← Quay lại trang sách

Chương 2076 Chua xót

Ba bốn mươi năm, vậy thì không phải vấn đề!

Tôn Bá lắc Long Tiên Bàn Đào trong tay.

- Chúng ta không phải có món đồ chơi này à, Duyên Thọ tám trăm năm không có vấn đề. Sau khi giải quyết xong chuyện của Huyền Hổ, chúng ta cùng nhau trở về Chân Huyền đại lục một chuyến.

- Cũng được.

Long Tiên Bàn Đào chính là Duyên Thọ Thiên Địa Linh Vật, nhưng, bất cứ Thiên Địa Linh Vật nào, nếu muốn nó có tác dụng, đều cần có cơ sở.

Tựa như ngươi muốn để lúa mạch non tăng thu nhập, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải có một mảnh ruộng lúa mạch.

Bây giờ, lão tổ tông Yêu Thần Điện đã là đèn cạn dầu, thọ nguyên không nhiều, Long Tiên Bàn Đào này có thể có được bao nhiêu tác dụng, còn chưa biết được.

Diệp Chân cũng không có nói ra những lời lo lắng này, bây giờ nói đến, chỉ tăng thêm lo lắng cho mọi người mà thôi.

Hiện tại nhiệm vụ thiết yếu là tìm cách cứu Huyền Hổ ra.

Về phần chuyện của lão tổ tông Yêu Thần Điện, chờ mấy người bọn hắn quay lại đến Chân Huyền đại lục rồi nói sau, dù sao Diệp Chân cũng đã thay mặt đưa lời.

- Suy nghĩ này của Hầu Ca thật không tệ, dưới tình huống bình thường, từ nơi của Hắc Hổ vương dùng một quả Long Tiên Bàn Đào đổi lấy tự do của Huyền Hổ, cũng không có vấn đề.

- Nhưng, đây chẳng qua là đang dưới tình huống bình thường, trước đó liên hệ với Hắc Hổ vương để giao dịch, đầu tiên chúng ta tìm cách làm rõ một chuyện, đến cùng vì sao Huyền Hổ lại bị Hắc Vân Đại Thánh bắt nhốt.

Ánh mắt của Diệp Chân nhìn về phía Thông Tí Hỏa Hổ Vương Tôn Bá.

Trong Mọi người, biết điểm này, rất có thể cũng là Tôn Bá.

Tôn Bá lại lắc đầu.

- Việc này, ta cũng không quá rõ ràng, khi ta nhận được tin tức cảnh báo của Huyền Hổ rồi chạy tới, Huyền Hổ đã bị giam lại.

- Hơn nữa, ta nghĩ hết biện pháp, cho dù hối lộ vị trấn thủ Yêu Soái kia cũng chỉ có thể biết được tình huống của Huyền Hổ rất tệ, chỉ có thể cho hắn mang mấy viên đan dược trị liệu thương thế dùng, cũng chưa từng nhìn thấy qua Huyền Hổ, nhưng…

Bất ngờ thay đổi, ánh mắt của Tôn Bá nhìn về phía Hồ Thanh Đồng.

- Việc này, có thể có chút quan hệ với Thanh Đồng.

- Có liên quan với ta?

Hồ Thanh Đồng có chút mơ hồ, Diệp Chân cũng không hiểu rõ lắm, vấn đề này, làm sao quấn một vòng lại dính lên người của Hồ Thanh Đồng?

Cảm thấy nội tình của việc này, rất không đơn giản.

Chu Hồng thì gãi lên đầu, phương diện này, hắn không quá am hiểu, nhưng lại rất hiểu nghe, rất ít phát biểu ý kiến.

- Thanh Đồng, nàng suy nghĩ một chút?

Diệp Chân nói.

Hồ Thanh Đồng suy nghĩ mấy lần, đột nhiên sắc mặt cũng biến đổi.

- Theo Hầu Ca nói tới thời gian để tính, hẳn là sau khi Huyền Hổ rời đi chỗ ta không bao lâu đã bị Hắc Vân Đại Thánh bắt.

- Trước khi Huyền Hổ bị giam, có tới qua nơi này của nàng không?

Diệp Chân hỏi.

- Hẳn là trước đó nửa tháng trước khi Huyền Hổ đại ca bị giam, trước đó Hổ Tộc Hắc Vân Đại Thánh bái phỏng Đại Tộc Trưởng Thanh Khâu nhất tộc ta, trong lúc bái phỏng đó, Huyền Hổ có nói với ta, mời ta lên điện gặp một lần.

- Sau đó một tên Hồ Tộc Yêu Soái mĩm cười nói, Huyền Hổ và hão hữu hắn đến khu vực Thanh Khâu, ta đã không tỏ rõ thái độ?

- Ta cũng không nghĩ nhiều, nói cảnh nhà đơn sơ, nếu bọn họ không chê, có thể ngồi chơi một hai.

- Hắc Vân Đại Thánh này đồng ý cho Huyền Hổ đến đây.

- Nhưng ai biết, khi bọn họ tới nhà của ta, con hàng Huyền Hổ này, vô tình đổ hết vò rượu không nói, trong lúc kinh hoảng lại đụng đổ một cái bàn tràn đầy thịt rượu, làm cho Hắc Vân Đại Thánh rất không vui.

- Ngồi thêm một lát, sau khi nói chuyện với nhau vài câu đã rời đi.

Hồ Thanh Đồng vừa mới dứt lời, Diệp Chân, Hồ Thanh Đồng, Tôn Bá, Chu Hồng ánh mắt bốn người đã cùng lúc ngưng tụ,

- Huyền Hổ đổ nhào vò rượu, có vấn đề!

- Huyền Hổ hành sự luôn cực kỳ tỉnh táo ổn trọng, dưới tình huống bình thường, hắn sẽ không thất thủ đổ hết vò rượu lại kinh hoảng làm đổ cả bàn ăn? Căn bản không thể nào!

Tôn Bá nói.

- Tên Huyền Hổ này, đừng nói tình huống bình thường, dù uống say mèm, cũng sẽ không thể thất thủ đổ hết vò rượu.

Chu Hồng bổ sung một câu.

- Ngày hôm đó, hắn đổ hết vò rượu, rất có thể là cố ý.

- Các ngươi nói xem, khả năng Hắc Vân Đại Thánh không có ý đồ tốt đối với Thanh Đồng, thậm chí là rượu có vấn đề, nên tên này ra vẻ thất thủ đổ hết vò rượu rồi đụng đổ cả bàn rượu, để cảnh báo?

Diệp Chân phân tích.

- Ta chỉ là một phụ nhân mang theo hài tử ở goá, có gì đáng giá để Hắc Vân Đại Thánh xuất hiện ý đồ?

Đôi mi thanh tú của Hồ Thanh Đồng nhăn lại.

Mà chuyện này cũng chính là chuyện Diệp Chân nghi ngờ.

Diệp Chân, Tôn Bá, Chu Hồng, Hồ Thanh Đồng bọn người đau khổ suy tư gần nửa ngày, vẫn không tìm ra câu trả lời, Hắc Vân Đại Thánh này đến cùng có ý đồ gì đối với Hồ Thanh Đồng?

Không sai, Hồ Thanh Đồng thật sự rất xinh đẹp, khí chất còn là người trên vạn người.

Nhưng vấn đề là, muội tử Yêu Tộc, nhất là Hồ Tộc, chính là nơi có rất nhiều mỹ nữ.

Chỉ trong những ngày qua, Diệp Chân đã từng nhìn thấy qua mỹ nữ có dung mạo không thua Hồ Thanh Đồng ở Hồ Tộc, cũng có mấy người. Nhưng có một điểm Hồ Thanh Đồng hơn họ, đó chính là khí chất.

Nhưng, nếu ngươi nói Hắc Vân Đại Thánh chỉ gặp một lần, đã thích Hồ Thanh Đồng, điểm này, tuyệt đối không có khả năng.

Chưa nói Hồ Thanh Đồng mang theo một đứa bé, lấy địa vị của Hắc Vân Đại Thánh, trong Yêu Tộc muốn dạng mỹ nữ gì mà tìm không được?

Hơn nữa, mặc dù Hắc Vân Đại Thánh là Hắc Hổ Tam Vương tử, nhưng chính Hắc Vân Đại Thánh cũng đã mấy ngàn năm tuổi.

Số tuổi này, địa vị này, đừng nói gặp qua, chỉ tính mỹ nữ ngủ qua, sợ đều là ngàn vạn, không thể nào nói gặp Hồ Thanh Đồng một cái đã bị say mê.

Suy tư một hồi, Diệp Chân đột nhiên lấy giấy bút, vẽ tranh tại chỗ, hơi phác hoạ chút, một người dần dần hiện lên trên giấy.

- Thanh Đồng, nàng nhìn một chút hôm đó Yêu Soái Hồ Tộc đề nghị để ngươi bày tỏ một chút,có phải người này hay không?

Diệp Chân chỉ vào bức họa hắn vừa vẽ ra nói.

Hồ Thanh Đồng nhìn một chút, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

- A, Diệp lang, ngươi làm sao biết, chính là người này đề nghị.

- Người này, chính là cố vấn Quân Sư Hắc Vân Đại Thánh, Yêu Soái Hồ Tử Bá!

Ngày đó, trong Hắc Hổ lao tù, Diệp Chân bị Hắc Vân Đại Thánh hố một cái, cho nên nhớ sâu sắc đối với người này.

Diệp Chân chậm rãi thu hồi bức họa.

- Như thế xem ra, lần trước Hắc Vân Đại Thánh đến Thanh Khâu, đã chứng tỏ cho Thanh Đồng một hai việc, khả năng cũng không phải trùng hợp, mà là cố ý mưu đồ!

- Cho nên, Hắc Vân Đại Thánh có ý đồ đối với Thanh Đồng, tuyệt đối không thể nào là nhìn trúng sắc đẹp của Thanh Đồng, dù sao trước đó, Hắc Vân Đại Thánh cũng chưa từng gặp qua Thanh Đồng.

- Cũng không thể vì sắc đẹp mà muốn đưa Huyền Hổ vào chỗ chết!

- Nếu nói như vậy, ý đồ của Hắc Vân Đại Thánh đối với Thanh Đồng, sợ là không đơn giản.

Đây là kết luận do một mình Diệp Chân đưa ra, nhưng Hắc Vân Đại Thánh có ý đồ gì cụ thể đối với Hồ Thanh Đồng, tất cả mọi người vẫn nghĩ mãi mà không rõ, ngay cả chính bản thân Hồ Thanh Đồng cũng không hiểu nàng có cái gì đáng giá để Hắc Vân Đại Thánh nảy sinh ý đồ.

Không nghĩ ra ý đồ này, nhưng chuyện tìm cách cứu Huyền Hổ, lại không thể có chút trì hoãn.

Theo suy nghĩ của Tôn Bá, hắn tiếp tục chui vào trong bụng Chu Hồng trị liệu thương thế, từ khi Diệp Chân đi theo Chu Hồng tiến về Bạch Hổ thành, cầm Long Tiên Bàn Đào, nghĩ cách cứu Huyền Hổ.

Bất kể như thế nào, Hắc Vân Đại Thánh cũng là nhi tử của Hắc Hổ Vương, đều sẽ nghe lời Hắc Hổ Vương.

Long Tiên Bàn Đào tuyệt đối có thể giải quyết Hắc Hổ Vương, một quả không được, vậy thì hai quả, trước tiên cứu Huyền Hổ ra rồi lại nói.

- Thanh Đồng, nàng mang theo Xích Linh Nhi ở lại nơi này một mình, cũng không an toàn, không bằng nàng theo chúng ta cùng nhau rời đi. Nếu thật sự có việc, chúng ta cũng có thể mang nàng trốn xa ngàn dặm.

Diệp Chân suy tính một chút, nói với Hồ Thanh Đồng.

- Còn nữa, trước kia ta là không biết, hiện tại đã biết, tuyệt đối sẽ không để hai mẫu tử nàng lưu lạc bên ngoài, chịu khổ, bị liên lụy.

- Chuyện này…