Chương 2062 Gặp lại Thanh Đồng
Trong một căn phòng trong một viên trên Huyền Giáp khâu, một phụ nhân tóc đỏ đang luyện chế đan dược, tai đột nhiên cử động, thần sắc cũng đại biến, trong chớp mắt đã ném Lò Luyện Đan trong tay, bay ra ngoài từ trong nhà.
Khi bay ra ngoài, đồng thời vẫn không quên ném ra một đạo ngọc giản.
Ngay tức khắc, trong trạch viện trên Huyền Giáp khâu, hoặc nhiều hoặc ít, cũng vì đạo âm thanh này lướt đi một hai bóng người.
Cùng thời khắc đó, một căn phòng làm bằng lá trong tiểu viện, Hồ Thanh Đồng mặc một thân màu trắng thêu một bên màu xanh, mái tóc cột cao lại, cũng bị âm thanh kia làm cho giật mình, lấy lại tinh thần.
Hồ Thanh Đồng chính mình cũng không biết làm sao, bắt đầu từ buổi sáng hôm nay, trong lòng nàng rất bất ban, tâm lý loạn cào cào.
Ngày xưa loại tình huống này, chỉ cần hơi vừa tu luyện, đã có thể ổn định lại tâm thần, nhưng hôm nay, nàng không cách nào nhập tĩnh tu luyện được.
Điều này khiến Hồ Thanh Đồng suy nghĩ hết sức lộn xộn.
Ban đầu, thường ngày chỉ cần Xích Linh Nhi đi ra ngoài chơi, nàng sẽ lưu ba phần tâm tư.
Vì Xích Linh Nhi có huyết mạch không giống những hài tử khác, nên nàng thường thường bị khi dễ trong một đám trẻ con, dưới tình huống bình thường, Xích Linh Nhi đều có thể giải quyết.
Nhưng để phòng có chuyện ngoài ý muốn, nàng luôn luôn lưu ý.
Nhưng hôm nay trong lòng nàng rất bất an, vậy mà quên mất chuyện này, cho đến khi âm thanh cứu mạng của Đồ Viêm kinh hô vang lên, Hồ Thanh Đồng mới phản ứng được.
Nghe xong tiếng kêu cứu mạng của Đồ Viêm, Hồ Thanh Đồng đã nói thầm một tiếng hỏng bét.
Tình huống bình thường, đám hài tử này vừa xảy ra mâu thuẫn, tám lần trong mười lần đều có quan hệ với Xích Linh Nhi.
Khi Hồ Thanh Đồng bay về nơi xảy ra chuyện, đã thấy một nhóm đại nhân bao vây lại một nhóm tiểu hài tử.
Nàng có thể cảm ứng được, khí tức của Xích Linh Nhi, ngay trong vòng vây đám người kia.
Thân thể hóa thành tia sáng xanh, trong chớp mắt, Hồ Thanh Đồng đã đuổi tới nơi xảy ra chuyện.
Chỉ nhìn một chút, Hồ Thanh Đồng liền mắt một choáng, kém chút đã cắm cái đầu từ trên bầu trời xuống đất.
Thật vất vả định giữ vững thân hình, Hồ Thanh Đồng nhìn một màn trước mắt này, vẫn vô cùng ngoài ý muốn.
- Hắn làm sao tới đây?
Khi thấy nữ nhi nhà mình đang dùng tay nhỏ nắm chặt góc áo Diệp Chân, giằng co người nhà Đồ Viêm, cái mũi của Hồ Thanh Đồng không khỏi chua chua, hai giọt lệ trào ra.
Hồ Thanh Đồng hít sâu một hơi, lặng yên lau khô nước mắt, mới chậm rãi bay về phía đám người đang cãi nhau.
- Tốt lắm, một tiểu dã chủng như ngươi khi dễ Viêm nhi nhà ta không nói, còn dám cấu kết Dị Tộc, đánh Viêm nhi nhà ta thành như vậy!
- Nhìn xem hôm nay, lão nương có đánh chết ngươi không!
Nương của Đồ Viêm vừa mới hiểu biết một chút tình huống, nhìn bộ dáng Đồ Viêm máu me đầy mặt, lập tức đã tức giận.
Vậy mà không quan tâm xông lên đám vào điểm yếu hại của Xích Linh Nhi.
Vừa rồi khi mẫu thân Đồ Viêm xông lên, bộ dáng hung thần ác sát này, lần nữa dọa Xích Linh Nhi, Xích Linh Nhi không tự giác nắm lấy góc áo Diệp Chân.
Một màn này, làm cho Diệp Chân có một loại cảm giác vô cùng ấm áp.
Nhưng, loại này ấm áp lại bị bộ dáng mẫu thân Đồ Viêm hung thần ác sát làm hỏng.
- Chỉ là chuyện mâu thuẫn giữa hài tử, đại nhân động thủ cái gì! Trước tiên, ngươi nên hỏi rõ nguyên do, rồi so đo tiếp cũng không muộn.
Diệp Chân ngăn trước mặt mẫu thân Đồ Viêm.
Diệp Chân đã từng nhìn thấy nữ nhân không nói đạo lý.
Thốt ra mấy câu, mẫu thân của Đồ Viêm, căn bản cũng không thèm nói đạo lý, mà đạo lý chính là con của ả không thể ăn thua thiệt.
Ăn thiệt thòi, sẽ tìm lại tất cả.
- Rõ ràng là ngươi động thủ trước, ngươi còn gọi ta phân rõ phải trái! Ngươi là một Nhân Tộc nhỏ bé, dám ở giương oai Đồ Sơn chúng ta, hôm nay trước tiên lão nương sẽ giáo huấn ngươi một chút!
Nói xong, Mẫu thân Đồ Viêm ỷ vào tu vi Giới Vương cảnh nhị trọng, ngang nhiên xuất thủ về phía Diệp Chân.
Ánh mắt của Diệp Chân bỗng nhiên trừng một cái, trong mắt thần quang nổ bắn ra:
- Cút ngay!
Nổi giận quát một tiếng như kinh lôi, âm thanh như tiếng sấm liên tục, như một tia chớp, trực tiếp bổ vào Huyền cung trong cơ thể của mẫu thân Đồ Viêm.
Đây chính là một chút xíu uy năng Tru Tà Thần Lôi, xen lẫn trong âm thanh của Diệp Chân.
Tuy nhiên chỉ có một chút, nhưng đó cũng là Tru Tà Thần Lôi.
Bất ngờ không đề phòng, mẫu thân của Đồ Viêm, lập tức sợ hãi lùi về sau mấy bước, đặt mông ngồi dưới đất.
Mẫu thân Đồ Viêm ngẩn ngơ, trợn mắt nhìn Diệp Chân như nhìn thấy Thiên Thần, lập tức kêu to lên.
- Tốt, ngươi một tên Dị Tộc, còn dám hành hung, thật sự xem Đồ gia ta dễ khi dễ!
Run tay một cái, một báo động phù màu ngọn lửa, đã xuất hiện trong tay.
Cũng đúng lúc này, Hồ Thanh Đồng vội vã hạ xuống từ trên bầu trời, nắm lại tay của mẫu thân Đồ Viêm.
- Đồ đại tẩu, chúng ta từ từ nói chuyện! Nếu như Xích Linh Nhi nhà ta có chỗ nào không đúng, ta ở chỗ này, trước tiên bồi thường cho ngươi.
Nói xong, Hồ Thanh Đồng đã chủ động khẽ chào mẫu thân Đồ Viêm.
- Ta không cần!
- Ngươi, nữ hài này với chuyện ngươi sinh một đứa con hoang, không có một cái nào là chuyện tốt.
Lời vừa nói xong, mặt Hồ Thanh Đồng hòa nhã nói xin lỗi, đột ngột trở nên vô cùng khó coi, nhưng còn không đợi Hồ Thanh Đồng làm gì, âm thanh như tiếng sấm lại lần nữa vang dội tới.
- Đủ rồi, im ngay!
m thanh như sét đánh, còn có Diệp Chân không có che giấu chút sát khí nào, trong chớp mắt đã cắt ngang tiếng mắng của mẫu thân Đồ Viêm.
Bị Diệp Chân sát khí xông lên, sắc mặt trắng nhợt, nhìn thấy từ xa bay xẹt tới mấy đạo nhân ảnh, dũng khí bất ngờ lớn mạnh, mở miệng mắng lần nữa.
- Làm gì, lão nương còn mắng sai hay sao?
- Một nữ tử lẳng lơ mang theo một đứa con hoang, chẳng lẽ không đúng sao? Úc, đúng, chẳng lẽ ngươi là nhân tình mới của nữ tử lẳng lơ này? Ta nói với ngươi, tiểu hỏa tử, ngươi chớ để cho ả ta mê hoặc.
Một bên Hồ Thanh Đồng đã bị mẫu thân Đồ Viêm dùng lời ác độc công kích, toàn thân phát run, ngay cả lời cũng nói không nói nên lời.
Trước kia mấy lời đồn đãi này, Hồ Thanh Đồng cũng nghe đã quen, nhưng phần lớn nói ở sau lưng, nhưng hôm nay, lại bị người mắng ở trước mặt, lại bởi vì Diệp Chân bên cạnh, trước đó chưa từng phẫn nộ, vừa thẹn vừa giận!
Người nào cũng không có để ý đến, sắc mặt của Diệp Chân, thời khắc này, đã kinh biến đến mức vô cùng khó coi!
- Một nữ nhân đanh đá!
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Chân rốt cuộc không nhịn được, một bàn tay đã tán lên mặt phụ nhân kia.
Một bàn tay còn chưa hết giận, Diệp Chân tát thêm một bàn tay, nhanh như thiểm điện, tát hai bên má của mẫu thân Đồ Viêm, nữ nhân đanh đá này mười mấy bàn tay.
Vì tốc độ của Diệp Chân quá nhanh, mười mấy bàn tay tát xong, mẫu thân Đồ Viêm mới bị đập ngã bay lên.
Vì Diệp Chân tu luyện Hắc Long Bá Thể, lực lượng vô cùng bá đạo, cho dù không có sử dụng lực lượng, chỉ dùng sức mạnh thân thể, cũng đủ đánh bay mẫu thân Đồ Viêm lên cao, gương mặt biến dạng.
Tiếng mắng chửi ác độc đột nhiên ngừng lại, mười mấy chiếc răng lớn xen lẫn máu tươi, cuồng bắn ra.
Sau đó, mẫu thân Đồ Viêm này vì mất đi hơn phân nửa hàm răng, nên âm điệu trở nên vô cùng quái dị, tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi điên cuồng vang dội lên.
Nói thật, Diệp Chân rất ít khi chủ động đánh nữ tử, nhưng hôm nay, đối mặt với một nữ nhân ác độc lại không nói đạo lý, lại nhịn không được.
Mà lại sau khi đánh xong, cơn giận của Diệp Chân còn chưa hết.
Nhìn Diệp Chân xuất thủ đánh người, còn có mẫu thân Đồ Viêm bị đánh gãy mất mười mấy chiếc răng, Hồ Thanh Đồng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Mà trong lòng, một dòng nước ấm đột nhiên chảy qua.
Nhưng cũng vào lúc này, lưu quang vừa rồi còn ở phương xa, đã cực nhanh đến rất gần, còn chưa rơi xuống đất, vừa lúc đã thấy tình cảnh Diệp Chân đánh người.
- Một kẻ Dị Tộc, dám ở Đồ Sơn ta đánh trọng thương già trẻ Hồ Tộc, thật sự là gan lớn hơn chó! Trước bắt lại cho ta!
Người trung niên tóc đỏ dẫn đầu vung tay lên, cao thủ đứng đầu bang Hồ Tộc, đã vây quanh dám người Diệp Chân, Lăng Thiên Bích, Hổ Xích Mi, Hồ Thanh Đồng.
Cùng một giây, một báo động phù màu đỏ chói, đột ngột phóng lên tận trời từ trong tay nam trung niên tóc đỏ dẫn đầu.
Thoáng chốc, các đội Tuần Vệ, đột ngột hiển hiện trên bầu trời, nhào tới về nơi này.
Một đạo khí tức Đạo Cảnh cực kỳ cường hãn bỗng nhiên xuất hiện!