← Quay lại trang sách

Chương 2252 Nhậm Tâm Tố Hối Hận

Nhìn vẻ mặt khó coi đến cực hạn của Diệp Chân, quân giới ti Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố đang ôm cánh tay mà ngồi xùy cười lên.

- Thế nào, kinh ngạc rồi phải không?

- Ta còn nói, Diệp Tuần Phong Sứ ngươi có thủ đoạn gì thì lấy hết ra đi, bản quan sẽ tiếp hết toàn bộ! Nhưng, chuyện quân kỳ trống hào phù lệnh của Sóng quân Bắc Hải quận, ta chỉ có thể làm việc theo quy củ, bốn tháng sau!

Ngoài miệng đang cười, thế nhưng ánh mắt của Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố nhìn về phía của Diệp Chân đã tràn đầy xem thường và mỉa mai.

Một nhà quê đến từ một vùng đất hoang vắng, ỷ vào một chút quan hệ mà còn muốn quân bộ bọn hắn đùa nghịch hoành, thật là không biết trời cao đất rộng.

Huống chi, chuyện này là vị đại nhân kia tự mình giao phó, ai ra mặt cũng không có tác dụng.

Ánh mắt của Diệp Chân nhìn chòng chọc vào Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố, trong con ngươi đột nhiên lấp lóe tinh quang, sau đó vẻ điên cuồng tràn ngập.

- Quy củ? Quy củ mẹ ngươi!

Gào thét một tiếng, Diệp Chân bỗng nhiên vọt lên, quả đấm to lớn mang theo khí kình như núi, mạnh mẽ đánh về phía quân giới ti Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố!

Ngay khi nắm đấm của Diệp Chân đập tới, quân giới ti Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố đã lộ ra vẻ mặt trợn tròn mắt.

Cũng dám đánh hắn!

Dám ở trong đại đường quân giới ti chính ấn Quân Bộ đánh quân giới ti chính ấn thiếu ti hắn.

Loại chuyện này, xưa nay chưa từng xảy ra.

Nghĩ cũng không nghĩ qua.

Bởi vì loại chuyện này, căn bản không thể nào xảy ra.

Ẩu đả chính ấn đường quan, chuyện này bằng với khiêu chiến quyền uy của toàn bộ quan viên Đại Chu, quả thực là tìm đường chết.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Diệp Chân lại làm như vậy.

Đáng thương quân giới ti Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố, bản thân cũng có tu vi Giới Vương Cảnh tam trọng, thế nhưng, tu vi này của hắn đều dựa vào đan dược tích lũy tháng ngày chồng chất ra, năng lực thực chiến càng ít đến thương cảm.

Chớ nói chi chiến lực của Diệp Chân rất bưu hãn, căn bản không cho Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố có cơ hội phản ứng.

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân nắm đấm đã trực tiếp đánh sập cái mũi của Nhậm Tâm Tố.

Đây là phút cuối cùng Diệp Chân thu hơn phân nửa lực lượng, bằng không, một quyền này nếu không thu lực, nện đầu của Nhậm Tâm Tố thành dưa hấu nát, cũng không bất cứ vấn đề gì.

Nhưng nếu thật nện chết, vậy thì sẽ rất phiền phức.

Sau đó, Diệp Chân mới thu sức mạnh, quyền quyền đánh vào thịt cuồng ẩu hướng về phía quân giới ti Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố.

Sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, lúc nào quân giới ti chính ấn Thiếu ti chính nhận qua việc này tội.

Hai quyền qua đi, hắn đã hét thảm lên như mổ heo.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không bao lâu, rất nhiều quan viên quân giới ti đã vọt vào.

Nhìn thấy Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố đã bị đánh không còn hình người, một đám quân giới ti quan viên toàn bộ trợn tròn mắt.

Có chỉ Diệp Chân tức giận mắng, có giơ chân kêu gào, có lớn tiếng la lên thông báo Quân Bộ, có la lên gọi thủ vệ.

Nhưng không ai xông lên giải cứu vị Thiếu ti chính này.

Dù sao mọi người đều có tự mình hiểu lấy.

Ngay cả tu vi cao nhất Thiếu ti chính cũng bị đánh thành đầu heo, chớ nói chi là bọn hắn.

- Hỗn đản!

- Ngươi sẽ hối hận!

- Dám ẩu đả chính ấn đường quan, ngươi sẽ bị diệt tộc...

Sau khi kêu thảm, quân giới ti Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố tức giận mắng lên.

- Ta có thể bị diệt tộc hay không thì không biết, nhưng trước khi ta bị diệt tộc đó, ta nhất định sẽ giết ngươi, ta xin thề!

Trong âm thanh của Diệp Chân ẩn chứa thấu xương sát ý, làm cho Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố đang kêu gào biết rõ ngậm miệng lại.

Hắn thấy, lúc này Diệp Chân dám mạo hiểm đánh hắn, chính là một người điên, giảng đạo lý với một người điên là cực kỳ sai lầm.

Chỉ có thể chậm đợi trước mắt họ Diệp này bị luật pháp thu thập.

Quân Bộ chính là một trong mấy nha môn được thủ vệ sâm nghiêm nhất Đại Chu.

Diệp Chân đây là trực tiếp ở trong nha môn, mới có cơ hội động thủ.

Tại Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố xem ra, không bao lâu sau, Diệp Chân sẽ bị thủ vệ Quân Bộ bắt sống, sau đó đền tội.

Lần này tốt, làm thành như vậy, những thủ đoạn sau này đều không cần.

Rất nhanh, động tĩnh kinh người của quân giới ti chính đường đã dẫn tới thủ vệ Quân Bộ.

Rất nhiều thủ vệ sát khí lẫm liệt vây quanh, những thủ vệ này phần lớn đều là biên quân tinh nhuệ từ Quân Bộ điều lão tốt, tu vi đều ở Huyền Cung Cảnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại không quá phong phú.

Nỏ tiễn tiểu xảo mà tản ra hàn ý nghiêm nghị gắt gao khóa chặt Diệp Chân, một thủ vệ đầu lĩnh Giới Vương Cảnh hướng về phía Diệp Chân rống to.

- Nhanh mau buông Thiếu ti chính ra, ngươi còn có một chút hi vọng sống! Nếu ngu xuẩn mất khôn, tịch thu tài sản và giết cả nhà đều là nhẹ!

Đồng thời, từng đạo phù tấn từ trong tay tên đầu lĩnh thủ vệ này bay ra, tu vi của Diệp Chân cao tới Giới Vương Cảnh cửu trọng đỉnh phong, lại tay cầm con tin, trường hợp như vậy đã không phải là hắn có thể xử trí.

- Một chút hi vọng sống?

Diệp Chân cười lạnh một tiếng, một bàn tay đánh ra, cái mũi nhào bột mì của Thiếu ti chính Quân Giới Ti Nhậm Tâm Tố vừa khôi phục lại bị đánh nát bấy, tiên huyết văng khắp nơi.

Không thấy động tác Diệp Chân làm sao, từng dây leo lục sắc từ trong bàn tay của Diệp Chân thoát ra, đâm vào khiếu yếu huyệt kinh mạch tiết điểm trong cơ thể Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố, phong cấm Linh Lực và lực lượng thần hồn trong cơ thể hắn, không cho hắn có bất kỳ cơ hội giở trò gian nào.

- Nếu ta thả hắn, ta mới có thể bị khám nhà diệt tộc! Ta tiếp quân lệnh hiệp phòng nhân ma chiến trường của Quân Bộ, bây giờ đã qua ba tháng, đại quân chạy tới đó cùng phải hết nửa năm, một quân kỳ trống hào Phù Lệnh, lại muốn ta bốn tháng sau lại đến lấy.

- Trễ hạn, đây chính là tội chết không cách nào cứu vãn được. Đằng nào cũng chết, còn không bằng liều một lần.

Trên mặt một đám quan viên quân giới ti xuất hiện vẻ cổ quái.

Môn đạo trong này, tất cả mọi người rất rõ ràng, là ăn hối lộ.

Thế nhưng, Thiếu ti chính khăng khăng muốn làm cho người ta trễ hạn, như vậy trước mắt Bắc Hải Bá Tước này nổi điên, cũng có thể thông cảm được.

Đúng như lời Diệp Chân nói, đằng nào cũng chết mà thôi!

Sắc mặt của Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố đột ngột tái đi, câu nói “Đằng nào cũng chết” này của Diệp Chân làm cho trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một loại hàn ý không hiểu.

Đối với một tên chú định phải chết, có trời mới biết hắn sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

- Cút đi, nếu không bây giờ ta sẽ bóp nát đầu của cẩu quan này!

Diệp Chân gầm lên giận dữ, xách lấy Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố, nhanh chân phóng ra ngoài cửa lớn quân giới ti.

Vừa đi, Diệp Chân vừa mắng to.

- Có trời mới biết Bắc Hải quận ta đắc tội với cẩu quan này thế nào, không ngờ hắn lại cố ý làm khó dễ mười hai vạn lang quân của Bắc Hải quận ta chậm trễ quân lệnh.

- Cẩu quan, lương tâm của ngươi thật sự là bị chó ăn rồi!

Vừa xông ra, vừa mắng, mỗi khi mắng một câu, Diệp Chân còn thuận tay tát lên mặt Nhậm Tâm Tố một cái thật mạnh, tát đến răng trong miệng Nhậm Tâm Tố bay loạn.

Giờ phút này, nếu trên mặt Nhậm Tâm Tố có thể nhìn ra màu sắc thì chỉ sợ sẽ là một gương mặt đều bị tức đến tái xanh.

Đại Chu Lạc Ấp chưa từng có bất kỳ bí mật gì, nhưng qua hôm nay, cho dù cái tên Diệp Chân này bị chém giết, thế nhưng quan thanh, thanh danh của Nhậm Tâm Tố hắn sẽ bị Diệp Chân nháo trò mà triệt để hủy đi.

Cố ý làm khó dễ để mười hai vạn đại quân chậm trễ quân lệnh, chỉ cần trong lòng có chút lương tri thì chỉ sợ đều sẽ mắng hắn một tiếng cẩu quan.

Nhậm Tâm Tố thật sự hối hận, nếu sớm biết Diệp Chân sẽ điên cuồng như vậy, thủ pháp của hắn sẽ thêm âm nhu một chút.

Nhưng bây giờ, tất cả đều muộn.

Hôm nay nháo trò, cho dù chức quan vẫn còn, quan thanh thanh danh đời này của hắn sẽ bị hủy hết.

Nhìn Diệp Chân xông lại, Quân Bộ thủ vệ do dự một chút, nhao nhao nổi giận quát xuống tới.

- Dừng lại!

- Thả Nhâm đại nhân ra!

Thấy Diệp Chân không hề có ý tứ dừng lại một chút nào, thủ vệ đầu lĩnh vừa ra tay, định mạnh mẽ xuất thủ.

Diệp Chân lại bước ra một bước, ánh sáng màu bạc như gợn sóng tản ra, một đám thủ vệ lập tức cảm giác thân thể trong chớp mắt nặng nề mấy trăm hơn ngàn lần, giống như trên lưng đột nhiên nhiều mấy ngọn núi lớn, tốc độ giảm nhanh, ngay cả nhấc chân cũng trở nên vạn phần khó khăn.

Có mấy quân giới ti văn tu vi không cao, dưới ảnh hưởng của Địa Từ Lực Trường, càng bò tại chỗ, đầu rạp xuống đất.