← Quay lại trang sách

Chương 2335 Bất Đắc Dĩ Thỏa Hiệp

Điện hạ, không thể chủ quan, trước đến tiền trạm quân đoàn, tra ra nguyên do chân tướng chuyện kia, sau đó mới đưa ra phán đoán, mới là tốt nhất.

- Sáu vạn người tập kích bất ngờ bốn mười vạn đại quân ba lần, còn chém giết hơn mười bảy vạn, việc đó thật sự quá kỳ quặc.

Người này vừa xuất hiện, Thất Thái Tử Tòng Vân cũng không dám dùng thân phận Thái Tử, vội vàng chắp tay chào.

- Gặp qua tiên tri Ma Sư!

Cùng thời khắc đó, Kê Khởi và Dịch Cân cũng đồng thời thi lễ.

Tiên tri Ma Sư, chính là một nhóm người có địa vị cao nhất trong Ma tộc, luận địa vị, thậm chí còn cao hơn so với Đại Nhật Tế Ti Tổ Thần điện.

Mà vị trước mắt đó, chính là tiên tri Ma Sư - Thất Hoằng phụ trách dạy bảo Thất Thái Tử Tòng Vân.

- Thái Tử điện hạ, quân quốc đại sự, nên ghi nhớ hai chữ “Nhẫn nhịn”!

- Nhẫn nhịn?

Tiên tri Ma Sư Thất Hoằng tiết kiệm chữ như vàng, nói xong câu này, chậm rãi gật đầu với Thất Thái Tử Tòng Vân, sau đó lặng yên lui sang một bên.

Thất Thái Tử Tòng Vân hít sâu một hơi, lửa giận trên mặt dần dần rút đi.

- Truyền lệnh, thay đổi tốc độ hành quân, các quân tăng cường cảnh giới, thám báo quan sát trong năm ngàn dặm, cho đến khi đến đại doanh tiền trạm quân đoàn!

- Vâng, chúng thuộc hạ tuân lệnh Thái Tử điện hạ!

Sau một canh giờ, Dực thú của Thất Thái Tử Tòng Vân chậm rãi đáp xuống trạm đại doanh quân đoàn, Thất Thái Tử Tòng Vân đầu tiên nhìn thấy, đó chính là một câu dùng thi thể không đầu và máu tươi xếp thành!

- Thất thái tử điện hạ, phần qua gặp mặt này, người có thích không?

Một dòng chữ lớn này dùng thi thể và máu tươi tạo nên, lúc quan sát từ trên cao xuống thì vô cùng chói mắt.

Nhất là mấy chữ cái này rơi vào trong mắt thân vệ tùy hành và các tướng lĩnh của Thất thái tử Tòng Vân, chính là khiêu khích!

Khiêu khích một cách không biết trời cao đất rộng!

Nhưng khi những cái này rơi vào trong mắt Thất thái tử Tòng Vân thì lại giống như từng cái tát, làm cả mặt hắn rung động đùng đùng.

Mặc dù mọi thứ sớm đã lan rộng khắp Ma hồn giới, nhưng số người thật sự biết tình hình cụ thể lại ít vô cùng.

Mà lần này, Thất thái tử Tòng Vân tạm thời thay đổi chủ ý, đã tự mình dẫn đại quân tiến công Huyết Hà cứ điểm, dường như tất cả tướng lĩnh của Ma Tộc đều biết, Thất thái tử Tòng Vân đây là đang tùy hứng.

Nhưng chỉ có chính Thất thái tử Tòng Vân mới rõ ràng, sau khi hắn biết Diệp Chân đang ở Huyết Hà cứ điểm thì mới quyết định tự mình dẫn đại quân đến tận đây, muốn báo thù huyết hận.

Nhưng khá mỉa mai là, thù cũ còn chưa báo, hắn lại bị Diệp Chân đánh thua ba trận liên tiếp trước.

Hơn nữa, còn chỉ tên vạch họ thẳng ra, nói là tặng quà gặp mặt cho hắn.

Điều này nói rõ, Diệp Chân đã biết mục đích cuối cùng của hắn.

Thù chưa báo những đã bị kẻ thù đánh mặt trước.

Thất thái tử Tòng Vân phẫn nộ đến thế nào, có thể tưởng tượng được.

Trên trán nổi lên từng đợt gân xanh, một mắt trừng lớn hết mức, hắc sát vô hình đột nhiên tràn ngập ra từ trong một mắt của hắn.

Khụ khụ!

Hai tiếng ho khan nhạt nhẽo không gì lạ, ở trong nháy mắt này, lại giống như trống chiều chuông sớm, đập thẳng vào chỗ sâu trong óc Tòng Vân.

Hai chữ ‘Nhẫn nhịn’ mà Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành giải thích lại lần nữa hiện ngay ở trước mắt.

Hít sâu một hơi thật dài, hắc sát quang hoa vốn đang tràn ngập giữa một mắt Thất thái tử Tòng Vân lại chậm rãi tiêu tán.

- Nguyệt Đại hiện đang ở đâu, dẫn tới đây cho bản thái tử!

Ngồi vào đại trướng Chủ soái, Thất thái tử Tòng Vân lập tức ra mệnh lệnh thứ nhất, quân đoàn trưởng tiền trạm Nguyệt Đại vô năng như thế, không phạt nặng thì không đủ để trút giận!

Quân đoàn trưởng quân đoàn Tiền trạm Nguyệt Đại với vẻ mặt đau thương chủ động tiến lên.

- Thất thái tử điện hạ, thần tổn binh hao tướng, tự biết có tội! Nhưng Diệp Chân - Quân đoàn trưởng của Bắc Hải Thiên lãng quân lại thực sự quá giảo hoạt, có cả mấy thần thông phù hợp giúp đỡ tác chiến trong phạm vi lớn.

- Thần nói như vậy không phải vì muốn thoát tội, mà là nhắc nhở Thất thái tử điện hạ, ngàn vạn lần không nên xem thường Diệp Chân này! Đây là thứ thần thu thập và tổng kết được trong quá trình thua ba trận liên tiếp, hi vọng có thể có ích cho ngày sau, khi Thái Tử điện hạ và chư vị tướng quân đối phó tên tặc này!

Nói xong, Nguyệt Đại lại dâng một chồng ngọc giản lên.

Thất thái tử Tòng Vân vốn đang định xử trí tên rác rưởi Nguyệt Đại này, nhưng khi nhìn bộ dáng thành khẩn kia của hắn thì lại vô thức nhận lấy ngọc giản, cẩn thận xem xét.

...

Lần này đội Bắc Hải Thiên lãng quân lập được công trạng, báo cáo số lượng công trạng lên, cuối cùng, vẫn hoàn toàn dựa theo ý chí của Diệp Chân mà báo.

Uy vọng bản thân Diệp Chân trong đội quân Bắc Hải Thiên Lãng sớm đã cực cao, không ai có thể rung chuyển nổi, giờ lại thêm ba trận thắng liên tiếp này, đã thật sự đẩy uy vọng Diệp Chân lên đỉnh điểm.

Diệp Chân quyết định chuyện gì, sẽ không ai dám chất vấn.

Cho nên, về công trạng, nhất là công trạng của những người dẫn đầu kia, số lượng chỉ án sẽ được báo cáo trên hai phần mười số thực.

Nhưng cho dù là thế, ngay khi quân pháp quan báo cáo công trạng của Bắc Hải Thiên lãng quân lên, không bao lâu, đã gây nên một trận chấn động ngay trên cả Nhân Ma Chiến Trường.

- Cái gì, cái gì, chém chết hơn mười vạn Ma Tộc, hai vị Đạo Cảnh, hơn một trăm Giới Vương Cảnh, hơn một ngàn bốn trăm Huyền Cung Cảnh, chuyện này, chiến tích thế này, làm sao có thể?

Khi Đô Đốc Bắc bộ chiến khu Nghê Phong nhận được phần tin chiến thắng này, cảm giác ngay lập tức chính là hoài nghi. Nhưng sau khi xem hết tin chiến thắng kèm theo toàn bộ ngọc giản công trạng phương vị của Quân Pháp Ti thì đã lập tức rơi vào cảnh cả kinh nghẹn họng, nhìn trân trối vào trước mắt, nửa ngày nói không ra lời.

- Hãn tướng!

- Đại Chu ta lại có thêm một vị hãn tướng!

Cùng một phút đó, Đại đô đốc phủ Nhân Ma Chiến Trường, quân sư Cổ Nguyệt nhận được tin chiến thắng ngay lập tức báo cáo cho Đại đô đốc Cơ Nguyên.

- Cái này... chiến tích kinh người như thế, đã xác minh chưa?

Nghe được tin chiến thắng, vẻ mặt của Đại đô đốc Cơ Nguyên còn khiếp sợ hơn so với Đô Đốc Bắc bộ chiến khu Nghê Phong.

- Bẩm Đại đô đốc, đã cẩn thận kiểm nghiệm thẩm tra đối chiếu với người trong Quân Pháp Ti rồi, không những chuẩn xác, thậm chí nhìn từ công trạng trên ngọc giản, số lượng chiến công được báo cáo lên, hẳn còn giữ lại một số!

Cổ Nguyệt nói.

- Hơn nữa, Đại đô đốc, chuyện này tính là từ lúc khai chiến đến nay, đây có thể xem là tin chiến thắng đầu tiên trên Nhân Ma Chiến Trường mà chúng ta đã đạt được!

Cổ Nguyệt cười khổ nói.

- Nói như vậy, không thể trấn áp thêm nữa sao?

Cơ Nguyên một mặt âm trầm, trước mắt danh vọng của Diệp Chân đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến lực khống chế của Đại đô đốc phủ, lại đến thêm một trận đại thắng như thế, như vậy uy vọng của tên đó sẽ chỉ càng cao hơn.

Trừ phi hắn chết, nếu không thì lực khống chế của Đại đô đốc phủ trong Nhân Ma Chiến Trường, bất cứ lúc nào đều có thể xuất hiện biến số khó mà đoán trước.

- Đại đô đốc, không phải không ép xuống nổi nữa, mà là không thể ép!

- Từ lúc khai chiến đến nay, bên ta đã vội vàng ứng chiến, không chỉ lấy phòng thủ làm chủ, mà lượng người thương vong lại còn rất nhiều. Mặc dù tình thế này, một hai ngày có thể ổn định lại chút, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần của binh sĩ, dẫn đến ngày càng đê mê hơn.

- Toàn quân trên toàn bộ Nhân Ma chiến trường cần một trận thắng lớn, để có thể chấn tinh thần quân binh! Mà trước mắt, phần đại thắng này là thích hợp nhất, cũng có khả năng làm yên lòng quân nhất.

Cổ Nguyệt nói.

- Không có tin chiến thắng nào khác sao?

Vẻ mặt Đại đô đốc Cơ Nguyên có chút khó chịu, chuyện này sớm đã nằm trong kế hoạch của bọn hắn.

- Trước đó, không phải ngươi có phái ra mấy đội tinh nhuệ à? Chiến tích như thế nào?

- Bẩm Đại đô đốc, đều có thu hoạch, nhưng lần này, ba vị thái tử Ma Tộc đều tự thân xuất chinh, mang theo vệ đội thái tử vô cùng tinh nhuệ, tập hợp cả đại quân.

- Đội quân tinh nhuệ mà chúng ta phái ra, đều có thu hoạch, nhưng phần lớn chỉ thắng nhỏ, thậm chí là thắng thảm! Chiến tích như thế còn chưa đủ để làm an lòng quân binh.

- Mà phần chiến tích này của Diệp Chân, là giết hơn mười vạn quân thù, bên mình lại không một ai chiến tử, chỉ hơn mười người bị thương nhẹ, còn có cả ngọc giản công trạng, chuyện này lan truyền đi tuyệt đối có thể làm an lòng quân lính!

Cổ Nguyệt nói.

Nghe vậy, Đại đô đốc Cơ Nguyên lại một mặt chán nản.