Chương 2554 Nền Móng Của Phản Đồ?
Người mưu hại Trấn Nam quân đoàn quân đoàn trưởng Bách Thái chính là nội gian, nhưng trong thời gian cụ thể nghe mệnh lệnh một phương, còn chưa rõ ràng, nói về báo thù thì càng thêm phức tạp.
Thấy thế, nhị Đại Thủ Tế Thông Nạp nổi giận quát.
- Cái chết của Bách Thái, Tổ Thần Điện ta nhất định sẽ truy cứu tới cùng, cho Trấn Nam quân đoàn các ngươi một câu trả lời thỏa đáng, ngươi ở trước đại quân làm khó Diệp Nguyên soái, đây là đạo lý gì?
Bị quở mắng, phó soái lâm thời Miêu Bích lại không để ý tới, hiển nhiên, Bách Thái bị nội gian xuất thân từ Tế Ti Tổ Thần Điện làm hại, toàn bộ phòng ngự đại trận của Huyết Quang pháo đài cũng bị nội gian phụ tế Tổ Thần Điện phá hỏng, chuyện này đã làm cho Miêu Bích không tín nhiệm Tổ Thần Điện.
Nghĩ nghĩ, Diệp Chân mới chậm rãi mở miệng.
- Chuyện truy tra hung thủ nội gian này cực kỳ phức tạp, trước mắt chiến sự khẩn cấp, tạm không có bao nhiêu thời gian nhàn rỗi truy tra!
- Nhưng bản soái có thể đảm bảo với ngươi, một khi có tin tức, ta tuyệt đối sẽ theo đuổi không bỏ, truy tìm hung thủ!
Diệp Chân nói.
- Tạ đại soái!
Sau khi Miêu Bích dẫn đầu đứng dậy, một đám Quân Soái may mắn còn sống sót phía sau hắn cũng nhao nhao đứng dậy lần nữa đại lễ thăm viếng Diệp Chân, xem như tán thành Diệp Chân làm thống soái.
Thấy tình thế lắng lại, nhị Đại Thủ Tế Thông Nạp ho kịch liệt vài tiếng, thật vất vả bình ổn lại, sau đó nói với Diệp Chân:
- Diệp Nguyên soái, chuyện thủ thành sẽ toàn bộ giao cho ngươi xử trí, lão phu đi trước.... Xử lý sự vụ khác.
Nói xong, nhị Đại Thủ Tế Thông Nạp bước nhanh rời khỏi, thật ra thì Diệp Chân cũng hiểu rõ, nhị Đại Thủ Tế Thông Nạp chắc là đang nóng lòng chữa thương, chỉ là không muốn nói như vậy trước mặt người khác để tránh ảnh hưởng quân tâm sĩ khí.
Giờ phút này, Diệp Chân có thể nói là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, chuyện thứ nhất hắn phải làm chính là chỉnh quân, chỉ có hợp lại tàn quân thì mới có thể một lần nữa phát huy ra sức chiến đấu.
- Miêu phó soái, bây giờ Trấn Nam quân đoàn còn lại bao nhiêu sĩ tốt?
Đây là vấn đề thứ nhất của Diệp Chân.
Vấn đề này làm cho Miêu Bích có chút mờ mịt.
- Có lẽ khoảng hai mươi vạn người.
Ngữ khí của Miêu Bích rất không nhất định, sau đó lại có chút hổ thẹn nói.
- Kịch biến tối nay, mạt tướng cũng nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, toàn quân hỗn loạn không chịu nổi, số lượng sĩ tốt cụ thể thật là không rõ ràng.
- Sau một canh giờ, ta muốn biết tình báo trước mắt về quân số, quân giới, trang bị, lương thảo, tướng lĩnh và tất cả tình huống của Trấn Nam quân đoàn, có thể chứ?
Diệp Chân quát.
- Mạt tướng lĩnh mệnh!
Hạ đạt mệnh lệnh thứ nhất, Diệp Chân nhìn thoáng qua Nguyên Soái quân đoàn thứ nhất bắc bộ chiến khu Hạ Kỳ một chút.
- Hạ Nguyên soái, xin mời đi theo ta, có chuyện quan trọng thương lượng!
Sau khi chỉnh biên quân đoàn, Diệp Chân phải làm đầu tiên chính là quét sạch phản đồ trong nội bộ đã làm bại lộ vị trí đại quân!
Đi theo Diệp Chân tiến vào soái trướng lâm thời, Diệp Chân còn chưa đứng vững thì Nguyên Soái quân đoàn thứ nhất bắc bộ chiến khu Hạ Kỳ đã vén áo giáp, đẩy núi vàng, ngược lại ngọc trụ, bịch một tiếng quỳ gối sau lưng Diệp Chân, lấy đầu chạm đất.
- Hạ Kỳ trị quân vô phương, trong quân lúc lâm trận xuất hiện phản đồ làm hỏng đại sự quân ta, mấy tướng quân ta lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, mời Diệp soái hành quân pháp, trảm đầu, lấy kính bắt chước làm theo.
Diệp Chân xoay người, mặt giận dữ cười lạnh:
- Hạ Nguyên soái, ngươi trị quân vô phương, làm hai bộ đại quân của ngươi và ta uổng mấy vạn mạng người, người thật tưởng là bản soái không dám lấy thủ cấp của ngươi, không dám thi hành quân pháp sao?
Vừa nghe đến đây ra, Hạ Kỳ lập tức kinh hãi, lần nữa dập đầu chạm đất.
- Diệp soái, Hạ Kỳ tuyệt không có lòng mang binh tự cao.
- Vừa rồi thỉnh tội, chính là thật tâm, tuyệt không có nửa phần nói ngoa.
- Trước trận chiến, Diệp soái từng liên tục căn dặn mạt tướng kỷ luật nghiêm minh, thật không ngờ đại quân trước trận, lại có chỗ sơ suất bực này, mạt tướng thật là xấu hổ muốn chết, càng không còn mặt mũi đối mặt với các đồng đội huynh đệ chết oan trong trận.
- Mời Diệp soái trị tội ta theo quân pháp!
Nói xong, Hạ Kỳ lần nữa dập đầu chạm đất, quỳ hoài không dậy, cực kỳ thành ý.
Thấy thế, giận dữ trên mặt Diệp Chân mới hơi thu liễm lại, tiến lên nhẹ nhàng đỡ Hạ Kỳ dậy.
- Trận chiến này, Hạ Nguyên soái không màng sống chết, đẫm máu công kích, giúp cho đại quân có thể vào thành, công hơi lớn hơn tội.
- Lại xét thấy trước trận cố thủ cô thành, há có lý lẽ sau trận trảm đại tướng? Hạ Nguyên soái lập công huân, lấy công chuộc tội!
Diệp Chân nói.
Sau khi lần nữa kiên trì dập đầu chạm đất, lúc này Hạ Kỳ này mới đứng dậy, một mặt xấu hỗ nói.
- Mạt tướng tạ ân không giết của Diệp soái, Diệp soái yên tâm, quân đoàn thứ nhất bắc bộ chiến khu ta nhất định huyết chiến tới cùng, lấy công chuộc tội.
Thật ra thì luận phẩm cấp, luận quản hạt, giữa Diệp Chân và Hạ Kỳ cũng không có quyền quản hạt đường đường chính chính.
Ai cũng không thuộc ai quản hạt.
Chính là lúc xuất phát, quân lệnh của Đại đô đốc phủ cũng chỉ nói Bắc Hải Thiên lãng quân và bắc chiến khu quân đoàn thứ nhất gấp viện binh Huyết Quang pháo đài, cũng không nói lấy ai là chủ.
Hôm nay, ở Huyết Quang pháo đài, được Tổ Thần Điện đệ nhị Đại Thủ Tế Thông Nạp bổ nhiệm, thật ra thì từ trên căn bản chính là loạn mệnh, gặp thời loạn mệnh.
Đệ nhị Đại Thủ Tế Thông Nạp căn bản không có quyền lực phong thống soái phòng ngự quân một thành.
Chỉ có điều, uy vọng địa vị ở nơi đó, đệ nhị Đại Thủ Tế Thông Nạp lại có cực sức ảnh hưởng lớn đối với Trấn Nam quân đoàn, cho nên loạn mệnh này mới có thể chấp hành xuống.
Cho nên, nghiêm ngặt mà nói, dù Hạ Kỳ có phạm quân pháp nặng hơn nữa thì Diệp Chân cũng có tư cách dùng quân pháp xử lí hắn.
Muốn xử lí Hạ Kỳ theo quân pháp thì nhất định phải báo lên bắc bộ chiến khu hoặc là Đại đô đốc phủ Nhân Ma Chiến Trường thì mới có thể xử lí Hạ Kỳ theo quân pháp.
Nhưng lúc này, Hạ Kỳ lại nằm chủ động thỉnh tội, chuyện này trên ý nghĩa đã hoàn toàn không giống.
Nhất là lại thêm Hạ Kỳ ở trước mặt Diệp Chân tự xưng hai chữ 'Mạt tướng', điều này đại biểu Hạ Kỳ đã đặt mình ở vị trí thuộc hạ của Diệp Chân.
Nguyên bản, hai người phần thuộc cùng cấp, thậm chí ở trên quân đội Phiên Hào, quân đoàn thứ nhất bắc bộ chiến khu của Hạ Kỳ còn cao hơn mấy đẳng cấp so với Phiên Hào bộ đội Bắc Hải Thiên lãng quân của Diệp Chân.
Bây giờ lại chủ động đem của mình đặt tới Diệp Chân vị trí thuộc hạ, chuyện này trừ đại biểu cho Hạ Kỳ muốn thân mật hợp tác với Diệp Chân, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn lúc này thì càng đại biểu lấy một loại tư thái thần phục.
Nói cách khác, kể từ hôm nay, Diệp Chân có thể xem quân đoàn thứ nhất bắc bộ chiến khu của Hạ Kỳ như cánh tay sai sử.
Nhưng điều kiện tiên quyết là triệt để thanh trừ tai hoạ ngầm trong Quân đoàn thứ nhất bắc bộ chiến khu.
Nếu hành động trước trận phản đồ như hôm nay lại đến một đợt thì có trời mới biết đại quân của Diệp Chân còn có thể vượt qua cửa ải khó khăn giống lần này nữa hay không.
- Hạ Nguyên soái, phản đồ trước trận phát ra tín hiệu cảnh báo cho Ma Tộc đã bị bắt sống chưa?
Xác định vị trí chủ tớ, Diệp Chân đột nhiên trực chỉ việc này.
Nghe vậy, trên mặt Hạ Kỳ lại lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
- Diệp soái, mạt tướng vô năng, mặc dù mạt tướng đã ngay lập tức hạ lệnh bắt sống phản đồ đó, nhưng phản đồ kia cũng cực kì quả tuyệt, sau khi vừa phát ra tín hiệu cảnh báo cho Ma Tộc thì đã dùng phục diệt hồn chi độc tự sát, hồn phi phách tán.
- Tử sĩ?
- Hẳn là thế!
Hạ Kỳ trả lời một tiếng, sau đó lại dâng lên một ngọc giản.
- Diệp soái, phản đồ đó chính là một Đô úy trong quân, trong ngọc giản này chính là tất cả quê quán lý lịch của tặc này, cùng với lý lịch của binh sĩ dưới trướng, cùng với lý lịch của sĩ quan trên cấp ba.
Nói xong, Hạ Kỳ lại nở nụ cười khổ.
- Chỉ là, mạt tướng đã nhìn kỹ mấy lần nhưng vẫn không nhìn ra bất kỳ mánh khóe nào.