Chương 2035 Kể Chuyện Xưa
Khi nhìn thấy Diệp Chân cười tủm tỉm đì vào, trong nháy mắt, Trấn Thủ Sứ Khai Nguyên Hầu Cơ Quản có một loại ảo giác.
Hắn cảm giác ánh mắt của Diệp Chân như đang nhìn chằm chằm vào phần gáy của mình.
Mạng sống trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc hai ngày liên tục, đặc biệt là ngày thứ hai còn có chữ 'Diệp' để lại làm cảnh cáo, cho nên vừa nghe thấy Diệp Chân đưa thiệp muốn gặp thì Cơ Quản lập tức có kết luận, việc này khẳng định có liên quan tới Diệp Chân.
Nếu thủ phạm việc này là Diệp Chân, như vậy bất kể như thế nào thì Cơ Quản cũng phải gặp đối phương một lần.
Nhưng trước khi gặp Diệp Chân thì Cơ Quản phải bày ra trận thế to lớn.
Cơ Quản bệ vệ ngồi giữa đại viện, bốn thị vệ Giới Vương Cảnh ngồi ở hai bên, khí tức quanh người hoàn toàn phóng xuất ra ngoài, khuấy động từng luồng gió xoáy nhỏ ở trong viện.
Một trăm tinh nhuệ Huyền Cung Cảnh ngồi hai bên sườn, bên tay phải là Hồn giáp thượng phẩm đặc chế, bên tay trái là Viêm Linh Bạo Ma Nỏ đặc chế, từng tên đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Diệp Chân.
Giống như chỉ cần Trấn Thủ Sứ ra lệnh một tiếng thì bọn họ sẽ đánh Diệp Chân thành một bãi thịt nát.
Mà sự cổ quái lại ở ngay chỗ này, dù cho có nhiều người bảo vệ như vậy nhưng mà Cơ Quản vẫn cảm giác phần gáy mát lạnh vô cùng, hình như những người này hoàn toàn không gây trở ngại gì cho Diệp Chân.
- Diệp Chân tham kiến Trấn Thủ Sứ đại nhân!
Khi Diệp Chân đứng chắp tay ở phía xa, Cơ Quản hít sâu một hơi, không ngừng động viên bản thân Diệp Chân chỉ là một tên võ giả Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh mà thôi, lúc này mới miễn cưỡng lên tinh thần.
Chủ yếu là hai ngày qua Cơ Quản bị giày vò đến sợ, đặc biệt là vừa nghĩ tới suýt chút nữa đầu mình đã lìa khỏi cổ, chuyện này đối với người vẫn luôn ăn ngon mặc đẹp như Cơ Quản mà nói thì quả thật vạn phần kinh hãi.
- Diệp Tuần Phong Sứ, không biết ngươi đưa thiệp cầu kiến vì chuyện gì?
Tuy Diệp Chân có tước vị, nhưng quan chức lại cao hơn tước vị, cho nên rất nhiều người đều lấy quan chức của Diệp Chân để xưng hô.
- Không vì cái gì khác, ta chỉ muốn hỏi Trấn Thủ Sứ đại nhân một tiếng, khi nào thì chuyện của ta có thể điều tra rõ ràng, ta có thể đi rồi chứ?
Diệp Chân cất cao giọng hỏi.
- Cái này….
Dưới tình huống bình thường thì Cơ Quản sẽ từ chối, nhưng mà trải qua hai ngày này, hắn đã có chút do dự.
Hoặc nói trong thâm tâm Cơ Quản đã có chút sợ sệt.
Phải biết rằng, đêm qua có hai vị cường giả Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh canh giữ ngoài cửa cách hắn mười mét mà kẻ hành thích còn có thể cắt tóc của hắn xếp thành chữ “Diệp”/
Năng lực xuất quỷ nhập thần như thế này quả thật khiến cho Cơ Quản sợ mất mật.
Khi Cơ Quản còn đang do dự thì Diệp Chân lại mở miệng.
- A, có phải hôm nay ta đến không đúng lúc? Tại sao ta lại nhìn thấy khí sắc của Trấn Thủ Sứ đại nhân không tốt lắm, chẳng lẽ không ngủ ngon?
Diệp Chân không đề cập còn tốt, vừa nhắc đến chuyện này thì Cơ Quản giận không chỗ phát tiết.
Hơn nữa, Diệp Chân nhắc tới chuyện này còn có mang theo mấy phần uy hiếp và nhắc nhở, cái này càng khiến Cơ Quản khẳng định, việc kì quái hai ngày này trong phủ của hắn có tám, chín phần là do Diệp Chân.
Mà cũng chỉ Diệp Chân có động cơ và lý do.
Ngay sau đó, Cơ Quản phẫn nộ vỗ bàn một cái.
- Họ Diệp, ngươi thật sự cho rằng Trấn Thủ Phủ ta không có ai có thể khống chế ngươi à? Chuyện hai ngày nay đều là do ngươi làm phải không?
Cơ Quản vừa quát lên, bốn gã cường giả Giới Vương Cảnh và một trăm Huyền Cung Cảnh đồng thời tiến lên một bước, sát khí và khí tức của tất cả bọn hắn bao phủ dày đặc xung quanh Diệp Chân.
Diệp Chân lại giống như không cảm thấy gì, hắn tùy ý chắp tay.
- Trấn Thủ Sứ nói cái gì vậy, tại sao ta lại nghe không hiểu gì cả?
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt khép hờ của Diệp Chân mở to, hơi thở Nguyên Linh cường đại hơi phóng ra, sát khí và hơi thở của một trăm tên Huyền Cung Cảnh bao vây Diệp Chân lập tức cả kinh, cả đám đồng thời kinh hô một tiếng, trận hình tan rã.
Bốn vị cường giả Giới Vương Cảnh cũng bị hơi thở Nguyên Linh kia làm cho giật mình, thần sắc run rẩy.
Trong nháy mắt, đồng tử của Cơ Quản bỗng nhiên co rụt lại, trong cảm giác của hắn, Diệp Chân đột nhiên biến thành một ngọn núi, làm cho hắn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng xuất phát từ mặt mũi của Trấn Thủ Sứ, cũng xuất phát từ mặt mũi của người trong hoàng tộc, Cơ Quản vẫn cố gắng trấn định.
- Họ Diệp, ngươi đừng có mà giả ngu với ta! Ngươi làm chuyện tốt, hôm nay còn tới đây làm cái gì, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta không biết?
- A?
Diệp Chân kinh ngạc.
- Chẳng lẽ Trấn Thủ Sứ đại nhân còn có năng lực đoán trước tương lai? Biết Diệp mỗ tới đây kể chuyện xưa cho Trấn Thủ Sứ đại nhân nghe?
- Kể chuyện xưa?
Khai Nguyên Hầu Cơ Quản vô cùng ngạc nhiên.
Cơ Quản vốn dĩ định quả quyết quát lui Diệp Chân, hắn không có nhàn rỗi nghe Diệp Chân nói cố sự gì đó.
Nhưng Diệp Chân lại không cho hắn cơ hội này.
Diệp Chân nhẹ nhàng tiến lên một bước, mặc kệ thần sắc của Cơ Quản đã trở nên khẩn trương, cất tiếng nói.
- Thay vì nói kể chuyện xưa, chi bằng nói kể về quá trình phá vụ án giết người vô cùng kỳ quái mà ta từng gặp.
Diệp Chân nói.
- Án giết người thì có gì hay ho chứ?
- Có hay hay không thì chờ Trấn Thủ Sứ đại nhân nghe xong sẽ biết.
Dứt lời, Diệp Chân bắt đầu kể câu chuyện mà hắn gọi là cố sự.
Cố sự rất đơn giản, kể về một vị quan viên ám sát một vị quan viên khác vì trả thù.
Một vị quan họ Diệp đang trong quá trình làm việc thì bị một vị quan họ Cơ làm khó dễ vô cớ nhiều lần, bởi vậy ghi hận trong lòng, cho nên mưu đồ trả thù.
Trước một ngày xin điều chức đi nơi khác thì vị quan họ Diệp kia tiến tới bái phỏng viên quan họ Cơ, khẩn cầu hắn đừng gây khó dễ cho mình nữa nhưng mà lại bị đối phương từ chối.
Ngày hôm sau, vị quan họ Diệp này chỉ có thể điều chức đi xa tha hương.
Nhưng tới ngày thứ tư thì viên quan họ Cơ kia lại bị người nào đó giết chết một cách vô cùng li kì.
Người của Tuần Tra Ti tra tới tra lui, tra tới trên đầu vị quan họ Diệp, nhưng mà đối phương lại có bằng chứng không có mặt tại nơi gây án, hơn nữa còn đang ở xa trăm vạn dặm bên ngoài, căn bản không có thời gian để hành hung.
Sau cùng thì vụ án này đã trở thành vụ án không lời giải.
Mà về phía Tuần Tra Ti, mãi đến mấy năm sau thì bọn họ mới tình cờ phá được vụ án đó.
Càng nghe Diệp Chân kể về vụ án này thì sau lưng Cơ Quản càng lạnh, nghe tới cuối cùng thì mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng trên trán.
Hắn có ngốc thì cũng nghe rõ Diệp Chân đang mượn kể chuyện xưa để cảnh cáo hắn.
Tên quan viên họ Diệp kia chính là Diệp Chân, mà tên quan viên họ Cơ kia không ai khác chính là Trấn Thủ Sứ hắn.
Nói trắng ra như thế hắn làm sao mà không hiểu cho được!
Diệp Chân đang cảnh cáo hắn, nếu như Cơ Quản hắn còn dám tiếp tục làm khó dễ thì đối phương sẽ sử dụng thủ đoạn như tên viên quan kia để giết chết hắn.
Trận bái phỏng hôm nay cũng giống như lần khẩn cầu cuối cùng của tên quan viên họ Diệp trong chuyện xưa.
Nếu như Diệp Chân trực tiếp uy hiếp hắn thì Cơ Quản sẽ chỉ khịt mũi coi thường.
Hắn tuyệt đối không tin Diệp Chân có năng lực xử lý mình.
Nhưng mà tao ngộ hai ngày trước cũng đã chứng minh Diệp Chân có năng lực lấy đầu của hắn dễ như trở bàn tay.
Cho nên phần uy hiếp này cực kỳ có hiệu quả.
Cơ Quản tức muốn chết, đây là sự uy hiếp trần trụi!
Nhưng mà sự uy hiếp này lại là sự thật, khiến cho Cơ Quản cảm giác như có một lưỡi dao sắc bén luôn đặt phía sau đầu của mình.
Có lẽ Cơ Quản có thể bất chấp mặt mũi mệnh lệnh một cường giả Giới Vương Cảnh canh giữ ngay đầu giường của mình, nhưng mà chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm.
Cơ Quản có cảm giác, hắn không ngủ cả ngày lẫn đêm chỉ vì phòng ngừa bị người khác ám sát, nếu là trong thời gian dài thì hắn chắc chắn sẽ nổi điên.
- Diệp…. Diệp Tuần Phong Sứ, ta có một vấn đề.
Cơ Quản nói chuyện đã có chút lắp bắp.
- Trấn Thủ Sứ đại nhân cứ hỏi.
- Ta muốn biết, rốt cuộc Tuần Tra Ti các ngươi đã làm thế nào để tìm được chứng cứ viên quan họ Diệp giết người?
Cơ Quản hỏi.
- À, đây cũng không phải do chúng ta tìm được, mà chính là người họ Diệp kia gặp chuyện nên trước khi chết lương tâm thức tỉnh, nhận tội.
Diệp Chân từ tốn nói.
- Lương tâm thức tỉnh nên nhận tội….
Đáp án này khiến cho Cơ Quản ngoài ý muốn, khóe miệng tràn đầy đắng chát.
- Hôm nay Diệp mỗ đã kể xong cố sự, mạn phép cáo từ!
Nói xong, Diệp Chân lập tức xoay người rời khỏi.
Chỉ để lại Khai Nguyên Hầu Cơ Quản có chút thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, chờ tới khi hắn ngẩng đầu lên thì Diệp Chân đã sớm không thấy đâu.
- Đâu rồi? Tên Diệp Chân đó đi đâu rồi?
Cơ Quản vội vàng la to với âm thanh vô cùng vang dội.