Chương 2020 Tỉ Lệ Phân Phối
Thoáng chốc, người Sa Tộc Ngọc Tuyền bộ lạc, lập tức quỳ một chỗ, trong miệng nhao nhao hô hoán gọi to tên Thiên Thần, gọi to tên Thần Sứ, gọi to tên Sa Hải Thần Tế Ô Vưu, thành kính cầu nguyện.
Nhưng, vô luận là Huyền Cung của Diệp Chân hay Đạo Cung của Ô Vưu, mức độ tăng trưởng Tín Niệm Chi Lực đều vô cùng nhỏ.
Hiển nhiên, loại hứa hẹn không này là vô dụng, muốn tăng lên chân chính, mới có thể để cho những người Sa Tộc này cống hiến Tín Niệm Chi Lực trân quý.
- Ta lấy danh nghĩa Thần Sứ Diệp Chân, ban cho Ngọc Tuyền bộ lạc các ngươi hai mươi vạn gốc Y Đông Thanh Thần Thụ ra hoa, từ đó, các ngươi tiếp nhận che chở của ta.
Nhẹ quát một tiếng, giọng nói của Diệp Chân, vô cùng chuẩn xác truyền vào ở trong lỗ tai đây mỗi một người Sa Tộc trong nháy mắt, chỉ hai mươi vạn hạt giống Y Đông Thanh Thần Thụ, từ trên không trung bay lả tả xuống dưới.
Khi chồi non màu xanh đâm ra trong nháy mắt, ban đầu người Sa Tộc thành kính cầu nguyện, trong mắt đã tuôn ra nước mắt.
Những ngày này vì Y Đông Thanh Thần Thụ chết hết mà trong lòng trở nên tuyệt vọng, đột nhiên lại phát ra sự sống mãnh liệt!
Trải qua mấy hơi thở, Y Đông Thanh Thần Thụ nảy mầm lên cây, để những người này, thần sắc trở nên kinh hỉ vạn phần, sau đó, hình như không kiềm chế được kêu to tên Diệp Chân, phía sau, còn thuận tiện gọi to tên Sa Hải Thần Tế Ô Vưu.
Sau nửa khắc đồng hồ, khi Y Đông Thanh Thần Thụ cao đến một thước, kết nụ ra hoa, sự sống dồi dào, người Sa Tộc Ngọc Tuyền bộ lạc đã triệt để điên cuồng.
Có cười to, có khóc lớn, còn có liều mạng không để ý gai nhọn hôn lên Y Đông Thanh Thần Thụ, còn có điên cuồng nhảy múa, ôm ấp nhau.
Nhưng tất cả mọi người, đều không có quên một chuyện, bọn họ dùng tất cả âm thanh, sức lực, tất cả thành kính, hô to tên của Thần Sứ Diệp Chân, Sa Hải Thần Tế Ô Vưu.
Một màn này, Thần Điện hộ pháp Chương Dực Đức và Thanh Liêm quan sát ở nơi xa, cũng nhìn đến ngây ngốc.
Theo Hoàng Thoát, Mạt Thản cả đám nhìn quỳ bái về phía Diệp Chân ở xa, Chương Dực Đức và Thanh Liêm, dưới bầu không khí nghiêm túc mà cuồng nhiệt này, theo trào lưu, bái xuống về phía Diệp Chân.
Nhìn một màn này, vẻ mặt của Sa Hải Thần Tế Ô Vưu trở nên vô cùng nghiêm túc.
Hắn lại một lần nữa nhìn thấy biến hóa khủng bố do Thần Sứ Diệp Chân thể hiện ra Thần Tích mang đến.
Hắn cảm giác, quyết định của Sa Hải Thần Tế Tiếu Trạch là chính xác.
Nếu thật sự để Diệp Chân cứ như vậy thi triển một lần Thần Tích trên địa bàn bọn họ, bộ lạc còn sống trên địa bàn bọn họ, nhưng từ nay về sau, sợ cũng sẽ không thuộc về bọn hắn, càng sẽ không nghe theo mệnh lệnh bọn hắn.
- Diệp Thần sứ, xong? Kết quả suy đoán của ngươi đã có chưa?
Ô Vưu hỏi.
- Ô Thần tế nhưng quý nhân vẫn quên một chuyện, mới vừa rồi ta còn nói, kết quả suy đoán này, có quan hệ với Ô Thần tế ngươi, vẫn phải từ Ô Thần tế ngươi mới có thể đưa ra kết quả sao?
Diệp Chân nói.
- Đạt được kết quả từ chỗ ta, làm sao như thế được?
Ô Vưu không hiểu.
- Chờ lát nữa, chẳng lẽ Ô Thần tế không có chú ý một chút số lượng tăng trưởng Tín Niệm Chi Lực trong Đạo Cung của bản thân sao?
Diệp Chân đột nhiên mở miệng nói.
Trong nháy mắt tiếp theo, con mắt của Ô Vưu, bỗng nhiên trừng tròn vo một cái, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân như gặp quỷ.
Nhưng ánh mắt như gặp quỷ này lại tràn đầy cuồng hỉ.
- Gấp hai. Số lượng nguyện lực chúng sinh lại tăng trưởng, trước đó đã có hai bộ lạc tăng trưởng gấp hai nguyện lực chúng sinh. Còn đang tăng trưởng. Sa nhân cống hiến nguyện lực chúng sinh đang tăng trưởng.
Phát hiện chênh lệch thật lớn, Ô Vưu vui vẻ đến mức sắp ngất đi, ngữ khí vô cùng gấp gắp.
Diệp Chân không nói gì, chỉ quét mắt một vòng nhìn Ô Vưu đang vui vẻ, ánh mắt rơi xuống mười mấy vạn Sa nhân vui vẻ bên dưới.
Diệp Chân rất rõ ràng nguyên nhân Sa nhân trở thành Cuồng tín đồ cống hiến càng nhiều nguyện lực chúng sinh.
- Y Trĩ Thiên Thần xưa nay không vứt bỏ con dân, dù có cũng chỉ tạm thời, bởi vì Thiên Thần Y Trĩ Sa Hải có quá nhiều con dân cần Di Y che chở.
m thanh thần côn vang lên, Diệp Chân một thân áo bào trắng như thiên thần hạ phàm chậm rãi từ trên bầu trời rơi xuống mặt đất.
Tộc nhân đứng đầu bộ lạc Ngọc Tuyền quỳ gối trước người Diệp Chân
- Thần Sứ đại nhân vĩ đại cho phép tín đồ hèn mọn thỉnh cầu. Ngài đã cứu bộ lạc Ngọc Tuyền chúng ta từ Địa Ngục Thâm Uyên, bước chân của ngài chính là phương hướng chúng ta đi theo vĩnh viễn.
Như hôn lên người mình yêu mến nhất, như nhấm nháp mỹ thực quý hiếm nhất, tộc nhân đứng đầu bộ lạc Ngọc Tuyền vô cùng thành kính hôn lên mu bàn chân Diệp Chân.
Sau đó, Diệp Chân bị vô số Sa nhân bao phủ.
Trên bàn chân tràn đầy nước miếng Sa nhân, không, hẳn là dấu vết thành kính.
Sa Hải Thần Tế Ô Vưu trên bầu trời nhìn một màn này thì vừa mừng vừa sợ.
Bốn lần, hắn thu hoạch nguyện lực chúng sinh từ bộ lạc Ngọc Tuyền vượt qua hai bộ lạc trước đó bốn lần, mà hiện nay vẫn còn đang tăng trưởng.
Số lượng nguyện lực chúng sinh tăng trưởng nhanh tương đương tổng lượng mười lăm mười sáu năm mà hắn thu hoạch.
Ô Vưu có chút không rõ nguyện lực chúng sinh đợt này sao lại tăng trưởng cuồng bạo như thế?
Sau một khắc đồng hồ, Diệp Chân chậm rãi giang hai cánh tay ấn vào hư không, toàn bộ hơn mười vạn người bộ lạc Ngọc Tuyền trở nên vô cùng an tĩnh.
- Các ngươi là tín đồ trung thành nhất của Thiên Thần, Thiên Thần tuyệt đối sẽ không vứt bỏ các ngươi. Các ngươi phải tích cực tự cứu, duy trì trật tự, tận lực tìm kiếm nhiều lương thực hơn. Các ngươi không cần lo lắng, Thần Sứ đã gom góp rất nhiều lương thực, ngày sau sẽ phân phát cho các ngươi, giúp đỡ bọn ngươi vượt qua hoàn cảnh khó khăn. Tốt lắm, còn rất nhiều con dân Thiên Thần chờ ta cứu vãn, ta muốn rời khỏi.
Không có người ồn ào, toàn bộ Sa nhân cung kính quỳ trước phương hướng Diệp Chân rời khỏi, thẳng đến khi Diệp Chân biến mất trong tầm mắt rất lâu mới chịu đứng dậy.
Ô Vưu chấn kinh đến mức không cách nào hình dung.
Gấp năm lần.
Lúc tăng trưởng đến mức cao nhất, nguyện lực chúng sinh mà bộ lạc Ngọc Tuyền cống hiến cho hắn vượt qua hai bộ lạc trước đó gấp mười lần, mà lại còn tăng thêm một hồi lâu nữa.
Nói cách khác bộ lạc Ngọc Tuyền cống hiến nguyện lực chúng sinh cho Diệp Chân đã vượt qua hắn thu hoạch nguyện lực chúng sinh trong hai mươi năm.
Ô Vưu thu hoạch nguyện lực chúng sinh trong hai mươi năm chỉ như một hạt đậu nành mà thôi.
Nhưng bây giờ đã đạt được trong vòng nửa canh giờ.
Nói cách khác, một mình bộ lạc Ngọc Tuyền cống hiến nguyện lực chúng sinh gấp mười lần bộ lạc khác.
Ô Vưu rất rõ ràng nguyên nhân khác biệt lớn như vậy.
Hai bộ lạc trước do hắn đẩy hai Sa nhân ra, mà dưới Diệp Chân yêu cầu, con dân bộ lạc Ngọc Tuyền tận mắt thấy Diệp Chân biểu diễn Thần Tích.
Trước đó, Ô Vưu cũng nghĩ qua vấn đề này, nhưng không ngờ chênh lệch vậy lại to lớn như thế.
Lúc này mới chỉ một bộ lạc.
Nếu toàn bộ bộ lạc tiếp theo làm như vậy, toàn bộ Sa nhân nhìn thấy Diệp Thần thi triển Thần Tích, vậy Ô Vưu hắn sẽ thu hoạch được bao nhiêu nguyện lực chúng sinh?
Tính toán con số này, toàn thân Ô Vưu có một loại cảm giác run rẩy.
Dù sao số lượng thật sự quá lớn.
Ô Vưu có bảy ngàn bốn trăm bộ lạc, bộ lạc cần cứu có bảy trăm.
Nếu như mỗi một bộ lạc đều giống bộ lạc Ngọc Tuyền có thể cung ứng số lượng nguyện lực chúng sinh tương đương hai mươi năm.
Tốc độ Ô Vưu thu thập nguyện lực chúng sinh tương đương với mười bốn vạn năm.
Ô Vưu mới sinh hoạt mấy ngàn năm, dù Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ cũng chỉ sinh hoạt ba bốn vạn năm mà thôi.
Mà toàn bộ số liệu này được tính toán dựa theo quy mô hơn mười vạn nhân khẩu bộ lạc, mà hắn có không ít bộ lạc tầm trung.
Trong chớp mắt Ô Vưu đã hiểu ý đồ Diệp Chân.
Ý đồ của Diệp Chân giống tình huống Ô Vưu, thu hoạch nhiều nguyện lực chúng sinh hơn.
Hiện tại, Diệp Chân đã biết đáp án.
Nhưng Diệp Chân không nói lời nào, nhắm mắt ngồi trên ghế, lẳng lặng dưỡng thần, khôi phục tiêu hao vừa rồi.
Ô Vưu lại sốt ruột.
Ban đầu, Ô Vưu coi như sau khi đạt được kết quả, Diệp Chân chắc chắn sẽ nói với hắn chút gì đó, hoặc thuận thế thuyết phục hắn, khiến Ô Vưu mệnh lệnh Sa nhân tiếp theo trở về bộ lạc quan sát Diệp Chân thi triển Thần Tích.
Nếu như Diệp Chân nói vậy, Ô Vưu nhất định sẽ đáp ứng.
Bời vì dưới tình huống vừa rồi, Diệp Chân đã thu được quyền khống chế bộ lạc Ngọc Tuyền, nhưng trên thực tế hắn cũng tăng cường quyền uy cho Ô Vưu.
Điều này có điểm giống như phân phối quyền lực.