chính là vị trí thứ nhất bên tay trái của Nạp Cáp Nhĩ, Nạp Cáp Nhĩ đã sớm dự định tốt.

Trong thời ngắn nhất, Thần Sứ Diệp Chân này chính là người thứ hai trong toàn bộ Y Trĩ Thần Điện. (ý nói chỉ dưới Nạp Cáp Nhĩ)

Dự định của Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ là tốt, nhưng tại thời điểm Diệp Chân chuẩn bị ngồi xuống, ghế của Sa Hải Thần Tế Mông Lực Tây lại đột nhiên vô duyên vô cớ vỡ vụn thành một đống cát mịn.

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ còn chưa kịp ngồi vào ghế của mình, mí mắt rủ xuống, thần sắc lập tức trở nên âm trầm.

Ánh mắt Diệp Chân cũng ngưng tụ.

Đây là hạ mã uy!

Ghế cát trong Thần Điện, tuy từ hạt cát ngưng tụ mà thành, thế nhưng lại do Đạo Văn cường đại gia trì, đừng nói vỡ vụn, cho dù cường giả Giới Vương cảnh bình thường đến cũng không có cách nào oanh phá trong khoảng thời gian ngắn.

Bây giờ đột ngột vỡ vụn thành cát, khẳng định có người động tay chân.

Tòa Thiên Thần Kim Điện này tự thành một giới, muốn động tay chân, khẳng định cũng chỉ có năm vị Sa Hải Thần Tế trước mắt, hiển nhiên, có người không muốn Diệp Chân gia nhập bọn họ.

- Mông Lực Tây đã không thể đến nơi này, vậy ghế của hắn cũng không cần giữ lại nữa.

Sa Hải Thần Tế bài danh thứ ba Tiếu Trạch nói một cách điềm đạm chậm rãi, cũng ngầm thừa nhận chuyện này do hắn làm.

Đồng thời, cũng biểu đạt cho lập trường không chào đón Diệp Chân của hắn.

Cơ hồ là đồng thời, Sa Hải Thần Tế bài danh thứ tư Hoa Hưng An, bài danh thứ sáu Ô Vưu cũng cùng lúc mở miệng cho thấy thái độ của bọn họ.

- Xác thực như thế!

- Đã đến không được, vậy cũng không cần giữ lại làm gì.

Thần sắc Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ trở nên u ám, đấu tranh trong đó thật ra rất vi diệu.

Cho dù Nạp Cáp Nhĩ có ngưng tụ thêm một cái ghế cát khác cho Diệp Chân đi chăng nữa, đòn hạ mã uy này, Diệp Chân là ăn chắc.

Đồng thời, ba vị Sa Hải Thần Tế này cũng dùng dạng thủ đoạn này để biểu thị rằng trước mắt, Diệp Chân còn không phải là người trong vòng này.

Cùng một giây, Diệp Chân liền hiểu rõ, ba vị Sa Hải Thần Tế Tiếu Trạch, Hoa Hưng An, Ô Vưu này trong Y Trĩ Thần Điện là một phe phái.

Còn lại Côi Cổ cùng Ông Lực Đức có phải người của Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ bên này hay không, còn không rõ ràng lắm.

Nhưng Diệp Chân có thể xác định, ba vị trước mắt này chính đang cho Diệp Chân hắn một đòn hạ mã uy.

Điều này khiến Diệp Chân rất khó chịu.

Diệp Chân hôm nay đến để ngồi vững cái vị trí Thần Sứ này, không phải đến để bị khinh bỉ, chịu hạ mã uy.

Ánh mắt liếc nhìn một vòng, trong lòng Diệp Chân hơi động, đột nhiên đi tới cái ghế bên cạnh Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ trên cùng bàn dài.

- Vinh quang của Thiên Thần ở khắp mọi nơi.

Lẩm bẩm một tiếng, vô số dây leo liền sinh ra từ dưới lòng bàn chân Diệp Chân, phút chốc ngay tại bên cạnh ghế của Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ sinh ra một cái ghế thuần túy từ dây leo màu xanh lục bện thành.

Trong ánh mắt giật mình của mọi người, Diệp Chân giống như người đang ở trong nhà mình vậy, ngồi vào cái ghế bện từ dây leo ngay kế bên vị trí của Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ một cách vô cùng tùy ý, vô cùng tự nhiên.

Mà dây leo màu lục vẫn còn đang điên cuồng trèo mọc lên, cả bàn cát cũng mọc đầy dây leo màu lục tạo hình kỳ dị, khiến cho toàn bộ đại điện trong chớp mắt tràn đầy sinh cơ lục ý dễ chịu.

Sa Hải Thần Tế bài danh thứ sáu Ô Vưu đầu trọc nhoáng một cái, hung quang trong mắt bắn ra bốn phía.

- Không phải tùy ý người nào cũng có thể mang đến vinh quang của Thiên Thần.

Theo giọng nói của Ô Vưu vang lên, ánh sáng màu vàng đất giống như thuỷ triều tuôn về phía chiếc ghế dây leo màu lục của Diệp Chân!