← Quay lại trang sách

Chương 2063 Cha Nào Con Nấy (1)

Ngay khi khí tức Đạo Cảnh xuất hiện, ánh mắt của Diệp Chân khẽ động nhìn về phía nơi nào đó trên bầu trời.

Tùy tiện một đạo báo động phù đã có thể dẫn xuất một vị cường giả Đạo Cảnh, xem ra Hồ tộc Đồ Sơn này, mặt ngoài nhìn thì giống như phòng ngự vô cùng lỏng lẻo, nhưng ngoài lỏng trong chặt.

Rất nhanh, từng đội tuần vệ xông tới bao vây đám người Diệp Chân lại.

Diệp Chân lại không thèm để ý chút nào, ngược lại vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Hồ Thanh Đồng.

- Nàng... Không sao chứ?

Trước khi chưa gặp mặt, Diệp Chân cảm thấy có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng sau khi mặt, tất cả vấn đề đều biến thành một câu nói đó.

- Không sao.

Hồ Thanh Đồng cũng khẽ gật đầu, sau đó có chút bối rối kéo Xích Linh Nhi đang kéo góc áo của Diệp Chân về bên người, còn hung hăng trừng Xích Linh Nhi một cái.

- Ai cho ngươi gây chuyện?

- Mẫu thân....

Xích Linh Nhi ủy khuất nói.

- Thanh Đồng, chuyện ngày hôm nay, thật không liên quan đến Xích Linh Nhi, là do Đồ Viêm kia khi dễ Xích Linh Nhi trước, còn mắng chửi người, hơn nữa cuối cùng còn hóa ra bản thể công kích Xích Linh Nhi.

Diệp Chân nói.

- Hóa ra bản thể công kích?

Hồ Thanh Đồng cũng lấy làm kinh hãi, nàng xuất thân là Yêu Tộc, nàng rất rõ ràng, cho dù là tiểu hài, lực công kích sau khi hóa ra bản thể cũng vô cùng đáng sợ.

- May mà trùng hợp có ta ở đó. Xích Linh Nhi rất ngoan, cũng rất dũng cảm, đứa nhỏ này, ta rất thích.

Nói, Diệp Chân dừng lại một chút, âm thanh có chút cứng đờ hỏi:

- Đúng rồi, phụ thân của Xích Linh Nhi... đâu?

Nói thật, từ sau khi Huyền Hổ nói Hồ Thanh Đồng có hài tử, vấn đề này vân liên tục quanh quẩn trong lòng Diệp Chân.

Diệp Chân rất muốn biết, đến cùng Hồ Thanh Đồng đã gả cho ai, đến cùng gả cho người nào, lại sinh hạ hài tử cho ai.

Sau khi hiếu kì, Diệp Chân đáy lòng càng nhiều là một loại khó tả thương tiếc và bất đắc dĩ.

Cho nên, vừa gặp mặt không bao lâu, Diệp Chân đã hỏi ra vấn đề này.

Vấn đề này làm cho ánh mắt của Hồ Thanh Đồng trở nên hoảng loạn.

Nàng không biết phải trả lời vấn đề này của Diệp Chân thế nào.

Khi những người khác hỏi vấn đề này, nàng đều nói phụ thân của hài tử đang tu luyện ở một nơi rất xa.

Nhưng khi ở trước mặt Diệp Chân, nhất là ngay trước mặt Xích Linh Nhi, nàng không cách nào trả lời như vậy, nếu nàng trả lời như vậy, nàng không biết sau này phải đối mặt với Xích Linh Nhi như thế nào.

Mặc dù Hồ Thanh Đồng không nói cho Xích Linh Nhi biết cha ruột của nàng là ai, nhưng nàng rất rõ ràng, cuối cùng cũng có một ngày, Xích Linh Nhi kiểu gì cũng sẽ biết ai là cha ruột của nàng.

- Phụ thân của đứa con hoang à, chỉ sợ sẽ là vì hồ ly tinh này thông đồng vô số nam nhân cho nên không nhớ rõ....

Từ khi tuần vệ tới, dũng khí của mẫu thân Đồ Viêm lớn hơn nhiều, lần nữa dùng nàng kia miệng đầy ác nghiệt của mình, vô cùng ác độc mắng lên, cũng giải vây cho Hồ Thanh Đồng.

Hưu!

Không có dấu hiệu nào, một đạo tử sắc kiếm quang đột ngột từ sau đầu Diệp Chân bay ra, cực kỳ nhanh chóng và chuẩn xác đặt lên trên cổ mẫu thân của Đồ Viêm.

Ngay khi đám người kinh hô, âm thanh vô cùng lạnh lẽo, tràn đầy sát khí của Diệp Chân vang lên.

- Còn dám ác ngôn đả thương người, ta trước hết trảm đầu chó của ngươi!

Trong mắt mẫu thân của Đồ Viêm tràn đầy vẻ hoảng sợ, còn không kịp phản ứng, Tử Linh Tiên Kiếm của Diệp Chân lại lần nữa nhẹ nhàng khẽ động, mũi kiếm chưa tới, nhưng kia kiếm khí bén nhọn đã cắt vỡ phần cổ mẫu thân của ả, một tia máu tươi cũng theo đó chảy xuống.

Cảnh này trực tiếp làm cho mẫu thân của Đồ Viêm giật mình hoảng sợ hét rầm lên.

Một đám tuần vệ vừa chạy đến, vẫn là trung niên đại hán tóc đỏ dẫn đầu, phụ thân của Đồ Viêm, Đồ Hùng, cũng lập tức nổi giận quát.

- Dừng tay!

- Mau dừng tay!

- Ngươi dám can đảm làm tổn thương một sợi lông của phu nhân ta, hôm nay ngươi nhất định khó sống rời khỏi nơi đây!

Đồ Hùng rống giận.

- Không thể!

Một tiếng này, chính là âm thanh của Hồ Thanh Đồng.

- Thanh Đồng, nàng yên tâm, ta tự có phân tấc!

Ánh mắt của Diệp Chân nhìn thẳng về phía Đồ Hùng.

- Nếu ta cứ tổn thương, ngươi làm gì được ta?

Khi nói chuyện, Tử Linh Tiên Kiếm của Diệp Chân lần nữa nhất chuyển, kiếm quang lóe lên, cắt đứt một phần tóc dài trên đầu mẫu thân của Đồ Viêm.

- Ngươi ác ngôn đả thương người mấy lần, lần ta chỉ dạy dỗ ngươi, trừng trị ngươi một chút, nếu sau này còn dám như thế, ta sẽ lấy đầu chó của ngươi!

Lực lượng thần hồn bàng bạc như biển khẽ động, ánh mắt của Diệp Chân như kiếm nhìn chằm chằm mẫu thân của Đồ Viêm, nói.

Cái sau còn muốn mạnh miệng, nhưng bị ánh mắt tràn ngập sát khí của Diệp Chân nhìn chằm chằm lại không tự chủ được rùng mình một cái, một loại sợ hãi không cách nào hình dung bỗng nhiên dâng lên trong lòng.

Cái gọi là kim cương trừng mắt, không gì ngoài như vậy.

Diệp Chân ở Y Trĩ Sa Hải, Nguyên Linh nhận vô số Chúng Sinh Nguyện Lực tẩy luyện, đã ngưng luyện vô cùng tinh khiết.

Lúc trong lòng Diệp Chân tràn đầy thiện ý, ánh mắt của Diệp Chân sẽ so với ánh mắt của Thiên Thần trong truyền thuyết còn từ thiện hơn.

Nhưng nếu trong lòng Diệp Chân tràn đầy phẫn nộ, ánh mắt của hắn sẽ ẩn chứa sự tức giận của Thiên Thần!

Bị ánh mắt tràn đầy tức giận của Diệp Chân nhìn chằm chằm, mẫu thân của Đồ Viêm ngay lập tức rùng mình, sau đó trên mặt đột nhiên xuất hiện thần sắc xấu hổ, giận dữ muốn tuyệt.

Một mùi nước tiểu khó ngửi lập tức lan ra, không ngờ mẫu thân của Đồ Viêm vừa bị Diệp Chân dọa như vậy mà đã không kiềm chế được bài tiết.

Cái này cũng không kỳ quái, lực lượng Nguyên Linh của Diệp Chân, còn có sát khí đầy người kia, nếu tận lực nhìn thẳng phía dưới, thậm chí có thể trực tiếp hù chết một chút võ giả tu vi thấp ý chí không kiên định.

Đem một vị phụ nhân, giật mình bài tiết không kiềm chế cũng là tình huống rất bình thường.

Sắc mặt một đám tuần vệ trở nên cổ quái, mà vẻ mặt phụ thân của Đồ Viêm, Đồ Hùng, trở nên phẫn nộ xấu hổ.

Nhưng nổi giận thì nổi giận, lúc này sợ ném chuột vỡ bình, lúc này Tử Linh Tiên Kiếm của Diệp Chân gác ở trên cổ vợ hắn, có giận cũng phải nhịn.

- Đây là... Hậu Thiên Linh Bảo?

Đội trưởng đội tuần vệ nhìn chằm chằm Tử Linh Tiên Kiếm, đột nhiên la thất thanh một tiếng.

Thoáng chốc, sắc mặt từng Hồ tộc ở đây lập tức đại biến, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân trở nên không giống với lúc nãy.

Ngay cả phụ thân của Đồ Viêm Đồ Hùng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân cũng nhiều hơn mấy phần kiêng kị.

Nguyên nhân rất đơn giản, bản thân Hậu Thiên Linh Bảo đã đại biểu cho thực lực cường đại.

Nhất là ở Thái Mông Yêu Giới, cường giả Giới Vương Cảnh bình thường có được một hai món trấn khí đều có thể coi là bảo vật gia truyền.

Về phần Hậu Thiên Linh Bảo, chính là Yêu Tộc Đại Thánh cũng không có.

Tuổi của Diệp Chân còn trẻ như vậy mà đã có được Hậu Thiên Linh Bảo, trừ đại biểu cho bản thân Diệp Chân có được thực lực cường hãn ra, thì ở Thái Mông Yêu Giới còn đại biểu cho phía sau Diệp Chân có một gia tộc hoặc cường giả vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng lúc này, cho dù Đồ Hùng có kiêng kị thì cũng không thể nhịn được.

Hắn thấy, trước có nhi tử bị đánh, sau có thê tử bị lấn, nếu hắn còn nhìn nữa vậy thì không phải là nam nhân.

- Nếu ngươi hay là một nam nhân thì thả thê tử của ta, sau đó quang minh chính đại chiến một trận với Đồ mỗ!

Đồ Hùng quát.

Khóe miệng Diệp Chân xuất hiện một tia cười nhạo, Tử Linh Tiên Kiếm vẫn như cũ đặt lên trên cổ mẫu thân của Đồ Viêm.

- Ngươi thật đúng là đủ vô sỉ! Ta giảng đạo lý với ngươi, ngươi lại chơi bạo lực với ta, ta chơi bạo lực với ngươi, ngươi chơi không lại, bây giờ lại muốn nói quang minh chính đại!

m thanh cười nhạo của Diệp Chân, trước mặt nhiều người như vậy vây xem làm cho da mặt Đồ Hùng đỏ lên.

- Rõ ràng là ngươi lấy lớn hiếp nhỏ, đánh trước nhi tử ta, sau lại lấn thê tử của ta, sao có thể cưỡng từ đoạt lý như thế!

Đồ Hùng quát.

- Ta cưỡng từ đoạt lý? Ngươi thật coi nhiều bằng hữu Yêu Tộc ở đây đều mắt mù hết à? Ta động thủ với thê tử ngươi? Là thê tử ngươi năm lần bảy lượt dùng ác ngôn vô cùng ác độc đả thương người, nhiều lần khuyên không chịu thôi.

- Nữ nhân đanh đá như thế, không đánh không đủ để người ta bớt tức giận, không đánh không đủ để nàng nhớ lâu! Ngươi hỏi chư vị bằng hữu Hồ tộc ở đây xem ta có nói sai sao?

- Ngươi hỏi vị đại thúc đến sớm nhất này đi, còn có vị đại tẩu này...

Diệp Chân lần lượt chỉ, ánh mắt Đồ Hùng không tự chủ được nhìn về phía một vị trong đó, thế nhưng, những đồng tộc Hồ tộc này lại không có người nào mở miệng, ngược lại từng người tránh đi ánh mắt của Đồ Hùng.

Cái này khiến Đồ Hùng một mặt xấu hổ.

Những hàng xóm quê nhà này, không mở miệng hát đệm giúp hắn, chính là đã thừa nhận lời giải thích của Diệp Chân.

Sở dĩ không mở miệng là bởi vì quê nhà hàng xóm, lưu lại cho Đồ Hùng hắn vài phần mặt mũi.

Đương nhiên, bản thân Đồ Hùng cũng hiểu rõ tính tình của vợ hắn.

Năm đó, lúc Hồ Thanh Đồng vừa chuyển đến cũng đã bị mỹ mạo của Hồ Thanh Đồng hấp dẫn, một mình mang theo hài tử, Đồ Hùng không tránh khỏi có chút ý nghĩ, nên cũng ân cần hơn một chút.

Chỗ tốt không lấy được, lại bị vợ hắn nhìn thấy, nhiều lần chửi ầm lên.

Sau đó, chỉ cần hắn nói một câu với Hồ Thanh Đồng thì vợ hắn sẽ tới cửa chửi ầm lên, hơn nữa càng ngày càng ác độc!

Điểm này, trong lòng biết rõ.

- Tốt, không nói chuyện này, vậy ngươi nói một chút xem, ngươi một đại lão gia, vô duyên vô cớ đánh nhi tử của ta làm gì?

Đồ Hùng cả giận nói.

- Đánh nhi tử của ngươi? Ngươi trước nghe một chút con của ngươi làm chuyện tốt đi!

Diệp Chân nhìn về phía một tiểu nữ hài Hồ tộc khác đang đứng ở bên ngoài, trong chớp mắt ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng.

- Ngươi gọi Tiểu Mỹ đúng không? Ngươi là hảo bằng hữu của Xích Linh Nhi, đúng không?

Ánh mắt của Diệp Chân cực kỳ ôn nhu, đó chính ánh mắt thiện lương nhất trên đời này.

Tiểu nữ hài Hồ tộc kia dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Diệp Chân chậm rãi nhẹ gật đầu.

- Nếu các ngươi đã là bạn tốt, vậy ngươi nói chuyện lúc nãy Xích Linh Nhi bị dễ chuyện, nói cho mọi người được không?