← Quay lại trang sách

Chương 2019 Suy Đoán Kết Quả

Ta có một ý nghĩ, muốn nghiệm chứng một chút, nhưng nếu muốn nghiệm chứng, cần Ô Thần tế hạ lệnh phối hợp một chút, bằng không, không có cách nào thực hiện.

Diệp Chân vẫn không chưa nói ra mục đích chân chính.

- Ngươi nói, phối hợp như thế nào, chỉ cần không vi phạm mệnh lệnh Thần Điện, ta có thể làm được, ta đều có thể phối hợp.

Ô Vưu rất giảo hoạt, sợ Diệp Chân đưa ra ý tưởng hợp lý, nên trước tiên nói ra suy nghĩ của bản thân.

Không vi phạm mệnh lệnh Thần Điện, mệnh lệnh của Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ, chính là mệnh lệnh Thần Điện, như vậy mệnh lệnh của Sa Hải Thần Tế Tiếu Trạch, cũng là mệnh lệnh Thần Điện.

- Sau khi tiến về bộ lạc kế tiếp, ta hi vọng Ô Thần tế có thể làm cho người Sa Tộc bộ lạc đã bị dời đi, toàn bộ trở lại căn cứ bộ lạc bọn họ, ở trước mặt nhìn ta thi triển Thần Thuật.

- Điều đó không thể nào!

Diệp Chân vừa dứt lời, giọng nói của Ô Vưu đột ngột cất cao lên như quãng tám, kiên định đưa ra ý kiến phản đối.

Sau khi trải qua hai bộ lạc, Ô Vưu đã nếm được trái ngọt, một bộ lạc cống hiến cho hắn Tín Niệm Chi Lực còn nhiều hơn so với Tín Niệm Chi Lực hắn thu được trong một năm trước đây, hắn làm sao có thể từ bỏ một khối lợi ích này.

Ở phía xa, Chương Dực Đức cùng Thanh Liêm nghe xong, Lưu Ảnh ngọc giản trong tay lại lần nữa chuẩn bị cầm lên, ánh mắt cũng biến thành mong đợi.

Lúc đầu, dùng hết nhẫn nại, tên Diệp Thần sứ vô lại mà âm hiểm này, hẳn sắp lộ ra bộ dáng chân thật?

Đối mặt với Ô Vưu từ chối vô cùng kiên định, Diệp Chân cũng không có nổi giận, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh.

- Ô Thần tế, từ khi cứu trợ tai ương đến bây giờ, ta vẫn luôn rất phối hợp đi, sợ các ngươi đã sớm rút đi người Sa Tộc trong mỗi bộ lạc, ta cũng không nói gì?

Diệp Chân nói.

- Đây.... Quả thật như thế.

Ô Vưu ngoài miệng đáp lấy, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, dù lần này Diệp Chân nói khéo như thế nào, điều kiện này, cũng tuyệt đối không thể đáp ứng Diệp Chân.

- Vậy người Sa Tộc bộ lạc kế tiếp nhìn ta thi triển Thần Thuật, chỉ là ta muốn mượn này nghiệm chứng một suy đoán, hơn nữa, suy đoán này có quan hệ rất lớn với Ô Thần tế.

Diệp Chân nói.

- Có quan hệ với ta?

Ô Vưu có chút mơ hồ.

- Đúng, suy đoán này, đáp án cuối cùng sẽ đạt được trên người Ô Thần tế. Hơn nữa, ta hiểu được suy nghĩ của Ô Thần tế ngươi, ngươi đang sợ ta nhờ vào đó khống chế địa bản ngươi quản lý.

- Yên tâm, nếu ta thật sự muốn nắm ngươi hoặc áp chế ngươi, từ khi bắt đầu cứu trợ tai ương từ bộ lạc đầu tiên, ta đã làm khó ngươi, nói điều kiện.

- Nếu nói, lúc ấy ta muốn Ô Thần tế ngươi nhường ra một phần tư quyền thống trị trong địa bàn bộ lạc, nếu không tuyệt không xuất thủ, Ô Thần tế ngươi tự suy nghĩ một chút, ngươi cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp hay trở mặt với ta?

Diệp Chân hỏi.

- Đây...

Ô Vưu im lặng, không có trả lời Diệp Chân, nhưng Ô Vưu lại biết rõ, nếu Diệp Chân muốn quyền thống trị một phần tư địa bàn, để làm điều kiện, cuối cùng, Ô Vưu hắn vẫn chọn cách thỏa hiệp.

Bỏ mặc một phần tư bộ lạc, ba phần tư bộ lạc khác dưới trướng liền sẽ toàn bộ còn sống sót, trái lại, chín thành số lượng bộ lạc trong địa bàn dưới trướng hắn, toàn bộ sẽ bị diệt tuyệt.

Lựa chọn như vậy, ai cũng sẽ đưa ra câu trả lời chính xác nhất.

Làm một lão gia hỏa sống mấy ngàn năm, tuy trong mắt Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ, còn cực kì non, nhưng sống và trải nghiệm, đã sớm dạy dỗ Ô Vưu một bài học cao thâm nhất, học cách thỏa hiệp!

- Hiện tại, ta chỉ dùng một bộ lạc nghiệm chứng một chút suy đoán của ta mà thôi, nếu tổn thất, tổn thất của Ô Thần tế, cũng chỉ là quyền khống chế một bộ lạc nhỏ mà thôi.

Ô Thần tế không vì quyền khống chế một bộ lạc nhỏ, muốn trở mặt với ta đó chứ?

Nói xong lời cuối cùng, trong tiếng nói của Diệp Chân đã mang theo một tia lãnh ý.

Ô Vưu cũng nghe ra vị đạo, nếu hắn dám từ chối đề nghị của Diệp Chân, sợ rằng hắn sẽ thật sự lật mặt với Diệp Chân.

Nói cách khác, đừng nói một bộ lạc, bỏ ra một bộ lạc, làm cho Diệp Chân hài lòng, làm cho Diệp Chân toàn tâm toàn ý cứu trợ tai ương, Ô Vưu cũng nguyện ý.

- Chỉ này một bộ lạc, chủ yếu là phía Tiếu Thần tế, ta sẽ rất khó giao phó....

Do dự một chút, Ô Vưu đáp ứng yêu cầu của Diệp Chân.

Diệp Chân quay đầu nhìn một chút Chương Dực Đức và Thanh Liêm làm tai mắt theo giám thị, nói.

- Ta không hiểu, cho các ngươi lương thực cứu mạng, là ta, không tiếc bất cứ giá nào cứu trợ cho bộ lạc các ngươi tiếp tục sự sống, cũng là ta, người mang đến cho ngươi rất nhiều Tín Niệm Chi Lực, cũng là ta.

- Vì sao ngươi nhất định phải người nghe theo lời Tiếu Thần tế, gây khó dễ khắp ta?

- Thật không rõ các ngươi nghĩ như thế nào!

Nghe vậy, vẻ mặt của Ô Vưu lại càng thêm xấu hổ.

- Tính toán, ta tức giận, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi. Một bộ lạc với một bộ lạc, hiện tại, ngươi lập tức phát xuống mệnh lệnh, tốt nhất là trước khi ta chạy đến đó, người Sa Tộc bộ lạc kia đã trở lại bộ lạc.

Diệp Chân nói.

- Được!

Thống khoái phát ra một đạo phù tấn, vặn hỏi đối với Diệp Chân, Ô Vưu lại không để trong lòng.

Nhưng, Chương Dực Đức và Thanh Liêm, Thần Điện hộ pháp giám thị Diệp Chân ở xa, nghe mấy câu nói đó của Diệp Chân, vẻ mặt có hơi kinh ngạc.

Hình như, thật đúng giống như lời nói của Diệp Thần sứ.

Từ đầu đến giờ, Diệp Thần sứ này vẫn luôn cứu chữa người bị nạn, ngược lại Tiếu Trạch cầm đầu một đám Thần Tế, vẫn luôn gây khó dễ.

Vừa nghĩ đến đây, hai người Chương Dực Đức và Thanh Liêm liếc nhau, sau đó đều hết sức lắc đầu, quăng suy nghĩ này ra sau đầu.

- Trước mắt làm bộ làm tịch, khẳng định Diệp Chân này đang giả vờ. Thời gian dài, Diệp Chân này sẽ mượn danh nghĩa Thiên Thần vơ vét của cải, lạm quyền, khẳng định tức giận sẽ bại lộ.

Có thể trở thành Thần Điện hộ pháp, Chương Dực Đức và Thanh Liêm hai người đều là tín đồ vô cùng kiên định của Thiên Thần Y Trĩ Sa Hải, dù sao, từ nhỏ đến lớn hai người bọn họ đều tắm trong ánh sáng của Thiên Thần Y Trĩ Sa Hải mà lớn lên, bao gồm con đường võ đạo, cũng như thế.

Sau một khắc đồng hồ, Thanh Liêm lần nữa mang theo Diệp Chân xuất hiện trong bộ lạc tên là Ngọc Tuyền, khi Diệp Chân đến, người Sa Tộc bộ lạc này, từng người còn đang thở hổn hển, hiển nhiên mới vừa từ nơi xa quay lại đến căn cứ bộ lạc.

- Ừm, người đều đến đông đủ, Diệp Thần sứ, ngươi thi pháp đi.

Ô Vưu xem như đánh bạc, dù sao một bộ lạc cỡ nhỏ, xem như đưa cho Diệp Chân, cũng không tính là gì.

- Ô Thần tế, ta nói qua, suy đoán này của ta có liên quan với ngươi, cho nên, còn cần ngươi phối hợp một chút.

Diệp Chân nói.

- Phối hợp như thế nào?

Ô Vưu xem như đánh bạc, thoải mái hỏi, dù sao cũng là chuyện đưa ra một bộ lạc mà thôi.

- Rất đơn giản, nói mấy câu.

Diệp Chân nói.

- Nói mấy câu?

Vẻ mặt của Ô Vưu vô cùng ngạc nhiên, hắn chẳng thể nghĩ tới, Diệp Chân yêu cầu phối hợp, lại như vậy.

- Đây... Không có vấn đề.

Ô Vưu lần nữa sảng khoái đáp ứng:

- Đối với nội dung ngươi có yêu cầu gì không?

- Nội dung rất đơn giản, cũng là giới thiệu ta một chút, nói ngươi tốn rất nhiều sức mời ta đến, sẽ mang đến hi vọng cho bọn hắn, sẽ để bọn hắn một lần nữa tắm trong vinh quang của Thiên Thần, được Thiên Thần ôm ấp.

Diệp Chân giao phó nói.

Ô Vưu bĩu môi, lời này của Diệp Chân, kỳ thực chính là muốn nhờ vào đó để cho người Sa Tộc trở thành cuồng tín đồ của Diệp Chân Thần Sứ, sau đó có được quyền khống chế bộ lạc này mà thôi.

Nhưng, Ô Vưu đã đánh bạc, cũng không quan trọng, rất sung sướng đáp ứng.

Vẻ mặt của Ô Vưu, Diệp Chân cũng nhìn thấy, nhưng cũng không có giải thích.

Chờ sau khi có kết quả chân chính, chính là cách giải thích tốt nhất.

- Con dân Ngọc Tuyền bộ lạc, ta biết, các ngươi vẫn luôn đang bàng hoàng, vẫn luôn đang hoảng sợ, từ khi cơn lốc xoáy bão cát qua đi, các ngươi vẫn luôn đang lo lắng, Thiên Thần có phải đã vứt bỏ các ngươi hay không, có phải không hề che chở các ngươi hay không?

- Ta, Sa Hải Thần Tế Ô Vưu, làm một trong mấy người đứng gần Thiên Thần nhất, có thể nói cho các ngươi biết, không phải.

- Thiên Thần Y Trĩ Sa Hải vĩ đại cũng không có vứt bỏ các ngươi, Thiên Thần vẫn che chở lấy các ngươi.

- Vì thế, ta cố ý mời đến hóa thân của Thiên Thần Y Trĩ Sa Hải quang huy, Thần Sứ Diệp Chân, đến ban thưởng Thần Tích cho Ngọc Tuyền bộ lạc.

- Để cho các ngươi một lần nữa tắm rửa trong vinh quang của Thiên Thần, được Thiên Thần ôm ấp.

Đưa Phật đưa đến Tây Thiên, đã quyết định lấy ra bộ lạc này đền đáp, cho nên, lời nói của Ô Vưu nghe rất mát tai.

Làm một thần côn ngang dọc Sa Hải mấy ngàn năm, Ô Vưu nói chuyện vẫn rất có trình độ.