Chương 2279 Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Đó là một cảnh tượng giống như Địa Ngục. Tất cả đều là âm thanh xương cốt đứt gãy, gãy xương đâm thủng da thịt sắc bén như đao, lộ ra xương cốt trắng toát, cốt tủy đỏ hót, rung động thật sâu mỗi một ánh mắt sĩ binh, chói mắt đến cực hạn, in dấu ấn thật sâu vào trong suy nghĩ mỗi một binh lính Thiên Minh thiết quân ở đây.
- Ngươi...
- Như ngươi vậy....
- Liền không sợ quân pháp ư?
Tướng lĩnh Giới Vương cảnh Thiên Minh thiết quân bị bắt sống run rẩy chất vấn, cảnh tượng đầy rẫy đỏ đỏ trắng trắng, ngay cả hắn võ giả Giới Vương cảnh này đều có một loại run sợ cảm giác kinh hãi. Trong chớp nhoáng này, hắn thậm chí muốn chạy khỏi nơi này. Ba ngàn người đồng thời phát ra kêu thảm cuồng loạn, đủ loại xương gãy hình dạng quỷ dị, giống như để hắn đưa linh hồn vào chỗ sâu nhất trong Địa Ngục.
- Quân pháp?
Nụ cười giống như cười mà không phải cười phủ lên khóe miệng Diệp Chân.
- Phải nói, quân pháp quan đang trên đường chạy tới đây chứ?
Tên Tướng lĩnh Giới Vương cảnh kia ngẩn ngơ, thần sắc liền biến đến vô cùng dữ tợn.
- Biết mà ngươi còn dám?
- Quân pháp Nhân Ma chiến trường cực kỳ tàn khốc, ở đây, chính là hoàng tử phạm vào quân pháp cũng không thể tha thứ, ngươi đánh quân đội bạn bị thương thành như vậy, các ngươi cứ đợi bị quân pháp quan chém đầu toàn bộ đi!
Vừa dứt lời, binh sĩ Bắc Hải Thiên Lãng quân cũng có chút sợ. Binh lính bọn họ sợ nhất tự nhiên là quân pháp, cũng hiểu hơn giờ phút này đang làm cái gì.
- Đừng ngừng tay!
- Trời sập, bản soái sẽ chịu lấy, các ngươi sợ cái gì?
- Dùng sức thu thập cho bản soái, lưu trí nhớ suốt đời khó quên cho nguyên một đám bọn hắn!
Binh lính Bắc Hải Thiên Lãng quân vừa rồi dừng tay nguyên một đám lập tức quyết ý. Đại soái còn không sợ, bọn họ sợ cái gì!
Diệp Chân cười hắc hắc, ánh mắt nhìn về phía hai Giới Vương cảnh cùng hơn chín mươi tên tướng lĩnh Huyền Cung cảnh bị bắt làm tù binh.
- Đúng rồi, còn quên mấy người các ngươi nữa!
Những người này có tu vi mạnh mẽ, tâm chí kiên định, chỉ là thống khổ trên thân thể đã không cách nào tạo thành thống khổ quá lớn cho bọn hắn. Trong chớp mắt, thần niệm của Diệp Chân liền phủ kín trên trăm vị tinh nhuệ trong Thiên Minh thiết quân, âm phong dâng lên, nguyên linh vô hình ba động liền từ đảo qua bên cạnh bọn họ.
Gần như là cùng một khoảnh khắc xương cốt, toàn thân gãy thành vài trăm đoạn cũng không có thốt một tiếng - Thiên Minh thiết quân tinh nhuệ cùng kêu lên rú thảm lên. Nguyên một đám liều mạng dùng tay đang bị trói cắt mạng ra để che hướng về phía đầu. Nhưng trong lúc này, sự sợ hãi cùng thống khổ của bọn hắn không có chút chậm chạp nào, nguyên một đám rú thảm, liều lĩnh giãy dụa, nhấp nhô. Còn lúc đầu xương vụn bị gãy đâm ra da rồi lại đâm vào, sau đó lại đâm ra thì không phát giác gì. So với thần hồn của bọn hắn đang gặp công kích đại khủng bố, những thống khổ này hoàn toàn là trò trẻ con!
Mùi nước tiểu khai, mùi hôi thối trong chớp mắt phóng lên tận trời. Hầu như tất cả tinh nhuệ Thiên Minh thiết quân, cả đám đều đái ra quần, trong đũng quần ướt thành một mảnh không nói, càng có bài tiết không kiềm chế, mùi thối ngút trời. Nhưng những thứ này, còn không phải nghiêm trọng nhất. Nghiêm trọng nhất là nguyên một đám miệng sùi bọt mép, con mắt đảo một vòng, ngất tại chỗ. Nhưng ngất cũng không phải kết thúc, trong thần hồn đau nhói, như bị kim đâm trong chớp mắt lại để bọn hắn tỉnh lại, lần nữa cảm nhạn được thống khổ kinh khủng kia.
Thần sắc của Diệp Chân cũng hơi có chút kinh ngạc. Vừa rồi dùng thủ đoạn chính là một vài tiểu pháp môn xung kích thần hồn mà Diệp Chân nhận được từ truyền thừa của Ma Thần Thượng cổ Ngôn Khải (Đạo Ma), có thể để người ta trong nháy mắt sinh ra sợ hãi sợ. Tâm chí hơi kém một chút, bị dằn vặt thành ngớ ngẩn tại chỗ, cũng không có bất kỳ lo lắng gì.
Thời điểm bí pháp này dằn vặt đều là võ giả Huyền Cung cảnh cùng Giới Vương cảnh, nhưng hiệu quả cũng phi thường kinh khủng. Chơi đùa một vị Giới Vương cảnh cường giả tè ra quần bài tiết không kiềm chế, cái này bản thân đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
- Đại nhân, chấp pháp quan trú quân khu Nhân Ma chiến trường, còn có thống soái Thiên Minh thiết quân đang mang theo một đám người nhanh chóng chạy đến đây, dự tính nhanh nhất một trăm hơi sẽ đến.
Tuần tra âm thanh Thần tướng vang lên tại trong đầu Diệp Chân. Gần như là đồng thời, Cổ Thiết Kỳ cũng thu vào tình báo đồng dạng, liền một mặt khẩn trương nhìn về phía Diệp Chân.
- Đại nhân, làm sao bây giờ?
Cổ Thiết Kỳ thật lo lắng, đừng nhìn vừa rồi thoải mái sung sướng ra tay, thế nhưng trước mắt tất cả những thứ này, đẻe quân pháp quan nhìn thấy, vậy sẽ thành bằng chứng, quân pháp vô tình.
Theo Cổ Thiết Kỳ hỏi thăm, Diệp Chân cũng đình chỉ thi triển pháp môn xung kích thần hồn của Ma Thần Thượng cổ Ngôn Khải, để tướng lãnh cao cấp Giới Vương cảnh Thiên Minh thiết quân Giả Anh cùng Lư Đại Thừa hai người cũng trong chớp mắt rời khỏi loại hoàn cảnh đại khủng bố kia. Đối mặt một đũng quần đầy vệt nước, hai người xấu hổ một hồi lại tức giận ngập trời, chỉ nhìn Diệp Chân cùng Cổ Thiết Kỳ cũng đã đoán được tình hình.
- Hiện tại, nhìn các ngươi làm sao giao phó!
- Ta đoán chừng, quân pháp quan đã không xa chứ?
- Xác thực không xa! Bất quá, trước khi quân pháp quan đến, ta còn có thể lại dằn vặt các ngươi một đợt!
Trong chớp mắt, thần hồn ba động bàng bạc lần nữa xông ra, tướng lãnh cao cấp Thiên Minh thiết quân Giả Anh cùng Lư Đại Thừa quát to một tiếng, lần nữa hai mắt trắng dã, vô cùng thống khổ rú thảm lên. Tại trước mặt Diệp Chân, bọn họ tựa như trẻ con,tùy ý để Diệp Chân xoa bẹp nắm tròn bọn hắn.
Thời điểm khóe miệng hai người này có nước bọt chảy ra, Diệp Chân cười lạnh một tiếng, thu bí pháp. Ánh mắt lần nữa nhìn về phía hai người này, hai người cũng không dám lại nhiều chuyện, sợ Diệp Chân lại để bọn hắn trải cảm giác một lần sống không bằng chết. Nhưng trong đôi mắt phát ra hận ý còn có chờ mong, biểu đạt rõ rõ ràng ràng tâm tính bọn hắn thời khắc này. Hận quân pháp quan không thể lập tức đuổi tới hiện trường, trói lại đoàn người Diệp Chân.
- Được rồi, đều dừng tay đi!
Theo Diệp Chân quát nhẹ một tiếng, hai ngàn Bắc Hải Thiên Lãng quân đang buông tay hành động tới tấp dừng tay.
- Các huynh đệ, quân pháp quan sắp đến, ngươi nhìn đám gia hoả đối diện, thảm như vậy, nếu chúng ta không phủ chút màu, làm sao không thể nói nổi chứ?
- Là đàn ông, đều cho mình chút tàn nhẫn, không cần bản soái dạy chứ?
Diệp Chân cười nói.
- Không cần!
Một đám binh sĩ Bắc Hải Thiên Lãng quân cười ha hả, trong tiếng cười, nguyên một đám làm tức chạy ra ngoài làm chuẩn bị. Có phanh một quyền đánh vào trên sống mũi của mình, lập tức xương mũi đứt gãy, máu tươi văng khắp nơi, đây là đàng hoàng. Đám người thuộc chủng loại gian xảo thì nhấc lên bội đao, hướng về phía của mình là một hồi loạn cắt, cắt mình toàn thân huyết nhục be bét, da thịt xoay tròn, máu me đầm đìa. Bộ dáng này nhìn qua cực kỳ kinh người, nhưng trên thực tế, không cần đến một hai ngày, sẽ hoàn toàn khôi phục.
Ngắn ngủi mấy hơi thở công phu, Bắc Hải Thiên Lãng quân vừa rồi hoàn hảo không chút tổn hại trở nên giống như bị ai cho chà đạp một lần, từng người trở nên vô cùng chật vật. Cổ Thiết Kỳ nhìn xem một màn này, vẫn như cũ rất lo lắng, cười khổ nói,
- Đại soái, làm như vậy, chỉ sợ không thể gạt được quân pháp quan?
- Có thể giấu giếm được hay không, thử qua mới biết được đây!
- Đi, theo ta đi đón đón vị quân pháp quan này!
Cười một tiếng dài, Diệp Chân liền mang theo Cổ Thiết Kỳ phóng lên tận trời. Nhìn xem bóng lưng Diệp Chân đi xa, tướng lãnh cao cấp Giới Vương cảnh Thiên Minh thiết quân Giả Anh cùng Lư Đại Thừa lại là âm thầm cười lạnh,
- Hữu dụng mới là lạ!
Nhưng cũng cùng một khoảnh khắc, Giả Anh cùng Lư Đại Thừa đồng thời bị đau một tiếng, nhanh chóng la thất thanh lên. Diệp Chân chỉ đi ra không đến cách đó trăm dặm, lại đụng phải đoàn người. Người dẫn đầu là quân pháp quan toàn thân hắc y, áo giáp màu đen, áo choàng màu đen, tay cầm hắc kiếm, hết sức làm người khác chú ý. Tại Đại Chu, quân nhân toàn thân đen nhánh vô luận là ở đâu đều đại biểu một loại thân phận —— quân pháp quan!
Bất quá, lực chú ý Diệp Chân của lại đặt ở trên người một người khác. Hơn nữa, lực chú ý Diệp Chân muốn không để trên người người này, cũng không được. Bởi vì ánh mắt người nọ, sáng rực như đao, nhìn chòng chọc vào Diệp Chân. Nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Diệp Chân lúc này đã bị Minh Đường giết chết trăm ngàn lần. Không sai, chính là Minh Đường!