Chương 2054 Huyền Hổ Bị Tù Chi Mê
Hổ Thái! Liền ngươi, phơi bày một ít lực lượng của ngươi cho người trẻ tuổi Nhân Tộc này biết đi!
Ánh mắt của Hắc Vân Đại Thánh khẽ động, tùy ý chọn lựa một Yêu Soái Giới Vương Cảnh cửu trọng trung kỳ.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Hổ Thái ôm quyền, đạp mạnh một bước, toàn bộ lao tù đều lắc lư một cái.
Nhìn thấy này Hổ Thái xuất mã, sắc mặt Vân Bôn và Hổ Xích Mi đều kịch biến.
Bọn hắn đều xuất thân từ Hổ tộc, đương nhiên biết này thực lực của các nhân vật trong Hổ tộc.
Nói về chiến lực, Hổ Thái này ở trong rất nhiều Yêu Soái của Hắc Vân Đại Thánh chỉ ở trình độ trung bình, cũng không phải lợi hại nhất.
Nhưng, nếu bàn về man lực và lực sát thương, Hổ Thái này tuyệt đối là Yêu Soái số một trong tay Hắc Vân Đại Thánh.
Loại tình hình trước mắt này, dưới tình huống Diệp Chân đứng bất động không tránh không né, tuyệt đối có thể làm cho Hổ Thái này phát huy thực lực đến cực hạn.
Nhưng lúc này, hai người bọn họ có lo lắng cũng dư thừa.
Vân Bôn biết thực lực của Diệp Chân, nhưng dù sao cũng đã rất nhiều năm không gặp, thực lực của Diệp Chân lại đột phá đến Huyền Cung Cảnh, có trời mới biết Diệp Chân có thực lực biến thái như trước đó hay không.
Hổ Xích Mi thì đã bắt đầu cắn môi, không ngừng đánh giá Hổ Tiểu Miêu và Diệp Chân, chuẩn bị cho dự tính xấu nhất.
- Có thể cho ta thời gian một khắc đồng hồ, để ta chữa khỏi tổn thương Huyền Hổ không? Hiện tại nửa đường không tốt dừng tay!
Hổ Thái khiêu chiến, Diệp Chân đầu không quay lại, trả lời một câu.
Hổ Thái không cách nào quyết định, nhìn về phía Hắc Vân Đại Thánh.
Hắc Vân Đại Thánh lại nở nụ cười.
- Cũng tốt, một hồi nữa khai chiến, ngươi sẽ không cơ hội trị thương cho Huyền Hổ, bản Đại Thánh cũng không phải người tuyệt tình tuyệt nghĩa, cho ngươi cơ hội này!
- Đa tạ!
Diệp Chân lên tiếng trả lời, đồng thời, tay vẫn như cũ chuyên chú tại gọt cắt thịt thối trên người Huyền Hổ, vận đao như bay.
Ngực Huyền Hổ thì kịch liệt chập trùng.
Thực lực của Hổ Thái đó, hắn hiểu rõ.
Chiến lực cường hãn của Diệp Chân, hắn cũng hiểu rõ, nhưng vẫn là câu nói đó, hắn hiểu rõ đối với Diệp Chân vẫn là vào mười năm trước.
Hiện tại, Diệp Chân có chiến lực biến thái như trước đó hay không thì hắn cũng không rõ ràng.
Nói thật, bị giam và tra tấn trong Hắc Ngục này lâu như vậy, Huyền Hổ mỗi thời mỗi khắc đều muốn rời khỏi nơi này.
Cho nên, lúc bắt đầu, hắn không trái lương tâm ngăn cản, hắn muốn nhìn một chút, xem Diệp Chân có cơ hội cứu hắn rời khỏi nơi này hay không.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Hổ Thái xuất thủ thì Huyền Hổ cũng nhịn không được nữa.
Huyền Hổ vẫn như cũ vô cùng muốn rời khỏi nơi này, nhưng, Huyền Hổ lại không muốn bởi vì hắn mà hại Diệp Chân một mạng.
Nhưng Huyền Hổ vẫn không mở miệng, thẳng đến hơn phân nửa khắc đồng hồ sau đó, sau khi Diệp Chân xử lý tốt toàn bộ thương thế trên người hắn, bao hắn thành một bánh chưng trắng thật dày, ngay khi Diệp Chân đứng dậy, Huyền Hổ đột nhiên giữ chặt Diệp Chân.
- Chờ một chút!
- Sao vậy?
Diệp Chân một lần nữa ngồi xổm xuống trước mặt Huyền Hổ.
- Có rượu thịt sao?
Luôn không nói nhiều, Huyền Hổ đột nhiên hỏi.
- Có!
Thịt nướng và rượu ngon Diệp Chân đều mang theo không ít, rượu ngon thì không nói, thịt nướng sao, chỉ cần có cơ hội, Diệp Chân sẽ chuẩn bị không ít cho tiểu Miêu tham ăn này.
- Uống mấy ngụm với ta đi!
Huyền Hổ nói.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Huyền Hổ, lại nhìn Hắc Vân Đại Thánh đang nhìn chằm chằm một màn này, Diệp Chân do dự một chút lấy ra ba vò rượu, một vò đưa cho Huyền Hổ, một vò lưu ở bên cạnh mình, một vò khác thì ném cho Hắc Vân Đại Thánh.
- Hai chúng ta, uống một chén, không có ý kiến chứ?
Sau đó, Diệp Chân lấy ra một hơn một trăm cân chân thú nướng đưa cho Huyền Hổ.
Huyền Hổ đầu tiên hít một hơi thật dài, sau đó mở miệng ăn liên tục, vừa ăn liên tục vừa mập mờ nói.
- Lần đầu tiên ta phát hiện đồ chơi này lại ăn ngon như thế, đến, uống!
Vò rượu với vò rượu của Diệp Chân một cái, Huyền Hổ ùng ục ngửa đầu uống.
Nhìn một màn này, Hắc Vân Đại Thánh đẩy ra bùn phong vò rượu Diệp Chân đưa cho hắn, ngủi một hơi thật dài, khen thưởng nói,
- Rượu ngon!
- Mấy người các ngươi phân đi!
Tiện tay ném vò rượu cho một đám Yêu Soái sau lưng hắn.
- Huyền Hổ, thế gian này trân tu vô số, hơn một năm nay, ngươi hẳn là cân nhắc không sai biệt lắm rồi chứ? Thật ra, chỉ cần ngươi nghĩ thông, gật đầu, vậy ngươi không chỉ có thể rời khỏi nơi này, trân tu mỹ vị rượu ngon giai nhân trong thiên địa này, bản Thánh tùy ngươi lựa chọn, vậy có phải sung sướng không?
Hắc Vân Đại Thánh đột nhiên khuyên Huyền Hổ.
Nghe thấy lời khuyên này, một đoàn người Diệp Chân, còn có Vân Bôn và Hổ Xích Mi lúc trước không để ý cũng biến thành tò mò.
Nói thật, cho dù bọn hắn là người trong Hổ tộc nhưng nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Hắc Vân Đại Thánh phải làm khó một hãn tướng như Huyền Hổ?
Mặc dù Huyền Hổ này ngoại lai, nhưng cho dù huyết mạch hay dũng mãnh, ở trong Hổ tộc đều là nhân tuyển tốt nhất.
Hãn tướng như vậy, Đại Thánh khác vô cùng trân quý cũng không kịp, làm sao Hắc Vân Đại Thánh còn phải nhốt hắn, tra tấn đến chết?
Huyền Hổ đang nâng ly rượu ngon, nghe thấy Hắc Vân Đại Thánh lại một lần nữa thuyết phục, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Đầu tiên nhìn thoáng qua Diệp Chân, sau đó ánh mắt nhìn chăm chú về phía Hắc Vân Đại Thánh, trong ánh mắt tràn ngập xem thường và trào phúng.
- Ngươi... Sẽ không hiểu....
Ánh mắt đó, mặc cho ở đây ai cũng có thể nhìn ra được, đó là khinh thường đối với Hắc Vân Đại Thánh.
- Có nhiều thứ, có ít người, cả một đời cũng sẽ không có! Nhưng với ta thì chỉ cần có được thì sẽ không hối hận!
Ầm!
Vò rượu trong tay Huyền Hổ bị rơi xuống đất chia năm xẻ bảy, Huyền Hổ lung la lung lay đứng lên, mấy miệng vết thương vừa tốt hơn một chút, trong chớp mắt bắn ra huyết thủy.
- Đây là chuyện nội bộ của Hổ tộc chúng ta, ngươi đừng chộn rộn, chính ta sẽ xử lý!
Ngay khi đứng lên, Huyền Hổ nhìn về phía Diệp Chân nói, cùng lúc đó, thần hồn truyền âm của Huyền Hổ vang lên trong Huyền Cung của Diệp Chân.
- Không cần phải để ý đến ta, cũng đừng lãng phí tính mạng! Ghi nhớ, sau khi rời khỏi nơi này, nhất định phải giúp ta đi gặp Thanh Đồng, nàng ở Thanh Khâu, còn có, nói cho hài nhi của Thanh Đồng, nói với hắn, sau này Huyền Hổ thúc thúc không cách nào đi gặp hắn nữa!
Nhưng Huyền Hổ thúc thúc tin tưởng, hắn nhất định sẽ trở thành một nam tử hán dũng cảm!
Huyền Hổ giao phó nói.
- Hài tử của Thanh Đồng?
Diệp Chân bị tin tức này làm kinh hãi, Diệp Chân không ngờ, mới mấy năm không gặp, Hồ Thanh Đồng lại có hài tử.
Năm đó, Hồ Thanh Đồng còn cùng hắn có một buổi chồng hờ vợ tạm, không ngờ, bây giờ đã có hài tử.
Lần giao phó này, làm cho trong lòng Diệp Chân cảm xúc ngổn ngang, có một phen tư vị đặc biệt không cách nào hình dung.
Cũng ở trong nháy mắt này, Huyền Hổ bỗng nhiên chỉ tay về phía Hổ Thái đối diện, mặc dù có vẻ bệnh, nhưng bá khí ngày xưa lại giống như trong nháy mắt này trở về.
- Hổ Thái đúng không, đại gia ta chấp ngươi một tay! Là nam nhân, thì đến đây, để đại gia ta bóp nát trứng mềm của ngươi!
- Muốn chết!
Vẻ mặt Hổ Thái lập tức trở nên đỏ bừng, một tiếng hổ gầm vang lên, định không để ý tất cả công kích Huyền Hổ.
Nhưng cũng nhưng vào lúc này, một bàn tay bỗng nhiên đánh lên phần gáy của Huyền Hổ, Huyền Hổ thân thể nghiêng một, như vậy té xỉu.
Diệp Chân một chưởng kích choáng Huyền Hổ, chậm rãi tiến lên:
- Đối thủ của ngươi, là ta!
Hổ Thái kêu lên một tiếng đau đớn, trong lỗ mũi phun ra hai hàng bạch khí, khớp xương trên dưới toàn thân lập tức nổ vang.
- Đại Thánh, trước khi khai chiến, ta muốn hiểu rõ một chuyện, chỉ cần ta đứng yên tại chỗ không tránh không né đón đỡ ba chiêu của Hổ Thái thì có thể mang Huyền Hổ ra khỏi Hắc Ngục đúng không?
- Đương nhiên, chỉ cần ngươi không tránh không né đón đỡ ba chiêu của Hổ Thái mà không chết, ngươi có thể mang Huyền Hổ ra khỏi Hắc Ngục!
Hắc Vân Đại Thánh nói.
- Nhất ngôn cửu đỉnh?
Diệp Chân xác định nói.
- Nói nhảm, bản thánh nói chuyện, đương nhiên nhất ngôn cửu đỉnh!
Hắc Vân Đại Thánh quát.
- Tốt!
- Tới đi!
Linh quang quanh người Diệp Chân bỗng nhiên vọt ra, một tầng hộ thể linh cương tráo màu đen đột nhiên xuất hiện quanh người Diệp Chân, từng tầng lớp vảy màu đen bắt đầu ngưng hiện ngoài thân Diệp Chân.
- Ghi nhớ, trong vòng ba chiêu, ta muốn hắn chết!
Cùng lúc đó, Hắc Vân Đại Thánh truyền âm vang lên trong Huyền Cung của Hổ Thái.
- Đại Thánh yên tâm!
Trong nháy mắt tiếp theo, Hổ Thái đấm ra hai tay, trong tiếng hổ gầm tức giận, cánh tay của hắn bỗng nhiên hóa thành cánh tay hổ hùng tráng rộng chừng mười mét, mọc đầy hổ lông màu vàng kim nhạt, dài đến trăm mét!
Rống!
Hai cánh tay hổ giống như hai ngọn núi nhỏ, đập xuống giữa đầu Diệp Chân!