← Quay lại trang sách

Chương 2078 Chuyện Quan Trọng Của Tộc Trưởng

Ta đi đến trong phủ Tộc Trưởng, xin cầu kiến gặp Tộc Trưởng, đại công tử phủ Tộc Trưởng tiếp đãi ta, nói tộc trưởng ra ngoài dạo chơi hành tung bất định.

- Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể nói ra ý đồ của mình với đại công tử phủ Tộc Trưởng, nhưng đại công tử nói việc này chuyện rất quan trọng, hắn không cách nào làm chủ, hắn dùng phương thức khẩn cấp liên lạc với Tộc Trưởng.

- Tộc Trưởng bảo ta qua mấy ngày hãy đi, hắn sẽ trở về gấp suốt đêm mấy ngày nay, khả năng cũng cần ba bốn ngày.

Hồ Thanh Đồng có chút bất đắc dĩ nói.

- Cần ba bốn ngày?

Diệp Chân chau mày.

- Chuyện của Hầu Ca quá gấp, truy binh của bên phía Phong Lôi cổ Hầu Vương, lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện. Thanh Đồng, nàng có nói ngươi có việc gấp hay không?

- Ta có nói, có chuyện vô cùng khẩn yếu, nhất định phải lập tức rời đi, nhưng Tộc Trưởng thông qua tiểu hình truyền tin na di trận, gửi cho ta một phong thư tự tay viết, bảo ta đợi thêm mấy ngày, nhất định phải chờ sau khi hắn trở về, lại rời đi, hắn có chuyện quan trọng muốn nói với ta.

Hồ Thanh Đồng bất đắc dĩ nói.

- Chuyện quan trọng?

Trầm tư một hồi, Diệp Chân đột nhiên đã có quyết định.

- Thanh Đồng, ta không hiểu Tộc Trưởng các nàng đến cùng có chuyện quan trọng gì muốn đích thân nói với nàng, nhưng, chúng ta không thể cầm an nguy cả Xích Linh Nhi làm tiền đặt cược.

- Một khi người của Phong Lôi cổ Hầu Vương đuổi theo, sẽ vô cùng hung hiểm. Ta thấy là, hay mặc kệ, chúng ta lập tức rời đi!

- Còn về phía Tộc Trưởng các nàng, nàng có thể để lại một phong thư, lại lưu lại trữ vật giới chỉ có chuẩn bị vài quả Long Tiên Bàn Đào đưa cho hắn, sau đó lại lưu một chút một bộ tiểu hình truyền tin na di trận có thể dùng để liên hệ, nếu thật có chuyện quan trọng, có thể liên hệ sau, còn muốn giải quyết thậm chí là chuyện quan trọng khác, sau này gặp mặt cũng có thể nói.

Diệp Chân nói.

Thuyết pháp này, cũng được Chu Hồng và Tôn Bá đồng ý.

Cũng may Hồ Thanh Đồng cũng không phải loại người cổ hủ, nàng cực kỳ thông minh, đương nhiên biết tại sao Diệp Chân lo lắng.

- Như vậy cũng tốt, vậy ta đây để lại một phong thư, sau đó thu thập một chút, lập tức rời đi.

Hồ Thanh Đồng cũng rất quyết đoán.

- Hầu Ca, bây giờ trạng thái này của ngươi, có thể không thích hợp đi đường, vẫn là chui vào trong bụng ta đi, chúng ta đi đường, ngươi dưỡng thương.

Trư Yêu Chu Hồng nói.

- Còn phải đi vào?

Tôn Bá lộ ra một tia thống khổ.

Càn khôn trong bụng của Chu Hồng, đen nhánh cô độc, thời gian có thể không thế nào tốt hơn.

- Đương nhiên, hơn nữa, ta đoán chừng ngươi ít nhất phải tĩnh dưỡng trong bụng ta cỡ một năm nửa năm, cho đến khi chúng ta an toàn, ngươi mới được đi ra.

Chu Hồng nói.

- Không phải chứ?

Ngoài miệng không muốn, Tôn Bá cũng hiểu thời điểm này, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiến vào càn khôn trong bụng Chu Hồng.

- Tới đi!

- Chờ một chút.

Khi Tôn Bá đang muốn tự mình chui vào trong Chu Hồng, Diệp Chân mở miệng.

- Hầu Ca, ta cũng có một không gian giới của bản thân, ngoại trừ là một không gian giới, còn có các loại diệu dụng, Hầu Ca vẫn nên đến nơi đó sẽ tốt hơn.

Đây là Diệp Chân cân nhắc thật lâu, mới đưa ra quyết định.

Thận Long châu có thể nói là tiền vốn giữ nhà lập mệnh của Diệp Chân, dưới tình huống bình thường, tuy nói Thận Long châu tồn tại, cũng chính là Thời Tự Không Gian, một thế giới riêng của Thận Long châu, Diệp Chân cũng không nguyện ý người khác biết.

Nhưng lúc này, lại là lúc rất gấp.

Dưới tình huống bình thường, Thông Tí Hỏa Hầu Vương cần ba bốn năm mới có thể để khôi phục, càn khôn trong bụng Chu Hồng có thể nội dưỡng thương tổn, không có thiên địa nguyên khí tẩm bổ, thời gian khả năng dài hơn.

Mà chiến lực của Tôn Bá, lại kinh người không bình thường.

Lấy tu vi Huyền Cung cảnh lục trọng, đã có thể kích thương một vị Đại Thánh Đạo Cảnh, cũng thừa cơ có thể bỏ trốn được.

Chiến lực như thế, nếu dùng thời gian bốn, năm năm dưỡng thương, thật sự có chút lãng phí, nhất là tình hình trước mắt dưới tình huống vô cùng nguy hiểm.

Cho nên, Diệp Chân dự định mời Tôn Bá đến Thời Tự Không Gian trong Thận Long châu để tu luyện.

Một là Diệp Chân tin tưởng bọn người Tôn Bá sẽ không tiết lộ bí mật này, thứ hai, bây giờ Diệp Chân đã có một chút tự tin có thể bảo vệ bảo bối này.

- Hả? Diệp huynh đệ cũng có được một giới không gian của bản thân? Còn có các loại diệu dụng, không biết diệu dụng ra sao?

Tôn Bá ngoài ý muốn hỏi.

- Chuyện này, Hầu Ca đi vào tự mình cảm nhận, chờ lúc ngươi đi ra, tuyệt đối sẽ cho ngươi một ngạc nhiên!

Diệp Chân nói.

Nhìn vẻ mặt tự tin của Diệp Chân, Thông Tí Hỏa Hầu Vương Tôn Bá nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Sau mấy hơi, ánh sáng màu xanh hiện lên, thân hình của Thông Tí Hỏa Hầu Vương Tôn Bá cứ thế biến mất.

Cũng không lâu lắm, Hồ Thanh Đồng cũng thu dọn xong.

Kỳ thực cũng không có bao nhiêu thứ, chính là đồ chơi của Xích Linh Nhi, còn có một số thư tịch và quần áo tùy thân tế nhuyễn đổi giặt.

- Thúc thúc, chúng ta sẽ đi đến nơi nào?

Xích Linh Nhi bị Diệp Chân ôm lấy, một mặt hiếu kỳ.

- Dẫn ngươi đi bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều nơi để vui chơi.

Tuy nhiên Diệp Chân lập tức nhớ đến chuyện Xích Linh Nhi nhận hắn làm phụ thân, nhưng Diệp Chân biết rất rõ, đây cần một quá trình và một cơ hội.

Trực tiếp bảo Xích Linh Nhi nhận phụ thân, nói không chừng sẽ dọa sợ Xích Linh Nhi.

- Bên ngoài? Nơi chơi rất vui? Vậy quá tốt, ta đã lớn như vậy, còn chưa bao giờ rời đi nơi đây.

Nhìn hai phụ tử trò chuyện vô cùng vui vẻ, Hồ Thanh Đồng đột nhiên có một loại cảm giác rất hạnh phúc dâng lên trong lòng.

- Tiểu Miêu! Đi!

Nói một tiếng, Tiểu Miêu và Hổ Xích Mi đang nô đùa trên Huyền Giáp Khâu Sơn, đã bị Diệp Chân gọi tới.

Hình thể của Tiểu Miêu hơi biến hóa, lập tức thoáng biến vọt lớn lên tầng trời thấp, sau đó đợi đám người Diệp Chân bước lên.

Về phần Hổ Xích Mi, dứt khoát hóa thành lớn cỡ bàn tay, lần nữa treo ở phần cổ Tiểu Miêu.

- Xích Linh Nhi, đây là Hổ thúc Tiểu Miêu của ngươi, tốc độ nó rất nhanh, ngươi một hồi sẽ có thể cảm nhận được.

Diệp Chân giới thiệu, ôm Xích Linh Nhi bay lên phần lưng rộng lớn của Tiểu Miêu, về phần Xích Linh Nhi, cực kỳ hiếu kỳ cúi người sờ lấy phần lông của Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu.

- Diệp thúc thúc, Hổ thúc Tiểu Miêu này, cánh đầy thịt, nó có thể bay lên sao?

- Một hồi ngươi nhìn một chút sẽ biết.

Trư Yêu Chu Hồng vừa mới bay lên phần lưng của Tiểu Miêu, vẻ mặt buồn cười, Hổ thúc Tiểu Miêu, xưng hô thế này, thật đúng là có bao nhiêu khó chịu thì có bao nhiêu khó chịu.

Sau đó, Hồ Thanh Đồng vịn vào Lăng Thiên Bích bay lên phần lưng Tiểu Miêu.

Lăng Thiên Bích phụng dưỡng Hồ Thanh Đồng như sư nương.

Diệp Chân cười ha ha, định ra lệnh cho Tiểu Miêu xuất phát, nhưng ngay lúc này, chính giữa Đồ Sơn, đột nhiên bay tới mấy đạo lưu quang.

Lưu quang còn chưa đến, tiếng hô to đã tới.

- Thanh Đồng muội tử, tạm dừng bước!

- Đây là giọng nói của đại công tử tộc trưởng Đồ Cạnh Cao.

Sắc mặt của Hồ Thanh Đồng hơi đổi một chút, thần sắc trở nên có chút hổ thẹn.

Việc này, vẫn do Hồ Thanh Đồng nàng lật lọng.

Người chưa đến, giọng nói đã tới trước, giọng nói còn chưa dứt người đã đến.

Lưu quang rơi xuống, Đồ Cạnh Cao đứng ở bên cạnh đoàn người Diệp Chân, Hồ Thanh Đồng, đầu tiên là thi lễ với Hồ Thanh Đồng, sau đó đã nở nụ cười khổ.

- Gia phụ quả nhiên đoán không sai, hắn có nói, Thanh Đồng ngươi tính cách rất kiên quyết, nếu hắn giữ lại, tám chín phần mười sẽ để thư mà đi, cố ý gọi ta đến đây bảo ngươi ở lại.

Đồ Cạnh Cao ăn mặc như một thư sinh, tiếng nói cũng vô cùng tình cảm.

- Đồ đại ca, thực không dám giấu giếm, ta thật sự có chuyện quan trọng nhất định phải lập tức rời đi.

Hồ Thanh Đồng kiên trì nói.

Đồ Cạnh Cao lần nữa chắp tay vái lễ chào nói.

- Thanh Đồng muội tử, gia phụ có mệnh, bảo ta bảo ngươi ráng lưu lại một đến hai ngày, gia phụ nói lần này ngươi rời đi, lần sau gặp mặt, cũng không biết sẽ có chuyện gì.

Cho nên cố ý căn dặn ta, nhất định phải giữ ngươi lại, chờ hắn một hai ngày, hắn thật có chuyện vô cùng quan trọng phải nói trực tiếp với ngươi.

- Nhưng…

- Gia phụ còn nói.

Đồ Cạnh Cao lại không cho có cho Hồ Thanh Đồng cơ hội từ chối.

- Hắn biết Thanh Đồng ngươi thật sự có việc gấp, cho nên, cũng không làm khó ngươi, nhưng cầu Thanh Đồng ngươi cho hắn thời gian một ngày rưỡi.

- Từ giờ trở đi, gia phụ sẽ không ngủ không nghỉ, bất kể tiêu hao không tiếc bất cứ giá nào, trong thời gian một ngày rưỡi sẽ nhanh chóng trở về, xin Thanh Đồng chờ đợi thêm một ngày rưỡi.

- Cái này…