Chương 2282 Cực Kỳ Hoan Nghênh
Minh Đường sợ hãi, cũng không phải giả vờ.
Diệp Chân cung cấp cho quân pháp quan Hô Duyên Khổ lưu ảnh ngọc giản, hắn đã nhìn thấy.
Nếu nói thật, xem hết hình ảnh lưu ảnh trong ngọc giản, hắn đều cảm thấy rất thật, mặc dù hắn biết đó là giả.
Nhưng vấn đề là, đây chính là bằng chứng.
Theo chứng cớ này, đừng nói muốn thẩm vấn, chém chết ba ngàn Thiên Minh thiết quân trước mắt, dù đại soái như hắn, chỉ sợ cũng không chiếm được lợi ích, nếu may mắn một chút, ném ra một quân chức đủ cao làm kẻ chết thay, có thể qua ải.
Vận khí không tốt, chính là bản thân hắn, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi!
Quân pháp vô tình!
Gần như trong chớp mắt, Minh Đường đã dời ánh mắt cầu cứu nhìn về phía quân pháp quan Hô Duyên Khổ.
Chuyện này lại không đơn thuần do bọn họ Thiên Minh thiết quân làm ra.
Quân pháp quan Hô Duyên Khổ càng trấn định hơn nhiều so với Minh Đường.
Hô Duyên Khổ cầm ngọc giản trong tay do Diệp Chân chuẩn bị đưa lên làm bằng chứng, cẩn thận suy nghĩ, rồi chậm rãi nói:
- Bằng chứng đúng là bằng chứng, nhưng trận xung đột này diễn ra quá dị thường. Cho nên, bản quan muốn tra rõ ràng.
- Nhìn xem trong chuyện này, có Ma tộc giở trò quỷ hay không, có người dùng thủ đoạn đùa bỡn hay không, có người đang cố gắng hãm hại hay không?
Nói đến đây, quân pháp quan Hô Duyên Khổ bỗng lệ quát một tiếng:
- Người đâu, điều quân pháp cấm vệ, toàn bộ bắt giữ binh sĩ Bắc Hải Thiên Lãng quân và Thiên Minh thiết quân, sau đó tách ra cách ly thẩm tra, tra ra chân tướng!
Không thể không nói, Hô Duyên Khổ này cực kỳ cay độc.
Minh Đường bọn họ muốn gây sự, Diệp Chân trả đũa, lợi dùng thủ đoạn vô cùng kì diệu trong tay, đánh cho đám người Minh Đường như nhà có tang.
Nhưng, quân pháp quan kia đã thể hiện đứng về phía Minh Đường, chuẩn bị uy hiếp không tha đối với Diệp Chân.
Rõ ràng là muốn giúp Minh Đường.
Quân pháp cấm vệ toàn thân áo đen xông về hướng binh sĩ Bắc Hải Thiên Lãng quân, lần này, Diệp Chân lại không có ngăn cản.
Ngược lại chủ động lấy ra một truyền tin na di trận cỡ nhỏ.
- Nếu bằng chứng đó không dùng được ở nơi này của Hô Diên đại nhân, như vậy, Diệp mỗ đành phải gửi những chứng cớ kia, đưa cho Đại Ti Thiên Ngũ Dự ngũ đại nhân và điện chủ Man Linh điện Trường Nhạc công chúa điện hạ, xin bọn họ đòi lại công đạo, bênh vực cho Diệp mỗ trên buổi tảo triều sớm ngày mai!
- Còn cách ly thẩm tra có được chứng cứ, cũng không quan trọng, mấy chuyện vu oan giá hoạ, Tuần Tra ti ta đã thấy nhiều!
- Đến lúc đó, Hô Diên đại nhân công chính hay không, cũng không phải do Đại đô đốc định đoạt, mà do triều đình định đoạt.
Diệp Chân không mặn không nhạt nói.
Ánh mắt của quân pháp quan Hô Duyên Khổ híp lại.
- Ngươi dám uy hiếp bản quan?
- Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận, dù là triều đình, cũng không cách nào tuỳ tiện can thiệp quyết định của Đại đô đốc!
Hô Duyên Khổ nói.
- Hô Diên đại nhân muốn bất chấp đạo lý?
Diệp Chân cười.
Nghe vậy, Hô Duyên Khổ cũng cười,
- Chính là không muốn nói đạo lý, ngươi làm gì được ta?
Diệp Chân lại cười càng vui vẻ hơn,
- Chuyện như vậy, ta rất thích, vì Tuần Tra ti chúng ta, thích nhất làm mấy chuyện không cần nói đạo lý!
- Ép ta, thủ hạ Tuần tra Thần tướng của ta, thế nhưng không ít.
Mặt của quân pháp quan Hô Duyên Khổ lập tức gục xuống, thông minh như hắn, làm sao không thể không nghe ra ngụ ý trong lời của Diệp Chân.
Đây là uy hiếp trần trụi.
Trong cặp mắt của hắn bắn ra hàn ý lạnh lùng, nhìn chòng chọc vào Diệp Chân.
Lúc này, Minh Đường đứng bên cạnh, lại hoàn toàn ỉu xìu!
Giờ khắc này, mặc dù hắn hận không giết được Diệp Chân, nhưng bây giờ hắn đang bị Diệp Chân nắm trong tay, chỉ có thể vô cùng đáng thương nhìn quân pháp quan Hô Duyên Khổ.
Đối mặt với hàn ý trong đôi mắt của quân pháp quan Hô Duyên Khổ, Diệp Chân nghênh đón ánh mắt, ngay lập tức bốn đạo hàn quang trong hư không va vào nhau, xao động ra từng vòng hàn khí, lay động bốn phương tám hướng.
Một bên quân pháp cấm vệ bọn họ, cũng nhịn không được rùng mình một cái.
Đây là Diệp Chân và quân pháp chiến Hô Duyên Khổ ám chiến.
Hai bên đều đang nắm chặt điểm yếu của đối phương, ai cũng không nguyện ý lui bước.
Ánh mắt nghiêm nghị như băng giá, đại biểu cho quyết tâm của hai bên.
Hiện tại mấu chốt là xem sức chống đỡ của ai mạnh hơn?
Đối với Diệp Chân mà nói, trong tay cầm bằng chứng, chuyện này, dự tính xấu nhất, cũng chính là cược một trận hồ đồ mà thôi.
Diệp Chân không sợ phiền phức muốn làm lớn chuyện, chỉ lo nó không đủ lớn.
Sự tình làm to lên này, cần vài thứ mới xử lý hoàn hảo được, mới có thể để cho ngoại lực tham gia.
Nhưng nếu sự tình xảy ra trong phạm vi nhất định, dưới tình huống không có ngoại lực tham gia, Diệp Chân sẽ bị thua thiệt rất nhiều.
Cho nên, Diệp Chân rất kiên định, tuyệt đối muốn làm to chuyện này lên.
Nhưng quân pháp quan Hô Duyên Khổ lại không giống vậy.
Việc này gây rắc rối lớn, đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào, nhất là Diệp Chân tuy không thể hiện rõ sự uy hiếp, lại làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Sự kinh khủng của ngành chấp pháp, cũng chỉ có chính ngành chấp pháp hiểu rõ nhất.
Hai người nhìn chằm chằm thật lâu, cuối cùng, vẫn là quân pháp quan Hô Duyên Khổ mở miệng.
- Chuyện này, ngươi muốn kết quả như thế nào?
- Kết quả ta mong muốn rất đơn giản, chỉ có hai điều!
Diệp Chân dựng lên hai đầu ngón tay.
- Các huynh đệ của ta bị thương, hôm nay tất cả binh lính Thiên Minh thiết quân ở đây, bao gồm cả hắn.
Diệp Chân dùng ngón tay chỉ vào Minh Đường:
- Nhất định phải cúi đầu tạ lỗi với Bắc Hải Thiên Lãng quân chúng ta!
Diệp Chân đưa ra yêu cầu thứ nhất.
Quân pháp quan Hô Duyên Khổ nhìn về phía Minh Đường, trong đôi mắt hỏi thăm ý không thể rõ hơn được nữa.
Vẻ mặt của Minh Đường hơi cau có một chút, mặc dù nói nam tử đại trượng phu, có thể co có thể duỗi, nhưng để hắn đường đường là một thái tử Hầu quốc cúi đầu tạ lỗi, đây thật sự là....
Sau đó, Minh Đường dưới ánh mắt bức bách của quân pháp quan Hô Duyên Khổ, bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.
- Điều thứ hai?
- Điều thứ hai càng thêm đơn giản, ngươi nhìn xem, huynh đệ Bắc Hải Thiên Lãng quân ta, người nào cũng bị thương, vũ khí trang phục cũng bị tổn thất, tự nhiên muốn lấy một chút phí thuốc thang. Không nhiều, năm trăm khối linh thạch thượng phẩm.....
Lời của Diệp Chân vẫn chưa nói xong, Hô Duyên Khổ đã rộng lượng vung tay lên nói.
- Năm trăm khối linh thạch thượng phẩm mà thôi, hiện tại có thể cho ngươi....
- Hô Diên đại nhân, ta nói chính là mỗi người năm trăm khối linh thạch thượng phẩm phí thuốc thang!
Diệp Chân nói bổ sung.
Nghe vậy, Minh Đường lập tức nổi giận.
- Mỗi tên lính năm trăm khối linh thạch thượng phẩm, tại sao ngươi không đi đoạt, trang phục toàn thân bọn họ, giá trị một khối linh thạch thượng phẩm à?
- Ta nói giá trị bao nhiêu, thì nó đáng giá bao nhiêu!
Diệp Chân nhàn nhạt nhìn lướt qua Minh Đường,
- Nếu Minh huynh không nguyện ý tiếp nhận giá này, vậy dễ nói. Diệp nhị lăng tử ta làm việc, xưa nay không sợ phiền phức lớn, cùng lắm thì lại thêm một lần đi đến Càn Khôn điện ở Lạc Ấp, nơi đó ta đã đi nhiều lần, hơn nữa từ trước đến giờ chưa từng ăn qua thua thiệt!
- Ngươi!
Minh Đường chán nản, sau đó thần sắc trở nên cực kỳ u ám.
Ngươi khoan hãy nói, câu nói này của Diệp Chân thật đúng không sai.
Tinh tế tính ra, Diệp Chân này ầm ĩ trên Lạc Ấp Càn Khôn điện không ít lần, nhưng vẫn không có một lần nào bị thua thiệt!
- Mỗi người năm trăm khối linh thạch thượng phẩm, đó chính là một trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm, xác thực nhiều. Phí thuốc thang này có thể giảm xuống thành mỗi người một trăm khối linh thạch thượng phẩm, ngươi xem thế nào?
Quân pháp quan Hô Duyên Khổ nhìn về phía Diệp Chân.
Diệp Chân lại không có lên tiếng, trong đôi mắt, tràn đầy vẻ châm chọc.
Hô Duyên Khổ giống như không thấy được Diệp Chân vẻ châm chọc trong đôi mắt, tiếp tục nói.
- Xem như cho bản quan chút thể diện, hai mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm thêm tạ lỗi, chấm dứt việc này, Minh Đường lấy linh thạch ra!
Câu nói này của Hô Duyên Khổ, lại là một mệnh lệnh.
Minh Đường ngây ngốc một chút, rồi liên tục không ngừng lấy ra một trữ vật giới chỉ, tiện tay ném cho Diệp Chân.
- Hai mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm, kiểm tra đi!
Diệp Chân như không có trông thấy, cũng không có cầm lấy, làm cho trữ vật giới chỉ chứa hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm Minh Đường đưa bồi thường rơi xuống đất!
Hô Duyên Khổ thấy thế, lông mày bỗng nhiên nhảy lên.
- Thế nào, không cho bản quan mặt mũi?
Đột nhiên, Diệp Chân lại lần nữa ngửa đầu cười to lên, tiếng cười kia càn rỡ tràn đầy mỉa mai, làm cho sắc mặt của Hô Duyên Khổ càng ngày càng khó coi.