Chương 2064 Cha Nào Con Nấy (2)
Do dự một chút, ánh mắt của tiểu nữ hài Hồ tộc dưới sự cổ vũ của Diệp Chân vẫn mở miệng, một năm một mười nói.
Không đến vài câu, sắc mặt Đồ Hùng đã đen lại.
Nguyên bản đám người Hồ tộc và một đám tuần vệ có chút không hiểu, bây giờ ánh mắt nhìn về phía một nhà Đồ Hùng đại biến.
Xảo quyệt là bản tính của Hồ tộc, nhưng loại hành vi vô lại này ở trong toàn bộ Yêu Tộc đều bị khinh bỉ!
Ngay khi nghe tới Đồ Viêm hóa ra bản thể muốn đả thương người, Đồ Hùng đã hận không được tìm một lỗ chui xuống.
Ba!
Đồ Hùng trực tiếp quất cho nhi tử của mình một bàn tay, tức giận mắng.
- Thứ mất mặt xấu hổ, lại hóa ra bản thể đả thương người! Ngươi...
Mắng nhi tử một trận, dưới ánh mắt khinh bỉ của một đám tuần vệ và hàng xóm, Đồ Hùng một mặt hổ thẹn nói.
- Thật xin lỗi, là chúng ta không làm rõ ràng tình trạng, ta ở đây xin lỗi mọi người!
Nói xong, Đồ Hùng bất đắc dĩ nói.
- Ta đã xin lỗi, ngươi đã có thể thả thê tử của ta ra chưa?
- Con của ngươi còn nhỏ, ngươi thay hắn nói xin lỗi, ta nhận! Nhưng thê tử của ngươi, nàng phải tự mình xin lỗi Thanh Đồng và Xích Linh Nhi!
Diệp Chân quát.
- Tốt!
Đồ Hùng nhìn về phía mẫu thân của Đồ Viêm Hồ Liên, ý đồ trong không thể hiểu rõ hơn được nữa.
Lúc này, Hồ Liên đã dần tỉnh táo lại, sau đó một mặt không nguyện ý.
Hôm nay, người này thật là ném lớn.
Thấy thê tử Hồ Liên không muốn xin lỗi, Đồ Hùng nóng vội, mãnh liệt trừng mắt.
Cùng lúc đó, kiếm quang Tử Linh Tiên Kiếm của Diệp Chân đột ngột khẽ động, dọa đến Hồ Liên lần nữa hoảng sợ hét rầm lên.
- Ta xin lỗi! Thật xin lỗi, ta sai rồi!
Hồ Liên nói với Diệp Chân.
- Không phải xin lỗi ta, là xin lỗi mẫu nữ Thanh Đồng!
Diệp Chân lạnh lùng quát.
Hồ Liên do dự một chút, lần nữa cắn chặt môi.
- Thanh Đồng, lần này là ta sai, ngươi đại nhân có đại lượng, tha thứ ta đi, sau này ta sẽ không dám tiếp tục như vậy nữa.
- Đều là quê nhà hàng xóm, chưa nói tới tha thứ, sau này còn xin Đồ đại tẩu nói chuyện biết tự kiềm chế một chút là được.
Hồ Thanh Đồng bất động thanh sắc trả lời câu này, thế nhưng giữa ngực bụng lại có một loại khoái ý không hiểu.
Những năm này, vì Xích Linh Nhi nên nàng đã nén giận, cái gì đều chỉ biết chịu đựng.
Cho đến hôm nay, khi Diệp Chân đến, nàng mới được mở mày mở mặt!
Len lén nhìn Diệp Chân đang dạy dỗ một nhà Đồ Hùng, Hồ Thanh Đồng đột nhiên cảm thấy, quyết định trước đó của nàng, có thể đã sai!
- Đúng như Thanh Đồng nói, sau này, lời nói thì tự hạn chế cho tốt, miễn cho rước họa vào thân!
Hừ lạnh một tiếng, Tử Linh Tiên Kiếm nãy giờ vẫn gác ở trên cổ Hồ Liên lập tức bay trở về, chui vào trong cơ thể Diệp Chân.
- Xem ra đây là một lần hiểu lầm, nếu không còn chuyện gì nữa chúng ta xin rút! Mọi người đều giải tán đi, còn có, Thanh Đồng, chào hỏi bằng hữu của ngươi cho tốt, nếu có gì cần hỗ trợ thì cứ mở miệng.
Đầu lĩnh đột tuần vệ nói.
Xem ra, nhân duyên của Hồ Thanh Đồng ở trong Hồ tộc cũng khá.
Nhưng cũng đúng lúc này, mẫu thân của Đồ Viêm Hồ Liên vừa đi ra được một đoạn đột nhiên nhảy dựng lên, nhào về phía Đồ Hùng, nắm lấy Đồ Hùng cào đánh lên.
- Ngươi là tên vô dụng! Lão nương thật sự là khổ tám đời mới tìm được một tên rác rưởi như ngươi! Trơ mắt nhìn lão nương bị người dùng kiếm gác trên cổ, lại còn để lão nương xin lỗi hắn!
- Ngươi tên rác rưởi này, sao ta lại tìm một tên rác rưởi như ngươi chứ?
Hồ Liên một hồi quấy loạn, Đồ Hùng lại không dám đánh trả, cào cho Đồ Hùng máu me đầy mặt.
Nhìn một màn này, Diệp Chân âm thầm than tiếc một tiếng.
Một đứa bé có thể thành tài hay không, mẫu thân dạy dỗ cực kỳ quan trọng. Nhất là tạo nên tính cách của một nam hài, hình tượng và địa vị của phụ thân cũng phi thường quan trọng.
Hiện tại, Diệp Chân đã hơi hiểu rõ, vì sao trước đó tiểu nam hài Hồ tộc Đồ Viêm, không chơi nổi, chơi thua thì chơi xấu đả thương người.
Có một mẫu thân đánh đá như Hồ Liên, mà Đồ Hùng còn là một phụ thân sợ vợ như vậy, tiểu nam hài Đồ Viêm kia có thể trưởng thành một nam tử hán mới là lạ!
- Thanh Đồng, chúng ta đi thôi!
- Ừm!
Hồ Thanh Đồng vô ý thức thuận theo lên tiếng, sau đó lại kịp phản ứng, đây rõ ràng là chỗ ở của nàng.
Hơn nữa, làm sao vừa gặp mặt đã thành chúng ta rồi?
- Nhà ta ở bên kia, đi theo ta.
Hồ Thanh Đồng cố ý cường điệu một chữ ta.
Còn không đợi Hồ Thanh Đồng chỉ đường, Xích Linh Nhi đã vô cùng cơ linh chủ động lôi kéo Diệp Chân nói.
- Thúc thúc, nhà ta ở chỗ này, ta dẫn đường cho ngươi! Ta nói với ngươi, nhà ta rất xinh đẹp.
Tay nhỏ lôi kéo đại thủ thật nhanh đi lên trước, Hồ Thanh Đồng thấy vậy vẻ mặt trì trệ, muốn nói cái gì nhưng lại không biết nói cái gì.
Nhất là khi nhìn thấy bộ dáng của Xích Linh Nhi cực kỳ mừng rỡ, vô cùng thân cận Diệp Chân, trong lòng Hồ Thanh Đồng hiện lên bốn chữ — mệnh trung chú định!
Nhưng khi Xích Linh Nhi sắp kéo Diệp Chân rời khỏi thì Hồ Liên, mẫu thân của Đồ Viêm đột nhiên ngăn ở trước mặt của Diệp Chân.
- Chậm rãi, các ngươi không thể đi!
- Hôm nay, ngươi làm mất mặt mẹ con chúng ta như vậy, không thể cứ như vậy bỏ đi được.
Hồ Liên như điên, tóc tai bù xù ngăn ở trước mặt của Diệp Chân.
Lông mày Diệp Chân nhíu chặt, ánh mắt đột ngột chuyển sang lạnh lẽo, đồng thời nhìn về phía Đồ Hùng.
Ý trong đó rất đơn giản, chính là Đồ Hùng ngươi tranh thủ thời gian ngăn cản lão bà ngươi, nếu còn cố tình gây sự như vậy, hắn sẽ không khách khí.
Đồ Hùng cũng là người thông minh, lập tức một mặt lúng túng tiến kéo Hồ Liên về.
- A Liên, ngươi làm loạn cái gì đó, mau cùng ta trở về!
- Rác rưởi, cút!
Hồ Liên cuồng loạn, tức giận mắng.
- Năm đó ta thật sự mắt bị mù mới gả cho một tên phế vật như ngươi! Cha ta sẽ tới đây ngay, không cần ngươi quan tâm!
- Nhạc phụ?
Đồng thời, sắc mặt của Hồ Thanh Đồng cũng hơi đổi.
- Hồ trưởng lão?
Cũng vào lúc này, một đạo lưu quang từ phía trên bên cạnh xuất hiện, như lưu tinh rơi thẳng xuống đồi Huyền Giáp.
Ánh mắt của Diệp Chân hơi động một chút, người đến, cũng tức vị Hồ trưởng lão này là một Đạo Cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
Ngay khi rơi xuống đất, đạo khí tức Đạo Cảnh đang ở trong hư không quan sát tình cảnh nơi này thoáng ba động một chút, sau đó lập tức biến mất.
Gần như là khi lão giả kia rơi xuống đất thì, Hồ Liên đã lập tức vọt tới khóc trời than đất.
- Phụ thân, nếu ngươi còn không đến, nữ nhi sẽ bị người khác khi phụ chết!
- Còn có tên con rể rác rưởi này của ngươi nữa, không giúp ta thì thôi, đã vậy còn nói chuyện giúp người ngoài!
- Phụ thân, ngươi xem, cổ của ta, ta kém chút bị người chặt đầu, kém một chút không gặp được ngươi, ngươi nhìn tóc của ta...
Vừa mới rơi xuống đất, Hồ Bất Định Hồ trưởng lão, nhìn bộ dáng thê thảm của nữ nhi, còn có mang trên người mùi lạ, sắc mặt đột ngột biến thành vô cùng khó coi.
- Làm sao lại thành như vậy rồi? Là ai làm? Tuần vệ đâu, tuần vệ ở đâu?
Nổi giận quát vài tiếng, một đám tuần vệ vừa rời khỏi nhanh chóng trở lại, ánh mắt của Hồ trưởng lão lại là rơi vào trên người Diệp Chân, vẻ mặt đột ngột biến lạnh!
- Là bọn hắn?
- Không sai, chính là một nhân tình của tao mị tử Hồ Thanh Đồng này, không biết câu từ đâu đến!
Hồ Liên chỉ Diệp Chân, tức giận mắng.
- Nữ nhân đanh đá im ngay!
- Hỗn trướng muốn chết!
Hai âm thanh như sét đánh nổ vang, đột ngột vang lên, nhưng âm thanh của Diệp Chân ẩn hàm Cửu Tiêu Thần Lôi lôi ý lại càng vang dội, bao trùm âm thanh của phụ thân Hồ Bất Định Hồ Liên.
Cơ hồ là ngay khi ánh mắt tràn đầy sát ý của Diệp Chân tập trung vào Hồ Liên, phụ thân của Hồ Liên, Hồ Bất Định hàm sát xuất thủ.
Sau đầu Hồ Bất Định đột nhiên ngưng ra một đại thủ bốc lên hỏa diễm mang theo khí tức vô cùng lăng lệ, như thiểm điện chụp vào Diệp Chân.
Nhìn phụ thân nhà mình không nói hai lời đã hướng về nghiêm nghị xuất thủ về phía Diệp Chân, trên mặt Hồ Liên xuất hiện vẻ đắc ý.
- Rác rưởi, xem thật kỹ một chút, cha ta làm việc như thế nào! Cả đời này, nếu ngươi có thể học được một phần mười cha ta thì ta cũng thấy đủ, xem cho thật kỹ cha ta làm chỗ dựa cho ta thế nào đi.
Một tay ôm Đồ Viêm đang đờ người ra vào trong ngực, Hồ Liên tiếp tục nói:
- Nhi tử, xem đi, ngươi phải học tập ngoại công của ngươi.
- Ngươi xem ngoại công của ngươi lợi hại bao nhiêu, vừa đến đã có thể xả giận cho hai mẫu tử chúng ta...
Nhưng vẫn chưa nói hết câu, vẻ mặt Hồ Liên bỗng nhiên biến thành ngẩn ngơ, bao gồm cả Đồ Hùng ở trong cũng không tự chủ được run rẩy một cái, con mắt bỗng nhiên trừng lớn!
Ầm ầm!
Cửu Tiêu Thần Lôi bao hàm vô số lôi đình tử sắc cuồng bạo, đột ngột từ trong lòng bàn tay của Diệp Chân đánh ra, chưa nói trực tiếp oanh vỡ hỏa diễm đại thủ, dư uy còn thuận thế đánh về phía Hồ Bất Định.
- Cái gọi là cha nào con nấy, hôm nay, Diệp mỗ xem như kiến thức! Đến, tiếp ta một chiêu thử xem!
Trong tiếng cười dài của Diệp Chân, Tử Linh Tiên Kiếm đột ngột bay lên, xẹt qua một quỹ tích vô cùng huyền ảo, vô số kiếm quang xuất hiện ở bốn phương tám hướng quanh người Hồ Bất Định, gắt gao bao vây hắn ở trong!
Nhìn một màn này, ngay cả con mắt của Hồ Thanh Đồng cũng bỗng nhiên trừng lớn!