Chương 2451 m Dương Thám Linh Châm
Thông tri nhân thủ của chúng ta ở Kim Nguyệt Thế Giới, tận lực dùng ảnh lưu niệm ngọc giản, lưu lại tình hình Diệp Chân cướp bóc ở Kim Nguyệt Thế Giới, nhất là tình hình Diệp Chân chỉ huy những hồn ma và Huyết Khô Lâu Ma Tộc kia, nhất định phải lưu lại!
- Phải biết, trong Đại Chu, cấu kết Ma Tộc chính là tội lớn ngập trời khám nhà diệt tộc!
Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt cười lạnh.
Thân vệ Tả Thống lĩnh Nguyệt Nguyên một mặt mong đợi như bị quay đầu giội một chậu nước lạnh, một mặt thất vọng.
- Điện hạ, người bên phía Đại Chu sẽ không ngốc, chúng ta cung cấp chứng cứ Diệp Chân cấu kết Ma Tộc, bọn hắn sẽ tin sao?
Nguyệt Nguyên nhịn không được nhắc nhở Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt một câu.
Nghe vậy, Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt hung hăng trừng mắt liếc Nguyệt Nguyên.
- Ngu xuẩn!
- Chứng cứ như vậy, nếu do chúng ta nói thì đương nhiên sẽ không có bất luận kẻ nào tin tưởng! Nhưng nếu nó rất trùng hợp xuất hiện ở trong tay những quan viên cao cấp và quý tộc Đại Chu, nhất là những nhân thủ có thù oán với Diệp Chân, ngươi nói, có hữu dụng hay không?
Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt nói.
Thân vệ Tả Thống lĩnh khẽ giật mình, nháy mắt hiểu được, vui mừng, vội nói.
- Điện hạ cao minh! Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!
- Đi thôi!
Ngoài mặt duy trì diệu kế nụ cười như ý, trái tim của Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt lại là co lại co lại.
Tính toán cho dù tốt, cũng tổn thất cũng là thật.
Trước mắt, Kim Nguyệt Thế Giới quả là không thể đo lường!
Chiếu tình hình trước mắt, Kim Nguyệt Thế Giới đâu chỉ rút lui một trăm năm, rút lui ba trăm năm trăm năm đều có khả năng!
Đáng tiếc là, sự thật còn tàn khốc hơn so với Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt dự tính!
- Sáu tháng, còn không đi....
Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt rít gào, khớp xương ngón tay đều nắm chặt trắng bệch.
....
- Bảy tháng!
- Bảy tháng! Cái tên trời đánh Diệp Chân, ngươi muốn chuyển hết toàn bộ Kim Nguyệt Thế Giới đi sao? Hy vọng ngươi đừng rơi vào trong tay của ta, nếu không ta nhất định phải băm thây ngươi vạn đoạn!
Tình hình Kim Nguyệt Thế Giới kia cảnh hoàng tàn khắp nơi, bây giờ Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt đều đã không dám nhìn.
Chỉ có một chữ “thảm”!
Có đôi khi, Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt đột nhiên hi vọng nhị ca Truy Nhật đối phó Diệp Chân, đại phát thần uy, công phá Huyết Hà pháo đài, làm cho hắn hung hăng trút cơn giận.
Nhưng cho dù hận cực Diệp Chân, khẩu khí này cũng không thể trôi đi, không như nguyện ý!
...
- Báo, điện hạ!
- Cấp báo, tin mừng, điện hạ!
Thân vệ Tả Thống lĩnh Nguyệt Nguyên quơ một phong ngọc giản, chạy như điên vào trong soái phủ của Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt.
- Tên Diệp Chân kia đã rút rồi?
Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt vội hỏi.
- Rút, lần này, là thật rút!
Nguyệt Nguyên gật đầu như gà con mổ thóc, kém chút nữa là vui đến phát khóc.
Bảy tháng rưỡi!
Dày vò liên tục bảy tháng rưỡi, mỗi ngày vô số cấp báo đều làm cho hắn không ngừng lo lắng, làm cho hắn căn bản không thể ngủ yên giấc!
- Rút tốt, rút tốt!
Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt kích ra tay chỉ đều có chút run rẩy.
Nếu một màn này bị ngoại nhân nhìn thấy, chắc chắn sẽ ngay cả răng hàm cũng sẽ chấn kinh.
Nghe tới Diệp Chân rút quân, Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt lại cao hứng đến trình độ như vậy, chuyện này đối với bách tính Đại Chu cảm thấy Ma Tộc ác ma còn ác ma thì quả là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Chân này lại có thể làm cho Ma Tộc sợ hãi?
Hưng phấn xoa tay vừa đi vừa về đi mấy hơi, Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt do dự run giọng hỏi nói.
- Nếu Diệp Chân đã rút đi, vậy... Tổn thất như thế nào?
Bị hỏi đến việc này, vẻ mặt của thân vệ Tả Thống lĩnh Nguyệt Nguyên trở nên ảm đạm, sau đó hơi chật vật mở miệng.
- Điện hạ, theo thống kê không trọn vẹn trước mắt, số lượng tù binh bị Diệp Chân bắt đi, hẳn là cao hơn năm trăm vạn! Nhưng, trong thời gian bảy tháng rưỡi này, bởi vì tặc này cướp bóc, còn có các quốc gia ở kim nguyệt đại lục chống cự và tranh chấp lẫn nhau, cùng chết vì các loại thiên tai, tộc dân Kim Nguyệt Đại Lục tử vong cao hơn năm ngàn vạn!
- Cơ bản, tinh nhuệ Kim Nguyệt Thế Giới đã tổn thất hầu như không còn!
Ngay khi nghe mấy câu đó, Nguyệt Nguyên có một loại cảm giác hít thở không thông.
Tổn thất này quá lớn!
Toàn bộ tinh nhuệ của Kim Nguyệt Thế Giới, tổn thất ít nhất tám thành!
- Còn có?
m thanh của Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt, cũng run rẩy lên.
- Tài phú trong dân gian và quan phương bị vơ vét gần như không còn gì! Một phần ba quặng mỏ được phát hiện đã bị những Đạo Cảnh kia dùng bạo lực khai thác!
- Chỗ chết người nhất chính là, Diệp Chân này trong vòng bảy tháng rưỡi đã làm cho dưới trướng hắn rèn luyện lấy đi hơn sáu mươi sơn mạch tinh hạch và chín địa mạch tinh hạch!
- Trực tiếp làm cho hơn hai triệu dặm địa giới của Kim Nguyệt Thế Giới biến thành Tử Vực và đất cằn sỏi đá!
Phịch một tiếng, tay Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt bóp vỡ nát ấn tỉ, hai mắt như muốn phun lửa.
Phải biết, toàn bộ Kim Nguyệt Thế Giới cũng chỉ có phạm vi khoảng bốn ngàn vạn dặm mà thôi!
Thật lòng mà nói, Diệp Chân cũng không muốn rời khỏi Kim Nguyệt thế giới nhanh như vậy!
Diệp Chân không hiểu, vì sao lần này Ma Hoàng ngũ thái tử Phá Nguyệt lại hào phóng như thế.
Hắn liên tục đánh cướp Kim Nguyệt giới trọn vẹn bảy tháng rưỡi, thế nhưng Ma Hoàng ngũ thái tử Phá Nguyệt bỏ mặc không quan tâm, để hắn thoải mái cướp bóc!
Mới đầu, Diệp Chân tưởng rằng Ma Hoàng ngũ thái tử đang chuẩn bị chiêu lớn.
Trên thực tế, cho đến khi Diệp Chân rời khỏi, chiêu trò gì của Ma Hoàng ngũ thái tử Phá Nguyệt vẫn không xuất hiện.
Nói thật, cơ hội yên tâm đánh cướp tốt như vậy cũng không nhiều.
Đặc biệt là có nhưng cường giả Đạo cảnh dưới trướng Diệp Chân có thể luyện hoá thu lấy tinh hạch Sơn mạch và tinh hạch Địa mạch trong Kim Nguyệt thế giới thay hắn, hắn càng yên tâm hơn.
Nếu chiến tranh đang ác liệt, thì những võ giả Đạo cảnh kia cũng không có công sức và thời gian dài để luyện hoá tinh hạch của sơn mạch và địa mạch!
Nói thật, Diệp Chân thật sự không muốn đi!
Nhưng, bắt buộc phải đi.
Khoản vay Sơn Thần Dịch Tuân chỉ còn một tháng thì đến hạn trả, bên kia đã thúc giục nhiều lần, khiến Sơn Thần Dịch Tuân rất khó xử.
Cũng may, hiện nay thân phận là Bắc Hải quận công của Diệp Chân còn có chút giá trị, tự tay viết một phong thư, nói bản thân còn đang ở bên ngoài, muốn trở về cần thời gian một hai tháng, xin hoãn lại khoản nợ một chút, đồng thời dùng ấn tỉ của Bắc Hải quận công làm vật bảo lãnh, lúc này mới xem như xử lí xong chuyện đó.
Đã hoãn hạn trả nợ, Diệp Chân vốn dĩ muốn tiếp tục cướp bóc thêm hai ba tháng, những cái khác thì thôi, nhưng tinh hạch Sơn mạch và Địa mạch, thì Diệp Chân muốn mang thêm mấy viên trở về.
Đáng tiếc là không gian đã đầy!
Đánh cướp liên tục trong bảy tháng rưỡi, khiến không gian trong Thận Long châu của Diệp Chân, đã hoàn toàn chật cứng.
Cho dù là bắt giữ nô lệ hay các loại thiên tài địa bảo, không gian trong Thận Long châu đã bị chất đầy nhanh chóng, cho nên Diệp Chân chỉ có thể rời đi.
Ngoài ra, Tả thống lĩnh thân vệ Nguyệt Nguyên dưới trướng Ma Hoàng ngũ thái tử Phá Nguyệt vẫn thống kê ra kết quả sai, số nô lệ mà Diệp Chân bắt giữ cao tới tám trăm vạn!
Toàn bộ không gian trong Thận Long châu đã sắp đến tình trạng người người chen chúc, Diệp Chân đoán chừng, nếu loại trạng thái kia duy trì tiếp hơn mười ngày, thì tù binh trong không gian Thận Long châu của hắn, sẽ chết hàng loạt.
Cho nên, Diệp Chân nhất định phải trở về.
Hết cách rồi, giới tử không gian của bản thân Diệp Chân vẫn chưa được cải tiến và rèn luyện thêm lần nữa, mà Thận Long châu đã đầy, cũng chỉ có thể trở về.
Lần đánh cướp này, có thể nói là nứt khố đổ kho.
Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Chân sẽ không tới Kim Nguyệt giới nữa. Bởi vì, cho dù lại đến Kim Nguyệt giới cũng không thu được bao nhiêu.
Hơn nữa, sau này mười viên hay hai mươi viên Sơn mạch tinh hạch đã không còn tác dụng gì quá lớn đối với Diệp Chân.
Dù muốn đến tiếp, Diệp Chân cũng phải đợi khi nào cường giả Đạo cảnh dưới trướng mình nhiều hơn một chút, để trong khoảng thời gian mấy tháng có thể luyện hoá mấy chục hoặc hơn một trăm khối Sơn mạch tinh hạch, Địa mạch tinh hạch, lúc đó chắc chắn sẽ đến.
Mọi việc đều rất thuận lợi!
Việc không thuận lợi duy nhất, chính là khi thúc giục năng lực của Tiên Thiên Linh Bảo Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu dịch chuyển trở về Hồng Hoang đại lục, lượng linh lực bị tiêu hao quá nhiều, Diệp Chân và tiểu Yêu suýt chút nữa bị rút thành người khô!