← Quay lại trang sách

Chương 2118 Trời Cao Mặc Cho Hổ Bay

Thanh Đồng, nàng xem một chút!

Sau khi tiễn đại công tử Đồ Cạnh Cao, Diệp Chân theo dõi một chút, xác định không có vấn đề mới lưu lại Tiểu Yêu làm giám thị, một lần nữa quay lại không gian Thận Long Châu.

Trong không gian Thận Long Châu, Hồ Thanh Đồng vừa xem hết ngọc giản Lưu Ảnh mà Diệp Chân thẩm vấn Đồ Cạnh Cao, gương mặt đã lạnh như sương.

Hồ Thanh Đồng thực chất là một người vô cùng tình nghĩa, bằng không năm đó cũng không báo ân Diệp Chân, liên lụy ra tình duyên.

Hồ Thanh Đồng cũng vô cùng cảm kích đại tộc trường Hồ tộc Đồ Chính, những năm nay, Đồ Chính cho nàng cùng Xích Linh Nhi một hoàn cảnh sinh hoạt an toàn ổn định.

Nếu có thể, nàng sẽ báo đáp Đồ Chính, cho dù vì Đồ Chính hay Xích Linh Nhi hoặc Hồ tộc.

Cho nên, từ nội tâm Hồ Thanh Đồng mong muốn đại tộc trường Đồ Chính không nên gạt nàng, nàng muốn báo ân.

Nhưng ngọc giản Lưu Ảnh đã xé rách điều nàng mong muốn.

Đại tộc trường Đồ Chính không hề rời khỏi Đồ Sơn mà ở mộ phần bên trong Thánh Địa Thanh Khâu của Hồ tộc, những chuyện phát sinh gần đây, đại tộc trường Đồ Chính đều biết tất cả, chuyện đột nhiên phát sinh cũng do Đồ Chính điều khiển chỉ huy.

Hoàn toàn không phải như lời Đồ Chính nói rời khỏi Thanh Khâu tìm kiếm nơi mộ phần Thanh Khâu tàn khuyết hạ lạc, mà ở một chỗ chờ cơ hội.

- Sau khi xem hết có ý nghĩ gì không?

Diệp Chân lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh Hồ Thanh Đồng, nhẹ nhàng ôm vòng eo tinh tế không ngừng run run.

- Tộc Trưởng gạt chúng ta chuyện này, nhưng Xích Linh Nhi...

- Tạm thời không cần lo lắng Xích Linh Nhi, nếu có một ngày như vậy, người ngồi không yên đầu tiên chắc chắn là cao thủ Hồ tộc. Nếu có một ngày như vậy, nhóm Hồ tộc Đạo cảnh sẽ liều sống liều chết tìm kiếm nàng. Chúng ta không biết đại tộc trường Đồ Chính mưu đồ thứ gì, chúng ta bây giờ tốt nhất là tăng thực lực lên. Trong tương lai đề bạt thực lực tới trình độ nhất định, có thể cùng Hồ tộc Đạo cảnh bình đẳng ngồi xuống bàn điều kiện, có thể vì Xích Linh Nhi tranh thủ hết thảy khả năng.

Diệp Chân nhẹ giọng an ủi.

- Nếu như ngày đó tới sớm thì sao?

Hồ Thanh Đồng một mặt lo lắng.

- Nếu như ngày đó tới sớm, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào tranh thủ một đường sinh cơ cho hai mẹ con các nàng, cho dù đánh đổi mạng sống.

Hồ Thanh Đồng xoay người đưa bờ môi nóng hôn lên Diệp Chân, ngăn chặn lời nói Diệp Chân còn chưa nói hết.

Thật lâu sau mới rời khỏi.

Hồ Thanh Đồng nhẹ nhàng dựa vào ngực Diệp Chân, thấp giọng nói.

- Nếu quả thật có một ngày như vậy, ta sẽ cùng ngươi một chỗ.

Lần này đổi thành Diệp Chân chủ động hôn Hồ Thanh Đồng, hết thảy lời nói trong lòng đã được thể hiện ra.

- Diệp Lang, tâm ta đã loạn, bây giờ ngươi muốn làm thế nào, ta sẽ toàn tâm toàn ý nghe lời ngươi, để ngươi quyết định.

Hồ Thanh Đồng ôn nhu nói.

- Tốt!

Diệp Chân khẽ gật đầu.

Cường giả Đạo cảnh Đồ Phù bảo hộ đại công tử Đồ Cạnh Cao trở về lâu hơn một chút so với Diệp Chân dự đoán khoảng một khắc đồng hồ.

Tiểu thiếp của hắn trúng độc đã được chữa trị, chỉ là tình huống trúng độc cụ thể thế nào, hắn cũng không tra rõ ràng, cũng không muốn điều tra nữa

Chuyện tình nhân trong nhà tranh giành luôn xảy ra thường xuyên khiến hắn cảm thấy phiền phức, cũng không muốn nhìn thấy chuyện này phát sinh, cho nên hắn không muốn điều tra quá rõ ràng.

Sau khi căn dặn tiểu thiếp tăng cường chú ý, hắn hung ác răn dạy Đại Quản Gia một trận, kết cục việc này không cần nói cũng biết.

Sau khi trở về không nhìn thấy đại công tử Đồ Cạnh Cao khiến Đồ Phù khẩn trương.

Sau khi hỏi thăm, Đồ Phù mới biết được hắn vừa rời khỏi, đại công tử Đồ Cạnh Cao đã đi đến sân viện tiểu thiếp.

- Ha ha, người trẻ tuổi, thật đúng là...

Đồ Phù khẽ cười một tiếng, cũng không nghĩ nhiều mà canh giữ ngoài viện, chờ đợi Đồ Cạnh Cao xong việc.

Đồ Phù không biết Đồ Cạnh Cao trốn trong phòng tiểu thiếp, chuyện gì cũng không làm, chỉ vì để sắc mặt trở nên bình thường, tinh thần sụp đổ trước đó sẽ khiến người sinh nghi, chỉ sợ cũng sẽ không an tâm như thế.

Nhìn thấy Đồ Cạnh Cao thông minh như thế, tiếp tục thanh lý dấu vết vừa bị thẩm vấn, Diệp Chân mới yên tâm từ lòng đất quay lại.

- Xích Mi công chúa, bời vì một ít nguyên nhân, chúng ta cần phải vận dụng một chút thủ đoạn, lặng lẽ rời khỏi, ngươi muốn cùng chúng ta rời khỏi hay tự mình rời khỏi?

Quay lại tiểu viện Hồ Thanh Đồng, Diệp Chân hỏi thăm ý kiến Hổ Xích Mi.

- Ta cùng các ngươi rời khỏi.

Hổ Xích Mi rất nhanh làm ra quyết định

- Ta có thể cùng Hổ Tiểu Miêu ở chung một chỗ không?

Hổ Xích Mi lại hỏi.

- Đương nhiên có thể! Nhưng trước khi rời khỏi Thanh Khâu, ngươi cùng Tiểu Miêu phải vào trong bụng Chu ca, dù sao bí pháp của ta không thể mang theo nhiều người.

Diệp Chân nói ra.

- Có Hổ Tiểu Miêu, ta có thể chịu được.

Tiểu Miêu khẽ kêu một tiếng như đáp lại, khiến cho thần sắc Hổ Xích Mi càng thêm kiên định.

Diệp Chân có chút không hiểu ý nghĩ Hổ Xích Mi, vì cái gì mê luyến Tiểu Miêu như vậy?

Có lẽ trên đời này thật sự có nhất kiến chung tình.

- Chu ca, ngươi tới đi!

Cái bụng nhô lên, miệng rộng mở ra, Chu Hồng nuốt Hổ Xích Mi cùng Vân Dực Hổ Vương tiểu miêu vào trong bụng.

Đây cũng là phương pháp duy nhất trước mắt mà Diệp Chân muốn lặng yên không một tiếng động rời khỏi, lại có thể bảo vệ bí mật không gian Thận Long Châu.

Sau đó, Diệp Chân thu sạch bọn người Chu Hồng, Hồ Thanh Đồng, Lăng Thiên Bích tiến vào không gian Thận Long Châu, phất ống tay áo một cái, Thận Khí tản ra, nội viện Hồ Thanh Đồng lập tức trở nên an tĩnh.

Diệp Chân cùng Hồ Thanh Đồng khoanh chân tu luyện, Chu Hồng ưỡng bụng ngủ say, Lăng Thiên Bích cảnh giác, Hổ Xích Mi cùng Vân Dực Hổ Vương tiểu miêu dính cùng một chỗ, tình cảnh hết sức chân thực.

Đây là Nguyên Linh A Sửu dùng Thái Cổ Thận Khí bố trí xuống huyễn tượng, ít nhất có thể duy trì ba ngày ba đêm.

Sau khi sắp xếp xong, Diệp Chân thi triển Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn biến mất tại chỗ.

Diệp Chân quyết định rời khỏi.

Lưu tại Đồ Sơn, không chỉ đối mặt Cự Linh Đại Thánh nhìn chằm chằm, còn đề phòng đại tộc trường Hồ tộc lão hồ ly Đồ Chính tính kế.

Nếu muốn vạch mặt, có trời mới biết hiện tại Hồ tộc bên trong Đồ Sơn có bao nhiêu Đạo cảnh, đó cũng không phải thứ Diệp Chân có thể ứng phó.

Huống chi giao phó cho đại công tử Đồ Cạnh Cao xong, hai vị Đại Thánh Hầu tộc đuổi theo điều tra nơi Chu Hồng hạ lạc, những ngày này một mực theo mệnh lệnh đại tộc trường Đồ Chính ngăn bên ngoài Vạn Hồ Quy Tâm đại trận.

Mặc dù điều này khiến Diệp Chân giảm bớt áp lực đi đường, nhưng Diệp Chân cảm giác lão hồ ly Đồ Chính tính kế chỉ sợ sẽ không an toàn gì.

Diệp Chân cảm giác hắn giống như bị vây bên trong, rời khỏi nơi này như trời cao mặc chim bay.

Sau nửa canh giờ, Diệp Chân độn thổ từ lòng đất lần nữa đụng vào phạm vi đại trận pháp Vạn Hồ Quy Tâm.

Tựa như đụng vào vũng bùn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều cảm giác nặng như ngàn tỉ tấn, khiến người ta vô cùng khó chịu.

- Tiểu tử này không dám gạt ta!

Diệp Chân lẩm bẩm một tiếng, linh lực nhanh chóng tràn vào ngọc phù thông hành đại trận Vạn Hồ Quy Tâm được nắm lòng bàn tay, đạt được từ tay Đồ Cạnh Cao.

Thoáng chốc, một đoàn kim sắc lưu quang từ ngọc phù bay ra bao vây Diệp Chân lại.

Nháy mắt bị kim sắc lưu quang bao vây, toàn thân Diệp Chân lập tức tràn đầy ánh sáng, hắn cảm giác được giờ phút này hắn hình như hóa thân thành một phần tử bên trong Vạn Hồ Quy Tâm đại trận, hành động không chút trở ngại.

Mấy hơi thở sau, Diệp Chân rời khỏi phạm vi trăm dặm Vạn Hồ Quy Tâm đại trận, xem như triệt để rời khỏi Đồ Sơn.

Quay đầu nhìn thoáng bóng dáng Đồ Sơn một chút, Diệp Chân trực tiếp trốn vào bầu trời, đưa bọn người Hồ Thanh Đồng, Lăng Thiên Bích, Chu Hồng trong không gian Thận Long Châu ra, Chu Hồng há miệng phun một cái, Tiểu Miêu cùng Hổ Xích Mi xuất hiện.

Sau đó, mọi người dạng chân ngồi trên tấm lưng rộng lớn của Tiểu Miêu rộng, hư không ba động từ trên người Tiểu Miêu tản ra, thần thông Phá Hư phát động, Tiểu Miêu mang theo mọi người nhanh chóng biến mất.

Giờ khắc này chân chính là trời cao mặc cho hổ bay!

Mà bên trong Đồ Sơn, cho dù Cự Linh Đại Thánh của Hùng tộc, hay đại tộc trường Đồ Chính cùng mấy vị Thái Thượng trưởng lão, hoặc hai vị Đại Thánh Hầu tộc còn đau khổ chờ bên ngoài Vạn Hồ Quy Tâm đại trận hoàn toàn không biết gì cả, trừ đại công tử Đồ Cạnh Cao!