← Quay lại trang sách

Chương 2004 Mức Độ Phối Hợp

Nhất định sẽ cứu.

Lần này, mỗi một Sa Tộc bộ lạc gặp tai hoạ, Diệp Chân nhất định sẽ cứu, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, Diệp Chân chắc chắn cố gắng hết khả năng tối đa nhất, tận lực cứu, để càng nhiều bộ lạc sống sót.

Nhưng làm sao cứu?

Trước đó, cứu người trong địa bàn bộ lạc, lại cứu người nào trong địa bàn bộ lạc, thứ tự trước sau này, Diệp Chân cũng cần cân nhắc.

Nhưng, theo Diệp Chân suy nghĩ, với điểm Diệp Chân cần suy nghĩ đã trở nên không giống nhau.

Một kế hoạch coi như có hơi to lớn chút, đã được hình thành ngay trong đầu Diệp Chân.

Sa Hải Thần Tế đang ngồi, nhìn Diệp Chân không nói lời nào, lại bối rối.

- Diệp Thần sứ, trước đó chúng ta uy hiếp ngươi là có chút không đúng! Nhưng đó cũng có nguyên nhân, nhưng bây giờ, chính là lửa cháy đến nơi.

- Chậm một ngày, có thể có vô số bộ lạc biến mất, vô số con dân Sa Tộc tử vong.

- Đây chính đại sự có quan hệ đến sinh tử tồn vong, xin Diệp Thần sứ xuất phát từ đại cục, lấy đại nghĩa làm trọng, nhanh đưa ra quyết định!

Sa Hải Thần Tế Ô Vưu mở miệng, hắn đã rất gấp.

Địa bàn của hắn gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất, nếu không có thủ đoạn cứu trợ tai ương hữu hiệu, không đến hai ba năm, hắn sẽ trở thành quang can tư lệnh (*), đến lúc đó, địa bàn nhiều cũng vô dụng.

[* Tư lệnh không lính]

Sốt ruột không nói, Ô Vưu còn sợ Diệp Chân giở công phu sư tử ngoạm, nên mới chụp thêm cái mũ trước vì đại nghĩa và đại cục.

Đây cũng là điểm trước đó giữa mấy người Tiếu Trạch, Ô Vưu, Hoa Hưng An đạt thành nhất trí.

Vô luận như thế nào, muốn để Diệp Chân xuất thủ cứu tai ương, nhưng, lại không thể để Diệp Chân làm trò công phu sư tử ngoạm.

Diệp Chân đang hoàn thiện kế hoạch to lớn trong đầu của mình, nghe được lời nói của Sa Hải Thần Tế Ô Vưu, đột nhiên cười rộ lên.

- Đại Tế Ti, trước kia ta nghe một vị cao nhân nói qua, nói có ít người thật sự vô cùng vô sỉ, ngươi nói đạo lý với hắn, hắn chơi xỏ lá với ngươi, ngươi chơi xỏ lá với hắn, hắn nói đại nghĩa, ngươi nói đại nghĩa với hắn, hắn nói lợi ích, ngươi nói lợi ích với hắn, hắn nói đại cục với ngươi.

- Đại Tế Ti, ngươi cứ nói xem, người như vậy, có phải vô cùng vô sỉ hay không?

Diệp Chân cũng không thèm để ý tới Ô Vưu, ngược lại cười tủm tỉm trò chuyện với Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ.

Ô Vưu có ngốc, cũng hiểu Diệp Chân đang mắng hắn, khuôn mặt, đã đỏ bừng trong chốc lát.

Thật sự là mấy câu nói đó quá hình tượng, đã khắc họa cực giống ba phần hình tượng vô sỉ của hắn, hơn nữa, trước đó còn có hiện tại, bọn họ đều làm như thế.

Tiếu Trạch, Hoa Hưng An, Ông Lập Đức đứng một bên, từng người cũng có chút ngồi không yên.

Hết lần này tới lần khác lại không thể tức giận được.

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ muốn cười, lại không tiện bật cười.

Người này mắng, không có lời thô tục, nhưng từng chữ như lưỡi đao cứa vào thịt.

- Ha ha...

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ cười ha hả, xem như bỏ qua sự xấu hổ này.

- Diệp Thần sứ, nói một chút đi, liên quan tới cứu tai, cho làm cho những cây Y Đông Thanh Thần Thụ đã chết ở tất cả bộ lạc, một lần nữa trồng Thần Thụ, thúc đẩy sinh trưởng, ngươi có ý nghĩ gì?

- Phân Thân Pháp Thuật!

- Trước mắt, ta chỉ cần khôi phục số lượng cây Y Đông Thanh Thần Thụ ở các bộ lạc gặp tai hoạ trước đó, một ngày một ngựa không dừng vó đi đường, ngày đêm không nghỉ, một ngày cũng có thể chạy đến năm mươi bộ lạc mà thôi.

- Một ngày năm mươi bộ lạc?

Con số này, vô luận Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ hay đám người Côi cổ, Tiếu Trạch, Hoa Hưng An, Ông Lập Đức, Ô Vưu, đều giống như một lần ăn quá nhiều, thậm chí đám người Ô Vưu, Tiếu Trạch vì điểm này mà tự hít một hơi lãnh khí.

- Đây đã là tốc độ nhanh nhất của ta, rốt cuộc có nhanh không? Trước đó, ta đã liên tục nửa tháng không ngủ không nghỉ, mới tìm ra tốc độ phù hợp này!

- Mà lại, cứ chừng mười ngày, ta phải dành ra thời gian nửa ngày để điều tức khôi phục, liên tục thúc giục tiếp tục cường độ cao, vô luận kinh mạch hay Nguyên Linh đều không chịu nổi.

Diệp Chân cho rằng bọn họ đang chê tốc độ này quá chậm, vội vàng giải thích.

Đám người Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ lại hai mặt nhìn nhau, bầu không khí có chút quỷ dị, nhưng vẻ mặt mọi người lại trở nên có chút nhẹ nhõm.

Nếu người vì tốc độ này của Diệp Chân, phải nhanh nhiều so với trong tưởng tượng bọn hắn.

Trước đó, bọn họ dự đoán tốc độ Diệp Chân cứu tai khoảng chừng mười lăm bộ lạc, dựa theo tốc độ sông ngầm trước mắt dưới lòng đất đang từ từ cạn dần, nốt sần sồi xanh của cây Thần Thụ đang dần thối rửa, với tốc độ xói mòn sông ngầm dưới lòng đất, bọn họ nhiều nhất chỉ có khoảng thời gian tám tháng.

Tám tháng, Diệp Chân nhiều nhất chỉ có thể cứu hơn bốn nghìn bộ lạc, vẫn chưa tới một phần năm bộ lạc gặp hoạ.

Nhưng nếu một ngày có thể cứu năm mươi cái bộ lạc, tốc độ này thật không bình thường có thể nhìn, mang ý nghĩa đã có thể cứu hết phần lớn các bộ lạc gặp tai hoạ.

- Tốc độ này, lão phu rất hài lòng, dù sao loại tình huống này, cần phải có hi sinh nhất định, nhưng, chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng cứu càng nhiều bộ lạc gặp hoạ càng tốt.

- Trước đó, Diệp Thần sứ có nói qua, liên tục thúc giục cường độ cao, hắn cần thời gian tĩnh dưỡng.

- Vì không lãng phí thời gian, vì để Diệp Thần sứ cứu được càng nhiều bộ lạc, lão phu đề nghị, các vị lấy ra một nửa số lượng Sa Hải Kim Liên trà và Kim Liên Ngọc Dịch cứ mỗi mười năm nhận một lần đưa cho Diệp Thần Sứ dùng.

- Có Kim Liên Ngọc Dịch ủng hộ, Diệp Thần sứ mỗi ngày chỉ cần nghỉ ngơi một lát, đã có thể triệt để khôi phục.

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ nói.

Kim Liên Ngọc Dịch thật ra là sản phẩm phụ của cây Sa Hải Kim Liên của Y Trĩ Thần Điện, nhưng hiệu quả và giá trị tuyệt không thấp hơn so với trà Sa Hải Kim Liên.

Bời vì trong Kim Liên Ngọc Dịch này ẩn chứa rất nhiều linh lực trong thiên địa, cũng tiếp cận gần với trạng thái Tiên Thiên, chỉ cần một chút xíu, không chỉ có thể trong khoảng thời gian ngắn khôi phục linh lực, còn có tác dụng với thương thế kinh mạch và lục phủ ngũ tạng.

Cũng là Thiên Tài Địa Bảo cực kỳ trân quý, mà lại, chỉ có trong Y Trĩ thần điện mới có.

Cho dù những Sa Hải Thần Tế, nhưng số lượng được phân mỗi mười năm một lần cũng không nhiều.

- Một nửa số lượng của mỗi người, đây có hơi nhiều không? Ta thấy, Diệp Thần sứ cần bao nhiêu, cho bao nhiêu là được rồi...

Lời nói tính toán chi li của Hoa Hưng An vừa rơi xuống, đã phát hiện Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ, Côi Cổ, Ông Lập Đức, Ô Vưu toàn bộ lấy một ánh mắt quái dị nhìn hắn.

Trong mắt Tiếu Trạch càng nhiều phiền muộn, như muốn thổ huyết, Sa Hải Thần Tế Hoa Hưng An này, cái gì cũng tốt, nhưng quá keo kiệt.

Mà Diệp Chân, cũng bình tĩnh dùng một ánh mắt quái dị nhìn Hoa Hưng An.

Ý kia nói, ngươi bảo ta phải tận lực giúp đỡ, ngươi lại keo kiệt....

Lúc này, ngươi còn tính kế, còn keo kiệt, thật sự rất tốt!

Hoa Hưng An có chút gấp, hắn không sợ danh tiếng keo kiệt, nhưng hắn sợ trên địa bàn của hắn tổn thất quá nhiều bộ lạc.

- A... Diệp Thần sứ đừng hiểu lầm, không phải ta keo kiệt, ta chỉ cảm thấy....

Không giải thích thì thôi, một khi giải thích, sắc mặt của mọi người càng thêm đen.

Lúc này, Diệp Chân nhìn đã đủ cười, khoát tay.

- Ta không thèm để ý. Ta qua trên địa bàn người nào cứu tai, chỉ cần được cung ứng cho Kim Liên Ngọc Dịch và Sa Hải Kim Liên trà là tốt.

Thuận miệng một câu, Diệp Chân đã đào cho mấy vị Sa Hải Thần Tế này một cái hố to.

Hừ, đến lúc đó, tiêu hao bao nhiêu, dùng bao lâu, còn không phải do Diệp Chân tính toán sao.

Diệp Chân có đề nghị này, một đám Sa Hải Thần Tế tự nhiên vô cùng đồng ý.

Dù sao Kim Liên Ngọc Dịch và Sa Hải Kim Liên trà này chính là một trong các bảo bối hiếm hoi của bọn họ có thể đem ra giao dịch với người khác.

- Cái này đến lúc đó tính là được, ta muốn trước khi cứu trợ, ta muốn mọi người nhượng bộ, đợi cứu xong bộ lạc trên địa bàn của ta gặp tai hoạ, ta mới có thể cứu bộ lạc gặp tai hoạ trên địa bàn các ngươi.

- Nhưng vấn đề bây giờ là, sau khi ta cứu xong bộ lạc trên địa bàn gặp tai hoạ của ta, ta sẽ đi đến bộ lạc nhà ai trước tiên để cứu tai? Sau qua nhà ai, đó cũng là một vấn đề.

Diệp Chân ném ra một vấn đề không phải quan trọng nhất, nhưng lại là vấn đề mấu chốt quan trọng nhất.

Nghe vậy, Ô Vưu lập tức rất vội.

- Bộ lạc trên địa bàn của ta gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất, Y Đông Thanh Thần Thụ đã bị diệt cao đến hơn chín thành ở các bộ lạc, đương nhiên là đi địa bàn ta trước!

Sau đó, Ô Vưu đã cảm nhận được bốn ánh mắt như giết người, Hoa Hưng An bình thường có quan hệ rất tốt với hắn cũng gấp.