← Quay lại trang sách

Chương 2080 Không tìm thấy manh mối

Vấn đề này, ai cũng không nghĩ ra.

Nước mắt của Hồ Thanh Đồng tí tách rơi xuống, đến tận lúc này, nàng đã hoang mang lo sợ, chỉ có thể mong đợi ở Diệp Chân.

Diệp Chân ép buộc mình tỉnh táo lại, trước sau suy nghĩ kỹ chuyện hôm nay một lần, cảm giác chuyện đã xảy ra hôm nay hơi kỳ quặc.

Đầu tiên là Hồ tộc đại tộc trưởng ngăn cản Hồ Thanh Đồng rời khỏi, thật quá dụng tâm.

Tộc trưởng một giới nói được loại trình độ kia, chính vì lưu Hồ Thanh Đồng một ngày rưỡi, không phải thật có chuyện quan trọng thì chính là có ý khác.

Hơn nữa, nếu thật sự có chuyện quan trọng, tuyệt đối là đại sự.

Trừ cái đó ra, Xích Linh Nhi bị bắt quá trùng hợp.

Mấy tiểu hài nhi cùng nhau chơi đùa, cuối cùng chỉ có Xích Linh Nhi bị bắt, tiểu hài cùng nhau chơi đùa thì lại có hai đứa ngủ mê man.

Nếu thật là người cực ác cùng hung, sao lại bỏ qua hai tiểu hài Hồ tộc đó, chỉ bắt đi Xích Linh Nhi?

Nói cách khác, đối phương bắt đơn bắt Xích Linh Nhi đi, khẳng định có mục đích đặc biệt.

Nói cách khác, trước mắt, có lẽ Xích Linh Nhi vẫn an toàn.

Chỉ là không biết là bị ai bắt đi.

Diệp Chân cảm thấy, nói không chừng trên người những hài tử đó có manh mối.

Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tin tức Xích Linh Nhi bị tặc nhân bắt đi đã truyền ra, các nhà quản lý con của mình chặt chẽ, cho dù Diệp Chân muốn hỏi vài câu cũng không thể nào.

- Đi, về viện mình trước!

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám người Hồ tộc, Diệp Chân mang theo Hồ Thanh Đồng hoang mang lo sợ, trở lại tiểu viện.

Ngay khi vừa trở lại tiểu viện, Diệp Chân đã phóng Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh từ trong không gian Thận Long Châu ra.

Nhìn đột nhiên xuất hiện một người, vẻ mặt đám người đều có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ một chút ngoài ý muốn.

Mặc dù không gian tự thành một giới có thể dung nạp người sống rất trân quý, nhưng trên đời này cũng có không ít.

Cũng giống Chu Hồng, Diệp Chân có một không gian như thế cũng không ngoài ý muốn.

Trong thời gian ngắn nhất, Diệp Chân nói chuyện này cho Nhiếp Đinh một lần.

- Bất luận manh mối gì có quan hệ đến Xích Linh Nhi, cho dù người nào đó nói chuyện với hài tử thì cũng không thể bỏ qua.

- Vâng!

Trong Đồ Sơn Thanh Khâu, không có bất kì người nào có thể nghĩ đến, lúc lỗ tai Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh rung động, âm thanh của toàn bộ mấy vạn dặm xung quanh Đồ Sơn đã toàn bộ truyền vào trong lỗ tai của Nhiếp Đinh.

Từng đạo tình báo có lẽ có tác dụng hoặc vô dụng, chỉ cần có quan hệ đến hài tử thì đều bị Nhiếp Đinh lấy thần hồn truyền âm đưa đến trong đầu Diệp Chân.

- Đại nhân, một công tử ca trẻ tuổi đang ở trước mặt một người được hạ nhân gọi là đại tộc trưởng, báo cáo tin tức Xích Linh Nhi mất tích. Vị trí ở chính giữa Đồ Sơn!

- Báo cáo ở trước mặt đại tộc trưởng?

Con mắt Diệp Chân bỗng nhiên trừng lớn, không phải đại tộc trưởng đang ở đây sao?

Có vấn đề!

Chỗ này tuyệt đối có vấn đề!

- Đại Nhĩ Đóa, âm thanh ngươi vừa nghe được ở vị trí đại tộc trưởng kia, tiếp tục giám thị, đồng thời tiếp tục tìm kiếm tin tức hữu dụng, ta đi một chút sẽ trở lại.

Ném một câu không đầu không đuôi như thế, thân hình Diệp Chân giống như nước gợn sóng nhoáng một cái, hư không tiêu thất.

- Ai, Diệp lang, vị trí của đại tộc trưởng kia đến cùng làm sao...

Hồ Thanh Đồng muốn hỏi một chút nhưng Diệp Chân đã biến mất.

Làm cho đám người ngạc nhiên nhất là thần niệm của bọn hắn lại không cách nào phán đoán Diệp Chân đến cùng đi phương hướng nào, đến cùng Diệp Chân lấy phương thức gì rời khỏi.

Nhất là Hổ Xích Mi lần đầu tiên thấy Diệp Chân thi triển thủ đoạn như vậy.

Thủ đoạn Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn này của Diệp Chân, đừng nói Hổ Xích Mi, cho dù cường giả Đạo Cảnh tới thì cũng tương tự nhìn không thấu.

Chưa nhận nhau mà Xích Linh Nhi đã bị bắt, việc này đã chạm tới vảy ngược Diệp Chân, cho nên đến tận đây lúc, Diệp Chân đã không lo được ẩn tàng thủ đoạn.

Quản hắn có thể kinh người hay không, trước tìm ra hạ lạc của Xích Linh Nhi mới là chuyện quan trọng nhất.

Gần như là ngay lập tức, Diệp Chân đã xuất hiện ở gần Thanh Khâu điện chính giữa tâm của Đồ Sơn, dù xung quanh Thanh Khâu này điện có chút cấm chế không tầm thường, nhưng ở trước mặt Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn của Diệp Chân thì không tính là gì.

Thanh Khâu điện ngay ở chính giữa đỉnh núi Đồ Sơn, mà xung quanh chỉ có không nhiều vài toà kiến trúc.

Mấy vị Thái Thượng trưởng lão của Hồ tộc, còn có đại tộc trưởng và một chút kiến trúc với nhiệm vụ nhất định đều tọa lạc ở chỗ này.

Có Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh lợi dụng Thiên m Thần Thông trực tiếp đưa âm thanh vào trong tai Diệp Chân, chỉ điểm phương hướng cho Diệp Chân, rất nhanh Diệp Chân đã đến nơi của đại tộc trưởng trong miệng người trẻ tuổi và hạ nhân kia.

Địa điểm này, ở phía sau phủ đệ của Hồ tộc đại tộc trưởng Đồ Chính.

Có phát hiện này, gương mặt Diệp Chân trước hết lạnh ba phần.

Cẩn thận từng li từng tí trốn vào phía sau lệch sảnh trò chuyện, thần niệm của Diệp Chân giống như nước chảy chậm rãi bám vào vài cây thủy trúc ở ngoài cửa sổ cạnh lệch sảnh, âm thanh và tình hình trong sảnh lập tức xuất hiện rõ ràng trong tai mắt của Diệp Chân.

Một lão giả dưới cằm có ba sợi râu dài, đang vuốt râu trầm tư, trước đó Diệp Chân nhìn thấy Đại công tử Đồ Cạnh Cao nhà đại tộc trưởng, lúc này đang cung kính đứng ở trước mặt lão giả này.

- Phụ thân đại nhân, Xích Linh Nhi này, mất tích quá khéo, hôm nay Xích Linh Nhi vô thanh vô tức biến mất đã gây nên khủng hoảng ở trong tộc. Chúng ta có cần tra rõ việc này, yên ổn lòng người hay không?

Đồ Cạnh Cao hướng về đại tộc trưởng Đồ Chính xin chỉ thị.

- Tra rõ?

Hồ tộc Đại tộc trưởng Đồ Chính lần nữa trầm ngâm.

- Cạnh Cao, trước đó trong câu nói của ta, nghĩ đến ngươi đã hiểu rõ, chính là vì lưu Hồ Thanh Đồng lại.

- Nhưng, chỉ lưu lại một ngày rưỡi là không đủ.

- Phụ thân đại nhân, ta không rõ, tại sao ngươi phải bày ra tư thái thấp như vậy, không tiếc bất cứ giá nào lưu Hồ Thanh Đồng lại chứ? Ngươi làm như vậy, đến cùng là vì sao?

Đồ Cạnh Cao cực kỳ không hiểu.

- Chuyện này, ngươi tạm thời ngươi không nên biết thì tốt hơn, nhưng Hồ Thanh Đồng đối với Hồ tộc chúng ta cực kỳ quan trọng, cho nên, vi phụ lấy tư thái thấp như vậy lưu lại nàng thời gian một ngày rưỡi, chỉ là tùy cơ ứng biến, để chừa lại chút thời gian trù bị, suy nghĩ biện pháp, triệt để lưu Hồ Thanh Đồng lại.

Nói đến đây, đại tộc trưởng Đồ Chính đột nhiên cười một tiếng.

- Nhưng ngươi xem, lại có người nghĩ đến trước mặt của chúng ta, còn nghĩ tới phương pháp hữu hiệu hơn nữa.

Đồ Cạnh Cao nói.

- Phụ thân đại nhân, ngươi nói là Xích Linh Nhi?

- Không sai, xem ra người biết bí mật kia cũng không chỉ có một mình vi phụ! Nhưng muốn làm thành chuyện đó, lấy hiểu rõ của lão phu đối với Hồ Thanh Đồng, dùng thủ đoạn bắt Xích Linh Nhi đi như vậy, mặc dù có khả năng thành công, nhưng nguy hiểm cũng rất lớn.

- Nhưng bây giờ, người này làm việc như thế, lại cho chúng ta cơ hội rất tốt!

Đồ Chính nói.

Những lời này, lại làm cho Đồ Cạnh Cao nghe được không hiểu ra sao.

- Phụ thân, ta không rõ ý tứ của ngươi?

- Ha ha, không rõ là đúng rồi.

- Đi, cầm thủ lệnh của ta, lập tức điều động nhân thủ, toàn lực loại bỏ, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất tìm ra hạ lạc của Xích Linh Nhi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, sau khi tìm được Xích Linh Nhi thì không nên vội vã ngay lập tức giao Xích Linh Nhi ra, chúng ta muốn được việc, còn cần động chút tay chân trên người Xích Linh Nhi.

- Chỉ cần hoàn thành chuyện này, đại sự có hi vọng!

Nói xong, Đồ Chính cười khẽ.

Đồ Cạnh Cao càng phát hơi nghi ngờ một chút, nhưng cũng chỉ có thể làm theo giao phó của phụ thân, nhưng vẫn có một chút nghi vấn.

- Phụ thân đại nhân, phạm vi của Thanh Khâu chúng ta rộng trên trăm vạn dặm, cho dù Đồ Sơn cũng có mấy vạn dặm, tìm một Xích Linh Nhi bị người khác giấu đi, như mò kim đáy biển. Huống chi người hành hung lúc nào cũng có thể rời khỏi Thanh Khâu, độ khó thực tế là...

- Mò kim đáy biển, thế thì chưa hẳn.