Chương 2378 Đối Chọi Gay Gắt
Lúc trước mang hai mươi hai vạn quân số đến đây, đến lúc này Diệp Chân đã hối hận.
Nếu biết chiến dịch ngàn năm sẽ bộc phát vào năm này thì ít nhất hắn cũng sẽ kéo từ Bắc Hải quận tới năm mươi vạn đại quân.
Như thế thủ thành có thừa, có thể tùy ý Diệp Chân tự do phát huy.
Chỉ là sớm biết ngàn vàng khó mua, quân số hai mươi hai vạn đến gần gấp hai lần yêu cầu của Quân Bộ, dưới tình huống bình thường thì như vậy đã đầy đủ hiệp phòng.
Hiện tại, nói cái gì cũng đã muộn.
Mà quận binh cách cảnh hành quân, nhất định phải có Quân Bộ quan phòng, quân lệnh, vân vân... Con đường này, bây giờ đã bị Quân Bộ chặn lại, Diệp Chân cũng không có cách.
Mặc dù cách làm của Quân Bộ có chút giống làm cho Diệp Chân báo quốc không cửa.
Nhưng Diệp Chân trừ tiếp nhận thì cũng chỉ có thể là tiếp nhận.
Đại Chu đối với quận binh điều binh luôn cực kỳ nghiêm cẩn, từ chối cũng hợp tình hợp lý, theo quân luật của Đại Chu, cho dù nháo việc này lên đến chỗ của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long thì Diệp Chân cũng không chiếm được lợi ích.
Cho nên, trước mắt, hắn chỉ còn lại con đường đưa tay về phía hai đại Ổ Bảo của Huyết Hà pháo đài.
Mấy ngày nay, Liễu Phong đã nhiều lần truyền đạt ý tứ hướng với hai đại Ổ Bảo này là nguyên soái Diệp Chân sắp điều động dân binh hiệp phòng, nhưng mỗi một lần đều bị hai đại Ổ Bảo bảo chủ này quả quyết từ chối.
Lý do từ chối cũng rất đơn giản, trong luật và quân luật của Đại Chu không có điều khoản nào yêu cầu Ổ Bảo bọn hắn phải xuất binh hiệp phòng.
Mà trước đó, Diệp Chân nguyên soái đã điều dân phu từ Ổ Bảo bọn hắn, bọn hắn cũng tuân lệnh mà đi.
Bọn hắn đã tận nghĩa vụ, cho nên từ chối rất hùng hồn.
Chuyện này, nhìn qua thì không có mao bệnh.
Nhưng lại không phải Diệp Chân có thể khoan nhượng.
Cho nên, Diệp Chân đã tự thân xuất mã, đơn thương độc mã đi tới Định Biên Ổ Bảo.
Nguyên soái quân coi giữ Huyết Hà pháo đài, cái danh này đối với trước mắt, nhất là mang danh chém giết Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành vẫn rất có tác dụng.
Vừa lấy ra thân phận, nhân mã của Định Biên Ổ Bảo đã nghênh đón Diệp Chân vào phòng khách nội bảo, nghênh đón Diệp Chân chính là Phó bảo chủ Định Biên Ổ Bảo - Đan Phong, chính là nhi tử của bảo chủ Định Biên Ổ Bảo - Đan Chính Thuần.
Diệp Chân đối với Đan Phong này cũng không khách khí.
- Hôm nay, bản nguyên soái tới đây là để tìm Đan bảo chủ thương lượng chuyện quan trọng.
Đan Phong trả lời cũng rất thẳng thắn.
- Diệp Nguyên soái có chuyện gì thì mời nói thẳng, tại hạ là Phó bảo chủ cũng có thể làm chủ được.
Ánh mắt của Diệp Chân nhất chuyển, làm cho Đan Phong tràn đầy tự tin, thật lâu không nói.
Trong ánh mắt trời sinh mang theo Nguyên Linh uy áp, ngưng nhưng giữa mang theo vô số sát khí xuất sinh nhập tử, nhìn ánh mắt lạnh nhạt, ngắn ngủi mấy hơi thở, đã làm cho trong lòng Đan Phong sợ hãi.
- Nói như vậy, tính mệnh của trên ngàn vạn nhân khẩu toàn bộ Định Biên Ổ Bảo, Đan phó bảo chủ cũng có thể làm chủ đúng không?
Diệp Chân vừa mới mở miệng, đôi mắt Đan Phong đã lập tức nổi lên vẻ cực kỳ hoảng sợ, có chút thất thố la thất thanh một tiếng.
- Ta không thể, ta sẽ lập tức đi mời....
Vừa nói được phân nửa, Đan Phong đột nhiên từ trong thần hồn chấn nhiếp thanh tỉnh lại, ánh mắt biến thành vô cùng tức giận.
- Phụ thân ta không ở đây, đã đi ra ngoài, chưa biết khi nào sẽ trở về. Nếu Diệp Nguyên soái thật muốn gặp thì chậm rãi chờ đợi đi.
- Chưa biết khi nào trở về?
Diệp Chân cười lạnh, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Đan Phong. Nhưng lúc này, Đan Phong nhìn ánh mắt của Diệp Chân lại sợ hãi cúi đầu xuống, không dám đối mặt với ánh mắt của Diệp Chân.
Thấy thế, Diệp Chân than nhẹ một tiếng, nâng chung trà lên, khẽ nhấp một ngụm.
- Đan lão bảo chủ, chắc ngươi cũng biết bản soái luôn dùng Tuần Tra Thần Tướng làm trinh sát, để Tuần Tra Thần Tướng của bản soái tìm ra ngươi, vậy sẽ không dễ chơi đúng không?
Nói xong, Diệp Chân không nói nữa, hết sức chuyên chú uống nước trà trước mắt, giống như rất mỹ vị.
Mấy hơi sau, sau khi trong hư không vô hình lướt qua vài tia rung động không gian, phía sau đại sảnh vang lên một âm thanh lão vô cùng khó chịu.
- Diệp Nguyên soái, dùng bí pháp như vậy để khi dễ nhi tử của lão phu, theo lão phu, ngươi đây chính là tràn đầy ác ý.
- Lại nói, Diệp Nguyên soái và Định Biên Ổ Bảo ta vốn có oán, Diệp Nguyên soái dám đơn thương độc mã đến Định Biên Ổ Bảo ta, đã vậy còn tràn đầy ác ý, ngươi không sợ lão phu tức giận chém giết ngươi sao?
Thanh âm này chính là âm thanh của Định Biên Ổ Bảo bảo chủ Đan Chính Thuần.
Trong âm thanh tức giận hừ lạnh, mặt Định Biên Ổ Bảo bảo chủ Đan Chính Thuần đen lại, từ sau đường đi đến đại sảnh, đẩy Đan Phong ra, ngồi xuống đối diện Diệp Chân. Con mắt như chuông đồng nhìn chòng chọc vào Diệp Chân, trong con ngươi tràn đầy sát ý không che giấu được.
Trước đó, Đan Phong bị ánh mắt của Diệp Chân làm kinh hãi, nguyên nhân căn bản là Diệp Chân dùng một chút thần hồn bí pháp trong truyền thừa Thượng Cổ Ma Thần mà thôi, mới có Đan Chính Thuần nói tràn đầy ác ý.
- Ngươi muốn giết ta?
Ánh mắt của Diệp Chân không sợ hãi chút nào nghênh đón.
- Đan bảo chủ không ngại có thể thử một lần!
Khi Diệp Chân nói câu này, trong giọng nói tràn đầy tất cả đều là khiêu khích, một bộ dáng không sợ Đan Chính Thuần chút nào!
Đan Chính Thuần lại bị bộ dáng của Diệp Chân chọc giận, bỗng nhiên chiến khởi, sát khí không chút kiêng kỵ khóa chặt Diệp Chân.
- Ngươi thật nghĩ rằng lão phu không dám sao?
- Bây giờ có Tiên Tri Ma Sư Cửu Hi và Ma Hoàng treo thưởng, rất nhiều cao thủ ma tộc đều đang lao tới nơi này, ý đồ giết ngươi cho thống khoái. Cho dù lão phu giết ngươi, sau đó chỉ cần đẩy lên người Ma Tộc, thì chuyện này sẽ hợp tình hợp lý, không ai hoài nghi!
Trống tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên.
- Đúng là hợp tình hợp lý, sẽ không ai hoài nghi!
Ngay khi trường mi của Đan Chính Thuần nâng lên, âm thanh của Diệp Chân vang lên lần nữa.
- Nhưng vấn đề là, Đan bảo chủ thật có nắm chắc chém giết Diệp mỗ sao?
- Còn có, Đan bảo chủ thật sự cam lòng giết Diệp mỗ?
Lần này, Đan Chính Thuần không lập tức mở miệng, hắn chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Chân nửa ngày, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
- Lão phu cũng không biết, chém giết Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành kia, Diệp Nguyên soái đến cùng bỏ ra sức lực lớn đến đâu. Cũng là bởi vì không chắc điểm này cho nên lão phu mới không ra tay độc ác, bằng không, lúc này Diệp Nguyên soái đã là một người chết!
- Về phần không nở? Lão phu cũng hiểu rõ ý tứ của Diệp Nguyên soái, Diệp Chân ngươi chết, triều đình sẽ phái nguyên soái khác tới, chẳng lẽ thủ không được Huyết Hà pháo đài sao?
Đan Chính Thuần xùy cười lên.
- Nghĩ một đằng nói một nẻo!
- Bảo chủ đây là nghĩ một đằng nói một nẻo!
Diệp Chân cười, ngẩng đầu lên.
- Đổi lại bình thường, người thủ được Huyết Hà pháo đài rất bình thường, nhưng trước trăm vạn đại quân Ma Tộc tinh nhuệ tiến công, người thủ được Huyết Hà pháo đài không nhiều lắm đâu?
Nghe vậy, Đan Chính Thuần lại không phản bác nữa, hiển nhiên là ngầm thừa nhận lời giải thích của Diệp Chân, thấy thế, Diệp Chân lần nữa nở nụ cười.
- Ta không muốn dây dưa đề tài này nữa, mà là nói thẳng, đi thẳng vào vấn đề.
- Nghĩ đến Đan bảo chủ đã hiểu rõ mục đích lần này bản soái tự mình đến đây rồi chứ?
Diệp Chân nói.
Diệp Chân nói trực tiếp, Đan Chính Thuần từ chối cũng cực kỳ trực tiếp.
- Điều dân binh đi hiệp phòng thì tuyệt đối không thể. Lão phu cũng giao cho Diệp Nguyên soái cái ngọn nguồn.
- Theo luật Đại Chu, Huyết Hà pháo đài một năm có thể trưng tập năm vạn dân phu từ Ổ Bảo, sẽ do Định Biên Ổ Bảo chúng ta và Hắc Thổ Ổ Bảo cùng nhau gánh chịu.
- Mà năm nay, Huyết Hà pháo đài đã điều ba vạn dân phu, theo luật, Định Biên Ổ Bảo chúng ta nhiều nhất chỉ cần gánh chịu một vạn dân phu.
- Nếu đại nhân cần, này một vạn dân phu ngày mai là có thể xuất phát, dân binh thì thôi!
- Dân phu, bản soái muốn, thế nhưng dân binh, bản soái càng muốn, hơn nữa số lượng càng nhiều!
- Tuyệt đối không thể!
m thanh đối chọi gay gắt của Diệp Chân và Đan Chính Thuần đột ngột vang vọng!