← Quay lại trang sách

Chương 2289 Gặp Lại Cơ Quản

Từ hôm nay trở đi, những tướng lĩnh cao cấp ở Nhân Ma Chiến Trường, chỉ cần không bị hư não thì cũng sẽ không một ai nguyện ý có bất kỳ giao du nào với Diệp Chân và Bắc Hải Thiên Lãng quân!

Nói cách khác, chỉ một việc nhỏ như vừa rồi đã vô thanh vô tức khiến Diệp Chân và Bắc Hải Thiên Lãng quân triệt để bị cô lập ở Nhân Ma Chiến Trường!

Trở thành một đội quân đơn độc!

Bên ngoài nghị sự Đại Điện, chờ tiếp kiến sau, lúc này nụ cười đã tràn đầy trên mặt Nguyên Soái Thiên Minh thiết quân - Minh Đường.

Thái độ của Đại Đô Đốc phủ sẽ khiến cho Diệp Chân và Bắc Hải Thiên Lãng quân tại chiến trường Nhân Ma sau này, mọi việc không thuận. Từ việc lớn như các loại quân vụ đên việc nhỏ như tiếp nhận tình báo từ các chi quân đội khác thậm chí đến việc tiếp tế lương thảo, đều sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

Sau chuyện này, nếu sau này thực sự có cơ hội, sự cản trở của hắn, sẽ vô cùng nhỏ.

Một loạt âm thanh hàm răng ma sát cạch cạch cạch vang lên, khiến Diệp Chân đưa mắt nhìn sang.

Lúc nhìn qua, Diệp Chân lại hơi giật mình một chút.

Khai Nguyên hầu Cơ Quản!

Bên trái Nghị Sự Đại Đường, Diệp Chân nhìn thấy Khai Nguyên hầu Cơ Quản.

Việc nhìn thấy hắn cũng không đủ để Diệp Chân giật mình, thứ khiến Diệp Chân kinh ngạc là bộ dạng hiện tại của Khai Nguyên hầu Cơ Quản.

Khai Nguyên hầu Cơ Quản vốn dĩ trắng mập, toàn là vẻ sống an nhàn sung sướng đã quen, mà giờ khắc này, trông hắn xanh xao vàng vọt, hốc mắt hãm sâu không nói, búi tóc trên đầu cũng có chút thưa thớt.

Thấy Diệp Chân nhìn qua, trong mắt Khai Nguyên hầu Cơ Quản là sự phẫn nộ đến mức phun ra lửa.

- Họ Diệp, ngươi thật là thủ đoạn!

Khai Nguyên hầu Cơ Quản cũng không phải đồ đần, sau chuyện đó, nhất là sau khi chuyện bị làm lớn lên, hắn cẩn thận phân tích qua chuyện này, là ai có lá gan?

Nghĩ tới nghĩ lui, đối tượng hoài nghi lớn nhất, chính là Diệp Chân!

Hắn ngẫm lại, trùng hợp lúc đại quân của Diệp Chân thông qua, cảnh giới trận pháp hắn bố trí ở Trấn Thủ Sứ phủ quả thật đã bị tác động. Không đến mấy ngày sau, Diệp Chân và Bắc Hải Thiên Lãng quân nhổ trại rời khỏi.

Nhưng ngay trong đêm bọn họ nhổ trại, chính làm ra chuyện đó, khiến hắn thiếu một đống nợ còn gây ra một mớ hỗn độn kinh khủng.

Hắn không hận Diệp Chân mới gọi là kỳ khôi.

- A, lời này của Hầu gia bắt nguồn từ đâu? Hôm đó đi ngang qua Chính Diệu thành, ta còn muốn bái kiến Hầu gia đây, chỉ là Hầu gia không có nhà nên đành bỏ lỡ.

Diệp Chân trưng ra vẻ mặt vô tội.

Diệp Chân không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới việc này, Khai Nguyên hầu Cơ Quản đã lên cơn giận dữ, cái tính tình con ông cháu cha lại chuẩn bị phát tác, thân hình động đậy, định động thủ với Diệp Chân.

Đại Đô Đốc Cơ Nguyên hợp thời nhẹ nhàng liếc hắn một cái, mới khiến cho Khai Nguyên hầu Cơ Quản thu tay, bất đắc dĩ lui về.

- Hừ, họ Diệp kia, quên nói với ngươi, bây giờ bản hầu chính là Thiếu ti quân pháp Tuần Kiểm ti Ngũ Đại Chiến Khu Nhân Ma Chiến Trường, sau này sẽ có nhiều dịp thân thiết với nhau hơn!

Khai Nguyên hầu Cơ Quản nhe răng cười.

- A, Hầu gia đổi chức vụ rồi?

- Hừ, giáo úy canh giác kho quân giới ở Chính Diệu thành lơ là nhiệm vụ, đến mức không gian quân giới kho bị hỏng, dẫn đến quân giới bị phá hủy toàn bộ. Bản hồi thân mang tội danh đến Nhân Ma Chiến Trường lấy công chuộc tội, sau này nhất định sẽ có nhiều cơ hội giao lưu với nhau!

Khai Nguyên hầu Cơ Quản nhìn chằm chằm Diệp Chân như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Diệp Chân đã biết cái chuyện hỏng bét này của Khai Nguyên hầu từ sớm, việc Chính Diệu thành Trấn Thủ sứ thay người cũng biết, hắn chỉ không nghĩ đến việc Khai Nguyên hầu cũng đến Nhân Ma Chiến Trường.

Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy, trên người Khai Nguyên hầu Cơ Quản mang tội, muốn xoay người thì quân công là đường tắt nhanh nhất!

- Thiếu ti Quân pháp Tuần Kiểm ti à?

Diệp Chân hừ lạnh thật dài.

- Vậy phải chúc mừng Hầu gia, nhưng, Hầu gia cũng nhớ phải cẩn thận nhé, miễn cho tráng niên mất sớm, vị trí Quân Pháp Quan này ấy hiện đang là mục tiêu quan trọng nhất của Ma Tộc đấy. Mấy ngày trước, có một vị mới bị giết…

Lời Diệp Chân vừa nói, Khia Nguyên hầu Cơ Quản bỗng nhiên rùng mình, việc này, sao hắn lại mà không nghe thấy được!

Đây là uy hiếp trắng trợn!

Nhưng cùng lúc đó, Đại Đô Đốc Cơ Nguyên, tham mưu Cổ Nguyệt, Quân Pháp Quan hắc y, còn có một đám quân quan Nhân Ma Chiến Trường, sàn sạt đứng lên quát lớn.

- Lớn mật!

Trong chớp mắt, mấy chục ánh mắt sắc bén như kiếm mang theo cực kỳ hàn ý, gắt gao bắn về phía Diệp Chân!

Có thể đứng vững ở Nhân Ma chiến trường, Nghị Sự Đại Điện Đại Đô Đốc phủ đều là những tướng lĩnh có quân công thật sự, bất kỳ ai cũng là người giết ra từ núi thây biển máu.

Quanh thân chỉ có sát khí và sát khí dày đặc.

Võ giả bình thường bị bọn họ liếc mắt một chút đều sẽ lạnh cả người, võ giả tu vi thấp hơn bọn họ bị bọn họ liếc nhìn qua thì thậm chí động đậy một chút cũng không dám.

Võ giả cùng cấp đối chiến cùng bọn họ thì thực lực ít nhất cũng bị áp chế từ hai thành trở lên.

Bây giờ, mấy chục tướng lĩnh tâm phúc của Đại Đô Đốc Cơ Nguyên đồng thời tạo áp lực lên cho Diệp Chân, mang theo sát khí thực sự cùng sát khí thần niệm, đồng thời khóa chặt Diệp Chân.

Nhiệt độ trong đại điện chớp mắt hạ xuống điểm đóng băng, giống như chỉ cần một giọt nước cũng bị đóng thành băng lạnh.

Thân vệ của Đại Đô Đốc Cơ Nguyên đứng ngoài cửa đại điện cách mấy trăm mét cũng không nhịn được mà rùng mình, toàn thân đều bị hàn khí quấn chặt.

Cách xa những mấy trăm mét!

Nếu bọn họ đứng ở vị trí của Diệp Chân tại chính giữa đại điện, đoán chừng bọn họ đã ngất sớm.

Phải biết, có tư cách làm thân vệ của Đại Đô Đốc Cơ Nguyên, còn có thể thủ vệ ngoài cửa Nghị Sự Đại Điện, thì bọn họ đều là tinh nhuệ Huyền Cung cảnh cửu trọng đỉnh phong.

Thế nhưng, người đang đứng giữa trung tâm cơn lốc là Diệp Chân thì lại không tỏ thái độ gì, không nhìn thẳng vào nguồn cơn sát khí như sóng dữ đang ập tới mà lại cười với Khai Nguyên hầu Cơ Quản.

- Sao có thể trách ta được? Bản soái chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, chỉ là có lòng tốt “đề tỉnh một câu” với Hầu gia mà thôi, mong Hầu gia cẩn thận một chút kẻo Hầu gia “tráng niên mất sớm”!

Bốn chữ “Tráng niên mất sớm” vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Diệp Chân chợt động, sát khí đột ngột quét đến như lũ quét, phóng tới Khai Nguyên hầu Cơ Quản.

Cái thứ đồ chơi gọi là sát khí này, nhìn không thấy sờ không được, nhưng trong mắt kẻ hứng chịu thì lại như hữu hình.

Giờ phút này, trong mắt Khai Nguyên hầu Cơ Quản, ngay khi Diệp Chân nhìn về phía hắn, ngập trời huyết lãng ồ ạt ập về phía hắn, trong ngập trời huyết lãng là vô số lệ quỷ dữ tợn đang gào thét.

Hô “A” một tiếng, Khai Nguyên hầu Cơ Quản bỗng lùi lại một bước, ngã ngồi trên chiếc ghế mà Đại Đô Đốc Cơ Nguyên ban thưởng cho hắn.

Các tướng sĩ ban đầu dùng sát khí để khóa chân Diệp Chân, trong chớp mặt đều lộ vẻ mặt vô cùng khó coi.

Không thèm nhìn!

Diệp Chân cũng không thèm để ý đến sát khí trùng kích mà bọn họ góp nhặt tích lũy được trong mấy năm này.

Điều này chỉ có thể nói lên được một điều, kinh nghiệm chiến trận của Diệp Chân còn nhiều hơn, nguy hiểm hơn so với bọn họ.

Sát khí của bọn họ không có chút tác dụng gì đối với Diệp Chân.

Chỉ điều này đã khiến bọn họ không còn dám xem thường Diệp Chân nữa, tất cả ý đồ coi thường ban nãy đều thu hồi.

m thanh không chút cảm xúc của Đại Đô Đốc Cơ Nguyên đột ngột vang lên.

- Cơ Quản à, Diệp Chân cũng chỉ quan tâm nhắc nhở thôi, trước giờ Ma Tộc quen thói tàn sát bừa bãi, ngươi cũng phải cẩn thận, miễn cho xảy ra việc kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!

Khi Cơ Nguyên mở miệng, một loại uy sát nồng đậm quét ngang toàn bộ đại điện, xua tan không còn một mảnh sát khí của Diệp Chân và các tướng lĩnh, tay chân của Khai Nguyên hầu Cơ Quản khẩn trương nên cứng ngắc, lúc này mới dãn ra được.

Đây là uy sát được tích lũy qua vô số năm của thượng vị giả.

Cũng giống như sát khí vậy, không hình không dạng, nhưng đôi khi, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến cho rất nhiều cao thủ đổ mồ hôi đầm đìa, như rơi vào địa ngục!

- Đại Đô Đốc yên tâm! Lũ Ma Tộc này nếu thật sự dám tới tìm ta gây phiền phức, ta sẽ khiến cho hắn có đi không về!

Cơ Quản lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Chân, nghiến răng thề thốt một câu.

Nhưng không một ai phát hiện, lúc Cơ Quản vô cùng kiên định nói ra những lời này, trong mắt hắn lại tràn ngập sự sợ hãi!