Chương 2305 Luyện Hồn Quỷ Kỳ
Các tướng lĩnh Bảo Chủ phủ, vẻ mặt trong chớp mắt trở nên vô cùng hoảng sợ, từng tên gầm hét lên, lao về phía Diệp Chân.
- Buông hắn ra!
- Mau thả công tử ra!
Trong tiếng gầm rống tức giận, thậm chí có năm sáu tên cường giả Giới Vương cảnh, không nói lời nào đang nhào về phía Diệp Chân.
Mà lần này, động thủ không phải Diệp Chân!
Mà là Tiểu Yêu!
Sáu đạo dây leo màu xanh bắn ra nhanh như tia chớp, tàn ảnh màu xanh thoáng hiện trong nháy mắt, đầu của sáu tên cường giả Giới Vương cảnh nhào về phía Diệp Chân, cùng lúc nổ tung, thậm chí, tiên thiên thần hồn của bọn họ đều chưa kịp chạy ra!
Tiểu Yêu, trước mắt có tu vi Đạo Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, chém giết mấy võ giả Giới Vương cảnh, như bổ dưa thái rau.
Một màn này, trực tiếp làm cho các tướng lãnh khác còn thừa lại bị dọa cho phát sợ, về phần Đan Duy, cũng trực tiếp bị dọa phát sợ, những âm thanh rơi đầu vang lên, làm cho Đan Duy bị hoảng sợ, trực tiếp tè ra quần.
- Diệp Nguyên soái, có chuyện gì từ từ nói, trước thả công tử nhà ta ra!
- Nếu công tử nhà ta có chuyện bất trắc, Bảo Chủ nhà ta tức giận lên, ngươi có thể không chịu đựng nổi.
Diệp Chân bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén như kiếm, trực tiếp làm cho tên tướng lãnh kia hoảng sợ lùi lại ba bước.
- Lửa giận của bản soái, toàn bộ Định Biên Ổ Bảo các ngươi, đều không chịu đựng nổi!
- Không muốn tiểu tạp chủng này bị ta giết chết ngay lập tức, thì lăn xa một chút cho bản soái!
Một đám tướng lãnh Phi Thiên tiểu Ổ Bảo rất sợ, lập tức thối lui trong nháy mắt, thần niệm của Diệp Chân, như mặt nước phát tán bốn phương tám hướng.
Diện tích của tòa Bảo Chủ phủ này cũng không lớn, thần niệm của Diệp Chân như mặt nước tản ra nháy mắt, toàn bộ Bảo Chủ phủ, nhất là tình cảnh trong một gian phòng ngủ lớn, đã làm cho tròng mắt của Diệp Chân trong chớp mắt trở nên đỏ như máu.
Phốc phốc phốc!
Máu tươi xoẹt xoẹt, bão tố bắn ra từ khóe mắt của Diệp Chân.
Diệp Chân phẫn nộ, đã không cách nào hình dung.
Tình hình trong gian phòng kia đã để Diệp Chân vô cùng phẫn nộ.
Ít nhất năm mươi tên huynh đệ Bắc Hải Thiên Lãng quân Diệp Chân không nhớ rõ tên, đã bị tra tấn hấp hối, có người thần tình đã đờ đẫn, có người đã trực tiếp hôn mê.
Nhưng tất cả mọi người, đều không mảnh vải che thân, thân thể một mảnh hỗn độn!
Súc sinh!
Đột nhiên, Diệp Chân phát ra một tiếng gầm gừ kinh thiên, giương một tay lên, kéo ra một bắp đùi của Đan Duy đang sống sờ sờ.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết của Đan Du rên lên, một bên kêu thảm, một bên uy hiếp Diệp Chân.
- Họ Diệp, ngươi sẽ không được chết toàn thây!
- Ngươi chết chắc!
- Dám đả thương ta, ngươi nhất định sẽ chết chắc!
Trả lời Đan Duy, lại là động tác của Diệp Chân, xoát xoát xoát, Diệp Chân trực tiếp kéo rách hai cái cánh tay và một cái chân còn lại của Đan Duy đang còn sống sờ sờ.
Vô cùng đau nhức, trực tiếp làm cho Đan Duy ngất xỉu, không biết gì.
Nhưng, Diệp Chân cũng sẽ không làm cho hắn bất tỉnh như trong quá khứ.
Tay chậm rãi dựng vào cái ót của Đan Duy, đồng thời dày đặc Nguyên Linh lực lượng nhẹ nhàng rung động, Diệp Chân đã làm cho Đan Duy vừa mới ngất đi tỉnh táo lại.
Hình như cảm nhận được sát ý của Diệp Chân đang bao trùm trong đầu của hắn, Đan Duy hét rầm lên như heo bị giết.
- Đừng có giết ta, ngươi không thể giết ta!
- Giết ta, ngươi sẽ hối hận!
- Giết ta, Bắc Hải Thiên Lãng quân các ngươi, toàn bộ đều sẽ xong đời!
Nghe Đan Duy kêu to, cuồng rống cuồng loạn, khóe miệng của Diệp Chân đột nhiên hiển hiện một nụ cười vô cùng tàn nhẫn:
- Đúng, không thể giết ngươi!
Đan Duy ngẩn ngơ, đột nhiên vẻ mặt buông lỏng.
- Đúng, ngươi biết thì tốt, ngươi không thể giết ta!
- Ta không giết ngươi, vì cứ để ngươi chết như vậy, đó là tiện nghi cho ngươi! Bản soái, muốn để ngươi sống không được, chết cũng không xong!
Một chữ cuối cùng thốt ra trong nháy mắt, Diệp Chân đã trực tiếp nhét vào trong miệng Đan Duy một viên linh dược trân quý, sau đó Diệp Chân thôi động lực lượng, tay chân Đan Duy vừa bị xé rách, đang sinh ra lần nữa với tốc độ rất nhanh dùng mắt trần cũng có thể thấy.
Đan Duy có chút hiểu được ý của Diệp Chân, chợt cảm thấy hết hi vọng!
Đầu vai nhoáng lên một cái, bốn Thận Ảnh Phân Thân của Diệp Chân đột ngột phân ra, trong đó có một Thận Ảnh Phân Thân cười lên dữ tợn.
- Tuần tra ti của Đại Chu có mười đại cực hình, xếp hạng thứ mười của chúng ta là Lăng Tr,ì bắt đầu!
- Lăng Trì…
Khóe miệng của Đan Duy ức chế không nổi run lẩy bẩy, tiếng kêu thảm của hắn vang lên trong nháy mắt, Diệp Chân lại nặng nề bước vào trong căn phòng không thể chịu nổi nữa kia!
Trong phòng ngủ, hơn năm mươi vị hảo hán Bắc Hải Thiên Lãng quân, đang dùng đủ loại tư thế khuất nhục, nằm ngổn ngang lộn xộn ở nơi đó, trên dưới quanh người, tràn đầy cấm chế.
Lúc này, trong mắt của Diệp Chân đã ngấn đầy nước mắt.
Một tên binh lính hai mắt vô thần, đột nhiên thấy Diệp Chân bước vào, ánh mắt bên trong đột ngột bộc phát ra thần thái doạ người.
- Đại Soái, ngươi đã đến!
- Ta đã tới chậm!
Khóe miệng của Diệp Chân, tràn đầy đắng chát, bước nhanh tiến lên, lấy ra từng kiện từng kiện áo choàng, nhanh chóng đắp lên trên thân thể trần trụi của những binh lính kia.
- Không trễ, chỉ cần Đại Soái đến, sẽ không trễ!
Tên binh lính đó Diệp Chân không nhớ tên, trong đôi mắt lại ngoài ý muốn còn có thần sắc.
- Chỉ cần Đại Soái đến, đã có thể báo thù cho chúng ta!
- Không cần các ngươi nói, bây giờ, bản soái đang báo thù cho các ngươi!
Diệp Chân ngoắc tay một cái, bị mấy đạo Thận Ảnh Phân Thân dùng cực hình Lăng Trì, tra tấn Đan Duy đang thét lên cuồng loạn, bị kéo vào cửa căn phòng.
- Tốt!
Tên lính kia nhìn dạng vẻ của Đan Duy, đột nhiên cười to lên.
- Huynh đệ chúng ta đời này, không nhìn lầm người!
- Không có việc gì, mọi việc đều đã qua! Sau này, chúng ta vẫn là nam nhi đại trương phu!
Diệp Chân an ủi, một bên bảo Tiểu Yêu trị liệu thương thế cho những Bắc Hải Thiên Lãng Quân này trong yên lặng, đồng thời, hai tay ngưng tụ ra một dòng nước, rửa sạch những ô uế trên thân cho các huynh đệ Bắc Hải Thiên Lãng quân này!
Chuyện này, Diệp Chân không có mượn tay người khác.
Chuyện này, Diệp Chân cũng không muốn lại có bất cứ người nào biết, một hồi khi đi ra ngoài, Diệp Chân muốn mang ra, chính là năm mươi huynh đệ hoàn hảo không chút tổn hại nào.
Cho nên, Diệp Chân tự thân mình làm.
Khi Diệp Chân đang rửa sạch ô uế trên thân một đám binh sĩ, đột nhiên, một âm thanh kéo căng như dây cung đoạn, liên tục vang lên.
Diệp Chân bỗng nhiên quay đầu, đã thấy vị binh lính trước kia thần thái toả sáng, còn có hai gã sĩ binh khác của Bắc Hải Thiên Lãng quân, khóe miệng và thất khiếu đồng thời phun ra máu tươi.
- Các ngươi!
- Các ngươi bị gì vậy?
Diệp Chân nhào tới, vừa kinh vừa sợ.
Dựa vào ánh mắt của Diệp Chân, làm sao có thể không nhìn ra ba tên lính này đang làm gì?
Không chỉ có tự đoạn tâm mạch, còn thiêu đốt Thần Hồn.
Cho dù Diệp Chân dùng Ất mộc linh lực để cứu sống, có thể hồi sinh lại tâm mạch bọn họ tự đoạn, nhưng đã bắt đầu thiêu đốt Thần Hồn, làm thế nào cũng không thể cứu sống được!
- Đại Soái, các huynh đệ đi theo ngươi, đều không bao giờ hối hận!
- Chúng ta chỉ là không cách nào chấp nhận được, Đại Soái chiếu cố tốt các huynh đệ khác!
Nói xong, ba vị binh lính của Bắc Hải Thiên Lãng Quân, triệt để không có bất kỳ khí tức gì ngay trước mặt Diệp Chân.
Tay của Diệp Chân run rẩy, chậm rãi buông ra thân thể mất đi khí tức trong ngực xuống dưới đất.
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân gầm hét lên,
- Con mẹ nó, Đan Duy tên tạp chủng đang ở ngay chỗ này, ai muốn báo thù, đều tự mình đứng lên tới. Vô luận là cắn hay chặt đứt hắn, đều tự mình động thủ!
Diệp Chân sợ, thật sự sợ!
Nếu hơn năm mươi binh sĩ đều chết ở chỗ này, hắn sẽ phải nói như thế nào?
Theo tiếng mắng của Diệp Chân, một tên binh lính khôi phục mấy phần tinh lực, bỗng nhiên bổ nhào qua, tiến lên như dã thú bắt đầu xé rách con mồi.
Tiếng kêu thảm thiết của Đan Duy thê lương như thú.
- Hỗn đản, các ngươi còn đứng đó làm gì?
- Nhanh, nhanh phát động công kích cứu ta! Toàn bộ các ngươi muốn chết phải không, nhanh cứu ta.
Đan Duy vừa kêu thảm, vừa hét rầm lên.
Đại quân Phi Thiên tiểu Ổ Bảo là hi vọng duy nhất giờ phút này của hắn.
Hắn rất sợ, thật sự đã sợ.
Tướng lãnh đứng ngoài cửa cũng bị một màn này làm cho chấn kinh, nếu Đan Duy chết thật, như vậy bọn hắn thật sự sẽ không có bất kỳ đường sống nào.