Chương 2079 Xích Linh Nhi Bị Bắt
Đại tộc trường Đồ Chính đã nói như vậy, bất kể tiêu hao sẽ quay về, muốn gặp nàng một cái, đây khiến Hồ Thanh Đồng thật khó mà cự tuyệt.
- Phụ thân còn nói, nếu trong thời gian một ngày rưỡi không được, như vậy xin Thanh Đồng đợi thêm mười canh giờ, gia phụ sẽ dùng Nguyên Tinh huyết bí pháp, trong vòng mười canh giờ, có mặt ở Thanh Khâu.
Đồ Cạnh Cao cười khổ.
Lần này, Hồ Thanh Đồng triệt để không kiên trì nổi.
Tộc Trưởng Đồ Chính có ân với nàng, Tộc Trưởng vì muốn gặp mặt nàng, đã làm ra đủ loại nhượng bộ và cố gắng hết sức, thậm chí không tiếc thiêu đốt tinh huyết.
Nếu Tộc Trưởng thiêu đốt Tinh huyết trở về gấp, chuyện vong ân phụ nghĩa này, Hồ Thanh Đồng không làm được, thậm chí ngay cả cửa ải kia cũng sẽ không thể bước qua.
Bất đắc dĩ, Hồ Thanh Đồng chỉ có thể chắp tay nói.
- Chuyện của Thanh Đồng đã làm cho Tộc Trưởng hao tâm tổn trí, nhưng, Tộc Trưởng thiêu đốt Tinh huyết gấp gáp trở về thì không cần, thời gian một ngày rưỡi, Thanh Đồng sẽ chờ.
Nói xong, Hồ Thanh Đồng bất đắc dĩ cười khổ với Diệp Chân một tiếng.
- Diệp lang, chúng ta đợi thêm một ngày đi.
Nhìn một màn này, Đồ Cạnh Cao cười lớn lấy chắp tay nói.
- Vậy thì tốt rồi! Ta sẽ liên hệ phụ thân, bảo lão nhân gia không cần thiêu đốt tinh huyết để đi đường, ta cũng có thể buông lỏng một hơi.
Đưa mắt nhìn đám người Diệp Chân đang chuẩn bị đi đường, hạ xuống từ trên bầu trời, một lần nữa trở lại tiểu viện của Hồ Thanh Đồng, lúc này Đồ Cạnh Cao mới cười rời đi.
Khi chuyện này xảy ra, tin tức Hồ Thanh Đồng muốn rời khỏi, trong chớp mắt đã truyền bốn phương tám hướng, truyền vào trong lỗ tai người có tâm.
Chỉ là lúc này, trong lòng Diệp Chân lại dâng lên một loại bất an mãnh liệt.
Thân là cường giả, thân thể đối với cảm giác nguy cơ rất rõ, lại thêm gần đây sau khi Diệp Chân tu luyện thành công nhập môn Thiên Cơ quyết, đối với loại cảm ứng dâng trào tâm huyết này, càng thêm mẫn cảm.
Nhưng vấn đề là, Diệp Chân không biết rõ loại bất an mãnh liệt này đến từ nơi nào.
- Diệp lang, Tộc Trưởng có ân đối với ta, trong lòng ta cửa ải này, ta thật sự không thể buông.
Sau khi quay lại phòng nhỏ, vẻ mặt của Hồ Thanh Đồng áy náy.
- Thời gian một ngày rưỡi, chờ một chút, hẳn sẽ không ra xảy ra chuyện gì, chúng ta cẩn thận một chút là được.
Diệp Chân nhắc nhở.
- Giày vò nửa ngày, còn chưa được ăn cơm, ta trước làm chút gì cho các ngươi ăn. Ngươi cũng uống vài ly với Chu huynh đệ.
Hồ Thanh Đồng nói.
- Cũng được.
Diệp Chân giơ chén rượu lên với Chu Hồng, vừa uống rượu, một bên đùa với Xích Linh Nhi.
Uống không bao lâu, ngoài cửa đã xuất hiện mấy cái đầu nhỏ, chính là mấy người bạn chơi chung với Xích Linh Nhi.
- Xích Linh Nhi, cùng đi chơi không? Đồ Viêm không có ở đây!
Một tiểu gia hỏa thò đầu ra nhìn nói.
Khi Xích Linh Nhi lăn lộn nửa ngày với Diệp Chân, lúc này cũng có chút nhàm chán.
- Thúc thúc, ta đi ra ngoài chơi với bọn hắn.
- Đi đi.
Diệp Chân cũng không cân nhắc, đã gật đầu, sau đó, Xích Linh Nhi với một đám tiểu gia hỏa đã biến mất khỏi làn khói, tiếng cười đùa càng ngày càng xa dần!
Đại tộc trưởng Đồ Chính đã nói đến cỡ đó, Hồ Thanh Đồng cũng chỉ có thể ở nhà chờ, dụng tâm nấu mấy món ăn ngon cho Diệp Chân và Chu Hồng.
Trong bữa tiệc, cũng không hỏi Xích Linh Nhi đi đâu rồi, chủ yếu là vì Xích Linh Nhi tương đối nhu thuận, trước khi đi chơi với tiểu đồng bọn cũng đã thông báo cho Hồ Thanh Đồng một tiếng, Hồ Thanh Đồng cũng không để ý.
Xa cách lâu ngày gặp lại, cho dù Diệp Chân, Hồ Thanh Đồng hay Chu Hồng, một bữa rượu uống hơi tận hứng, thoáng chớp mắt đã trôi qua hơn một canh giờ, sắc trời cũng tối xuống.
- Xích Linh Nhi thật quá ham chơi, một lần chơi là chơi đến không biết đường về nhà, Diệp lang, Chu huynh đệ, các ngươi ngồi đây, trời cũng muộn rồi, ta đi gọi Xích Linh Nhi về.
Hồ Thanh Đồng nói.
Thấy vậy, Lăng Thiên Bích đứng lên biểu thị nàng ra ngoài gọi Xích Linh Nhi về là được rồi.
Diệp Chân vui vẻ gật đầu.
Nhưng nửa khắc đồng hồ sau, Lăng Thiên Bích đã như gió lốc quay lại, một mặt kinh hoảng.
- Sư tôn, Hồ tỷ tỷ, không tìm thấy Xích Linh Nhi.
- Ta đã tìm khắp đồi Huyền Giáp nhưng vẫn không tìm được Xích Linh Nhi, cũng không tìm được mấy hài tử chơi đùa với Xích Linh Nhi.
- Cái gì?
Diệp Chân và Hồ Thanh Đồng lập tức đứng lên, đồng thời phóng tới ngoài cửa, bay nhanh lên không trung.
Từ trên cao nhìn xuống dưới, lấy thị lực của Diệp Chân và Hồ Thanh Đồng, tình hình toàn bộ đồi Huyền Giáp thậm chí xung quanh đồi Huyền Giáp cũng thu hết vào mắt.
Đừng nói thân ảnh của Xích Linh Nhi, ngay cả thân ảnh của tiểu hài cũng không nhìn thấy.
Gương mặt xinh đẹp của Hồ Thanh Đồng đột nhiên không còn chút máu, trắng bệch!
- Đừng nóng vội, nói không chừng là chơi trốn tìm, lại hoặc đến nhà ai đó chơi đùa.
Diệp Chân an ủi một câu, sau đó không chút che dấu phóng thích toàn bộ lực lượng không Nguyên Linh của mình ra bốn phương tám hướng.
Trong chớp mắt đã dẫn tới mấy đạo thần niệm chú ý, nhưng thần niệm của Diệp Chân cũng đã trong tích tắc rà quét các ngõ ngách bụi cỏ trên đồi Huyền Giáp.
Trừ những tiểu viện có trận pháp bảo vệ và không gian tư nhân ra thì toàn bộ Huyền Giáp đồi và khu vực xung quanh đều đã bị Diệp Chân dùng thần niệm liếc nhìn một lần.
Vẫn không phát hiện thân ảnh Xích Linh Nhi.
Hơn nữa toàn bộ Huyền Giáp đồi dài hơn ba mươi dặm, rộng mười lăm dặm, dưới tình huống bình thường, một đám tiểu hài tử chơi đùa không thể nào chạy ra khỏi phạm vi này.
Trái tim Diệp Chân, nháy mắt siết chặt.
- Không thể nào!
- Bởi vì nguyên nhân là nhân tộc, Xích Linh Nhi đã bị ta giáo dục rất nhiều lần, mấy năm này chưa từng đặt chân đến nhà của tiểu bằng hữu khác, cho dù ngẫu nhiên đi qua có muốn vào thì cũng phải trở về xin phép ta trước.
Trong lúc lo lắng, Hồ Thanh Đồng muốn khóc, hoang mang lo sợ.
Trái tim của Diệp Chân cũng hung hăng chìm xuống.
Hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, Diệp Chân ép buộc mình tỉnh táo lại, cũng nhất định phải tỉnh táo lại.
Cũng chỉ có tỉnh táo lại mới có càng nhiều cơ hội tìm Xích Linh Nhi về.
- Tiểu Miêu, đến tìm khí tức của Xích Linh Nhi.
Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu cũng không am hiểu truy tìm theo mùi, nhưng khứu giác của Yêu Thú cường đại hơn Nhân Tộc gấp mấy trăm hơn ngàn lần.
Tiểu Miêu biết tình thế nghiêm trọng, theo phương pháp của Diệp Chân dạy, gia trì Linh Lực ở linh khiếu xung quanh của cái mũi, chỉ dạo qua một vòng, đã tìm được tung tích.
- Ừm, Tiểu Linh Nhi là từ nơi này, trước tiên ở nơi này chơi đùa.
Tiểu Miêu không ngừng ngửi ngửi.
- Khí tức nơi này rất loạn, nhưng chơi một hồi lại đi về phía bên kia.
Tiểu Miêu không ngừng ngửi ngửi, rất nhanh, chỗ chơi đùa của Xích Linh Nhi đã cách xa nhà.
- Chủ thượng, khí tức của tiểu Linh Nhi dừng lại ở đây một chút, sau đó, đột nhiên biến mất, ừm, hơn nữa nơi này có thêm một mùi khác, hẳn là mùi của người trưởng thành hoàn toàn khác biệt với mùi của tiểu hài.
Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu nói.
- Mùi của người trưởng thành, Xích Linh Nhi biến mất, nói như vậy, Xích Linh Nhi bị người khác bắt đi rồi?
Trong đôi mắt của Diệp Chân lóe lên tinh quang, đột nhiên nói với Hồ Thanh Đồng.
- Thanh Đồng, bây giờ nàng lập tức đi đến nhà mấy tiểu hài chơi cùng với Xích Linh Nhi, xem mấy tiểu hài kia có ở đó không, nếu không có thì thông báo mọi người cùng nhau tìm, nếu có thì hỏi rõ ràng tình huống.
- Tốt, ta lập tức đi ngay.
- Thiên Bích, Chu ca, các ngươi đi cùng với Thanh Đồng đi.
- Xích Mi công chúa, làm phiền ngươi dùng thân phận của ngươi, hỏi thăm một chút tất cả tuần vệ trực luân phiên của Hồ tộc xem có phát hiện dị thường hay không.
Diệp Chân là một người ngoài, tuần vệ Hồ tộc chắc chắn sẽ không để ý tới Diệp Chân, thân phận của Hổ Xích Mi chắc là rất có tác dụng.
- Tốt!
Diệp Chân lo lắng ở nơi đó chờ đợi.
Vừa mới có một đứa con gái, còn chưa kịp nhận nhau mà giờ đã mất đi, cái này nói Diệp Chân sao có thể không sốt ruột.
Nhưng cho dù Diệp Chân có sốt ruột hơn nữa thì tin tức xấu vẫn liên tiếp truyền đến.
Hổ Xích Linh lần nữa mời Hồ tộc thái thượng tam trưởng lão Đồ Triệt đến, Đồ Triệt lợi dụng thân phận thái thượng tam trưởng lão của mình hỏi thăm từng người, nhưng tất cả đều là tin xấu.
Một tuần vệ phụ trách đồi Huyền Giáp này mỗi nửa canh giờ tuần sát sẽ đi qua hết đồi Huyền Giáp một lần, bọn hắn nhìn thấy qua Xích Linh Nhi hai lần, nhưng khi lần thứ ba đi tới thì đã không có hài tử chơi, cũng không có người khả nghi ra vào.
Tuần vệ xung quanh, còn có vị Hồ tộc Đạo Cảnh trực phiên cũng không phát hiện bất kỳ người khả nghi nào ra vào Đồ Sơn.
Đồng thời, Hồ Thanh Đồng cũng đã hỏi qua, tiểu hài tử chơi đùa với nhau tính cả Xích Linh Nhi có bảy đứa.
Trong đó bốn tiểu hài chơi một hồi thì về nhà, hai tiểu hài khác thì chơi với Xích Linh Nhi đến cuối cùng.
Nhưng hai tiểu hài này thì chơi mệt đến ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại chỉ còn lại hai người bọn họ, Xích Linh Nhi đã không thấy.
Sau khi tỉnh lại, hai tiểu hài này liền về nhà.
Trên cơ bản, có thể xác định là Xích Linh Nhi mất tích.
Tám chín phần mười là bị người nào đó bắt đi.
Nhưng ai bắt Xích Linh Nhi đi, tại sao phải bắt Xích Linh Nhi đi, bắt Xích Linh Nhi đi có tác dụng gì đâu?