← Quay lại trang sách

Chương 2061 Nhìn rất quen mắt

Ánh mắt của Diệp Chân rất nhanh rơi vào trên người một nữ hài khoảng tám chín tuổi trong đó, chải một đầu tóc roi đen xinh đẹp.

Sở dĩ Diệp Chân chú ý cô bé này, chủ yếu là trên người cô bé lại không có đặc thù còn sót lại của Hồ tộc sau khi hoá hình.

Mười mấy đứa bé khác, không phải một đôi mắt vô cùng quyến rũ thì chính là cái mũi nhô thật cao, lại hoặc là có đuôi cáo hiển lộ, cũng có đặc thù của Hồ tộc sau khi hoá hình còn sót lại.

Chỉ có nữ hài tóc đen đó thì không còn sót lại một chút đặc thù nào, càng giống như Nhân Tộc.

Cũng là cảm giác rất quái lạ, chỉ nhìn thoáng qua nữ hài tóc đen đó mà Diệp Chân đã có một loại yêu thích không hiểu.

Từ trong Thận Long Châu của mình chọn ra một dây cột tóc bạch sắc đã để ở đó không biết bao lâu làm lễ vật, Diệp Chân đi đến bên cạnh tiểu nữ hài tóc đen đó, chuẩn bị hỏi đường tiểu nữ hài tóc đen này.

Trong lúc Diệp Chân định đi qua, một đám đang hài tử chơi đùa, đột nhiên xảy ra tranh chấp.

Một đám hài tử đang làm trò chơi, tiểu nữ hài tóc đen thật vất vả chiến thắng, cướp được chiến lợi phẩm.

Còn không đợi kia tiểu nữ hài tóc đen cao hứng đã có một nam hài tử Hồ tộc cao lớn, một tay đẩy ngã tiểu nữ hài tóc đen, trực tiếp cướp lại chiến lợi phẩm.

Nhưng tiểu nữ hài tóc đen cũng không chịu thua chút nào, nhanh chóng đứng lên, sau đó vọt tới nam hài tử Hồ tộc kia, lần nữa cướp lại chiến lợi phẩm.

Một đám tiểu đồng bọn, nhao nhao cười lên ha hả.

Lần này, Hồ tộc nam hài không cướp lại nữa!

- Hỗn đản, ngươi chỉ là con hoang không biết nhặt được từ nơi nào, lại dám đánh ta!

Tức giận mắng, nam hài tử Hồ tộc kia lập tức gầm thét đánh một quyền đánh về phía tiểu nữ hài tóc đen, nam hài Hồ tộc đó rõ ràng bị chọc giận.

Nhìn một màn này, Diệp Chân vốn đang vui cười, tiểu hài đùa giỡn, vẫn rất có ý tứ, chỉ là nam hài Hồ tộc kia nhìn qua hơi hẹp hòi một chút.

Nhưng sau khi tiểu nam hài Hồ tộc mắng tiểu nữ hài tóc đen này là con hoang, lông mày Diệp Chân đã nhíu lại.

Nhưng tiểu hài chơi đùa với nhau, Diệp Chân cũng không thể nhúng tay, chỉ có thể nhìn.

Để Diệp Chân ngoài ý muốn là, tóc đen tiểu nữ hài hết sức thông mình.

Nam hài Hồ tộc đánh tới một quyền, tiểu nữ hài tóc đen lóe lên, sau đó thuận thế bắt lấy cổ tay nam hài, sau đó quảng nam hài Hồ tộc ngã như chó gặm bùn.

Một đám tiểu đồng bọn chơi đùa, lần nữa cười vang.

- Hỗn đản!

Nam hài Hồ tộc triệt để giận.

- Xích Linh Nhi, ngươi chỉ là con hoang sống nhờ, lập tức quỳ xuống dập đầu cho ta, nếu không hôm nay ta nhất định cho ngươi đẹp mắt!

Khuôn mặt nhỏ của tiểu nữ hài tên là Xích Linh Nhi nháy mắt trở nên trắng bệch.

- Ngươi nói bậy, ta không phải con hoang, ta là có ba ba!

- Vậy ngươi nói cho ta, ba ba của ngươi tên là gì?

- Mẫu thân của ta nói chờ ta lớn lên, mới có thể nói cho ta!

- Vậy còn không phải là con hoang?

Tiểu nam hài Hồ tộc tóc đỏ cười ha hả.

- Mẫu thân ta nói, chỉ sợ là mẫu thân ngươi cũng không biết cha ngươi là ai! Có trời mới biết dâm phụ như mẫu thân ngươi tìm bao nhiêu nam nhân!

- Ngươi!

Khuôn mặt nhỏ của tiểu nữ hài tóc đen tức đến trắng bệch, đột nhiên động, bỗng nhiên nhào tới, vung ra một quyền giành được chiến lợi phẩm vào trong tay, một viên đá ba màu mạnh mẽ nện lên trên mặt tiểu nam hài Hồ tộc tóc đỏ.

- Ngươi nói bậy!

Ầm!

Hành động này vừa nhanh vừa độc, trong chớp mắt đã nện tiểu nam hài Hồ tộc tóc đỏ vẻ mặt hoa đào nở.

Tiểu nam hài Hồ tộc tóc đỏ đau hét thảm một tiếng, tiện tay sờ lên, liền bôi một bàn tay máu.

Vừa nhìn thấy bàn tay máu này.

Con mắt tiểu nam hài Hồ tộc tóc đỏ đột nhiên đỏ lên.

- Ngươi chỉ là con hoang của một tiện nhân mà dám đả thương ta! Xem hôm nay ta có xé ngươi ra hay không?

Trong tiếng rống giận dữ, tiểu nam hài Hồ tộc lần nữa nhào tới.

Ầm!

Tiểu nữ hài tóc đen linh xảo lóe lên, viên đá ba màu trong tay, lần nữa hung hăng nện ở phía sau lưng tiểu nam hài Hồ tộc tóc đỏ.

- Ngươi mắng mẫu thân ta một lần, ta sẽ nện ngươi một lần!

Trong âm thanh của tiểu nữ hài tóc đen tràn đầy hàn ý.

Tiểu nam hài Hồ tộc tóc đỏ rống lên một tiếng, lần nữa nhào tới.

- Ta cứ mắng đấy, tiện nhân, tiện nhân!

Mỗi khi mắng một lần, thân hình tiểu nữ hài tóc đen lại linh xảo lóe lên, mỗi lần nhưng đều né được đòn tấn công của tiểu nam hài Hồ tộc tóc đỏ, đồng thời hoặc nhẹ hoặc nặng đánh lên một tảng đá, không được mấy lần đã đập tiểu nam hài Hồ tộc tóc đỏ chảy máu đầy mặt.

Về phần các tiểu đồng bọn khác thì đã bị một màn trước mắt dọa sợ, vọt qua một bên.

Sau khi liên tiếp bảy tám lần, lời nói trong miệng tiểu nam hài Hồ tộc tóc đỏ càng ngày càng khó nghe, huyết sắc trong mắt cũng càng ngày càng đậm.

Đột nhiên, tiểu nam hài tóc đỏ ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, thân hình đột nhiên lấp lóe, sau đó từ hình người hóa thành một con cáo lông đỏ to lớn dài hơn một mét, cao nửa mét.

- Cái đồ con hoang Xích Linh Nhi, ta xé ngươi!

Hung lệ gào thét một tiếng, tiểu nam hài tóc đỏ biến thành cáo lông đỏ đột ngột lấy tốc độ nhanh ba lần so với trước, quơ lợi trảo lóe ra hàn quang, nhào về phía tiểu nữ hài tóc đen!

Lần thứ nhất nhìn thấy đồng bạn cùng nhau đùa giỡn đột nhiên hóa thành Yêu Thú hung ác, tiểu nữ hài tóc đen dù cơ linh cũng mộng!

Tư!

Tiếng móng vuốt cào kim loại đột ngột vang lên rất chói tai, đám hài tử cùng nhau đùa giỡn lúc trước, đều giật mình nhắm mắt lại.

Một tiểu nữ hài tóc đen, tay chân luống cuống nhắm mắt lại, còn tiểu nam hài tóc đỏ Hồ Tộc biến thành một con hồ ly to lớn nhào tới.

Mà sau khi hiện ra nguyên hình, dựa vào tốc độ và nhạy bén của Xích Sắc Cự Hồ, cũng không phải Xích Linh Nhi có thể né tránh.

Chuyện duy nhất nàng có thể làm, chính là nhắm mắt lại, chờ đợi thứ sắp đến kia.

Nhưng, trong tưởng tượng sẽ vô cùng đau đớn, lại không có xuất hiện

Sau đó, tiếng kêu thảm thiết của tiểu nam hài tóc đỏ Đồ Viêm bất lực vang lên.

Xích Linh Nhi tò mò, mở to mắt, đã thấy Diệp Chân một thân áo xanh, giống như núi to cản ở trước mặt nàng.

Đồ Viêm là tên của tiểu nam hài tóc đỏ Hồ Tộc, bị Diệp Chân xách lên cao, treo lơ lửng giữa không trung, đang bất lực kêu thảm.

Sau khi trải qua hốt hoảng lúc đầu, Đồ Viêm nhìn chằm chằm Diệp Chân, phẫn nộ gầm hét lên.

- Thả ta ra!

Nhưng chỉ vẻn vẹn trong tích tắc, ánh mắt soi mói của Diệp Chân nhìn, làm cho Đồ Viêm hoảng sợ run rẩy lên.

Diệp Chân là tồn tại như thế nào, từng bước qua núi thây biển máu vô số lần, một thân sát khí, đã sớm rất tự nhiên.

Đừng nói Diệp Chân chủ động thôi động sát khí, chưa thôi động sát khí, lấy ánh mắt bình thường nhìn chằm chằm một võ giả có tu vi thấp, tuyệt đối có thể làm cho tên võ giả kia hoảng sợ xụi lơ.

Chớ nói chi bây giờ là nhìn chằm chằm một hài tử Hồ Tộc.

- Cứu mạng!

- Nương, cứu mạng!

Không cách nào hình dung hoảng sợ, âm thanh bướng bỉnh của Đồ Viêm kêu lên, trong chớp mắt truyền hướng bốn phương tám hướng, truyền khắp toàn bộ Huyền Giáp khâu.

Nhìn bộ dáng của Đồ Viêm, Diệp Chân thì ngẩn ngơ, sau đó đã nở nụ cười khổ, tận lực thu ánh mắt lại một chút, nhẹ buông tay, Đồ Viêm tiểu nam hài Hồ Tộc vừa rồi vô cùng phách lối, lập tức hóa thành một bãi bùn nhão.

- Ngươi tên là Xích Linh Nhi?

Diệp Chân xoay người, ngồi xổm xuống, nói chuyện với tiểu cô nương Xích Linh Nhi sau lưng.

Xích Linh Nhi cắn chặt môi, chậm rãi gật đầu, không nói gì.

- Vừa rồi, ngươi có sợ không?

Đầu tiên Xích Linh Nhi gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Điều này khiến Diệp Chân cười rộ lên, đây là một tiểu gia hỏa quật cường.

- Không sợ thì tốt, Xích Linh Nhi, ngươi có biết trên Huyền Giáp khâu, có một ngươi tên Hồ Thanh Đồng hay không?

Diệp Chân hỏi lần nữa.

Trong đôi mắt của Xích Linh Nhi toát ra vẻ ngoài ý muốn.

- Thúc thúc, ngươi tìm nương ta làm cái gì?

Nghe vậy, Diệp Chân ngây người.

Mẫu thân?

Xích Linh Nhi trước mắt này là hài tử của Hồ Thanh Đồng sao?

Trước đó Diệp Chân không có chú ý, nhưng lúc này Xích Linh Nhi nói chuyện, Diệp Chân tinh tế đánh giá một cái, ngươi khoan hãy nói, Xích Linh Nhi này, giữa lông mày thật có chút giống với Hồ Thanh Đồng.

Hơn nữa, Diệp Chân nhìn Xích Linh Nhi này lại có một loại cảm giác nhìn rất quen mắt.

Không phải nhìn quen mắt như Hồ Thanh Đồng, mà chính là nhìn Xích Linh Nhi nhìn rất quen mắt, giống như từng gặp qua ở nơi nào.

Nhưng Diệp Chân vắt hết óc, cũng không có nhớ tới đã từng thấy qua Xích Linh Nhi ở nơi nào.