Chương 2586 Không tốt
Nhưng lúc bứt ra rút đi, tài nguyên trong tay Diệp Chân vẫn đủ để ổn định bọn hắn.
Lúc này, thật ra lo lắng duy nhất của Diệp Chân chính là binh sĩ Bắc Hải Thiên lãng quân ở Nhân Ma Chiến Trường.
Mang ra thì phải mang bọn hắn trở về.
Hơn nữa những Bắc Hải Quân nhi lang này, Diệp Chân đã mang ra thì mang về theo đúng quy tắc, bằng không, nếu Diệp Chân trực tiếp dùng không gian Thận Long Châu dẫn bọn hắn quay lại, như vậy quân pháp Đại Chu chính là thiết huyết vô tình.
Cho nên, từ khi lao tới Nhân Ma Chiến Trường đến nay, thật ra thì Diệp Chân đã mơ hồ có một loại tư thái người đứng xem, đánh hết sức, nhưng xưa nay không thiện tử chiến.
Nhưng hôm nay lại hoàn toàn không giống.
Những đồng liêu kia xem hắn làm Thống soái tế vệ, Tế Ti tráng tiết tử quốc, cảm giác giống như dệt thành một mảnh lưới lớn vô hình, dần dần buộc chặt Diệp Chân và Đại Chu lại với nhau.
Nhất là Hỏa Linh điện chủ Long Nhược cũng không có quá nhiều giao tiếp với Diệp Chân, khẳng khái đền nợ nước không nói, một sợi tàn hồn cuối cùng lại vẫn vì Đại Chu, vẫn vì Tổ Thần Điện, mưu lợi cho Hỏa Linh Điện!
Mặc dù Diệp Chân hắn lựa chọn duy nhất đương thời, nhưng tàn hồn vào thời khắc cuối cùng, lại hi sinh bản thân, mở đường cho Diệp Chân, giúp cho hắn trong thời gian ngắn nhất sơ bộ nắm giữ trấn điện chi bảo Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng của Hỏa Linh Điện.
Cử động của Long Nhược giống như để tấm lưới lớn bảo phủ Diệp Chân lại, mọc rễ nảy mầm, làm cho hắn không còn cách nào dễ dàng rời khỏi Hồng Hoang Đại Lục.
Rời khỏi Hồng Hoang Đại Lục tránh họa, đối với bản thân Diệp Chân chỉ là một ý niệm mà thôi.
Thế nhưng chỉ sợ từ đó lương tâm khó có thể bình an!
Lợi ích có thể thay đổi tất cả, nhưng bản tâm của con người lại vĩnh viễn cũng không cách nào vi phạm.
Ngay khi thần niệm triệt để lạc ấn vào trong Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng, Diệp Chân đã hiểu rõ, hắn đã triệt để mất đi tâm thái siêu nhiên phía trên Hồng Hoang Đại Lục.
Từ đây, cho dù thế cục gian khổ nhiều hơn thì hắn chắc chắn cũng sẽ ở Đại Chu, ở Hồng Hoang Đại Lục.
Tất cả chuyện này cũng chỉ là Diệp Chân vừa suy nghĩ.
Thần niệm khẽ động, trước khi tàn hồn của Hỏa Linh điện chủ Long Nhược tiêu tán đã mạng rót vào trong đầu Diệp Chân rất nhiều bí pháp, lập tức phù lưu vào trong đầu.
Một cái trong đó chính là khả năng ngự hỏa của Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng.
Trong chớp mắt, ánh mắt của Diệp Chân lập tức nhìn về phía một đoàn Thái Dương Chân Hỏa đang bốc hơi nấu biển kia.
Theo thời gian tính, một đoàn Thái Dương Chân Hỏa này đã sắp biến mất, nhiều nhất còn khoảng thời gian trăm hơi thở, Diệp Chân nhất định phải nắm chặt thời gian.
Trong nháy mắt tiếp theo, dưới Linh Lực và Nguyên Linh Tứ Sắc hồn quang của Diệp Chân rót vào, một Kim Ô hư ảnh hơi có chút uể oải chậm rãi xuất hiện.
Nhìn thấy chủ nhân mới xa lạ, hung quang trong đôi mắt Kim Ô hư ảnh bắn ra bốn phía, quanh thân đột ngột bùng lên kim diễm, nhọn lệ.
- Hừ, đốt!
Thấp quát một tiếng, thần niệm khẽ động, Kim Ô hư ảnh kia run lên, trong đôi mắt hung quang tẫn tán, ý chí của Diệp Chân gia tăng trên đó lập tức trở nên vô cùng nhu thuận.
Hỏa Linh điện chủ Long Nhược trừ dẫn đạo Diệp Chân sơ bộ dùng thần niệm lạc ấn vào trong Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng, trước khi tàn hồn tiêu tán còn truyền thụ cho Diệp Chân rất nhiều pháp môn khống chế Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng này.
Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng ẩn chứa tàn hồn của Nguyên Linh Thái Cổ Kim Ô, Thái Cổ Kim Ô vô cùng hung tàn, lại cực kỳ kiệt ngạo, cho dù lạc ấn trong đó thì cũng khó có thể vận dụng thuận tay, cho nên thường có pháp môn roi thát.
- Đi!
Quát trầm thấp một tiếng, ngự sử pháp môn thôi động, Thái Cổ Kim Ô hư ảnh chậm rãi chụp vào đoàn Thái Dương Chân Hỏa kia, thi triển uy năng, bắt đầu chậm rãi bao vây đoàn Thái Dương Chân Hỏa vô chủ.
Thật ra thì cũng không phải vô chủ.
Trong Thái Dương Chân Hỏa này vốn đã có khí tức của Thiên Khôi Nhật Nguyệt Thiên luyện chế đạo Thái Dương Chân Hỏa phù ở trong.
Nhưng loại khí tức này lại là Thiên Khôi Nhật Nguyệt Thiên ban thưởng Thái Dương Chân Hỏa phù thì mạnh mẽ rót vào trong Thái Dương Chân Hỏa phù.
Thái Dương Chân Hỏa phù chỉ là phù lục hắn tiện tay luyện chế ra cùng nhau có thể kích phát ra Thái Dương Chân Hỏa có uy năng vô tận, cũng không phải Thái Dương Chân Hỏa chân chính phát ra từ trong cơ thể hắn.
Cho nên, khi đoàn Thái Dương Chân Hỏa tách rời khỏi bản thể Thái Dương Chân Hỏa phù được phản đồ do Nguyên Linh của Hồng Nhu khống chế thì đã mất đi loại khí tức kia gia trì, biến thành vật vô chủ.
Bằng không, với tu vi của Diệp Chân, muốn thu phục đoàn Thái Dương Chân Hỏa sẽ muôn vàn khó khăn.
Nhưng lúc này lại vô cùng đơn giản.
Giống như một lưỡi dao nặng hơn ức vạn cân được cầm trong tay võ giả, cho dù ngươi có lực lượng cầm động, nhưng muốn cướp tới trong tay của mình sẽ muôn vàn khó khăn.
Có thể hiểu, lưỡi dao nặng hơn ức vạn cân này thất lạc ở bên ngoài, chỉ cần có thể cầm động, có thể lấy được trong tay của mình.
Người bình thường sẽ không cầm được, nhưng Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng lại giúp cho Diệp Chân có loại lực lượng này.
Cho nên, thật ra thì lúc thôi động Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng thu phục đoàn Thái Dương Chân Hỏa vô cùng dễ dàng.
Ở trong cảm giác của Diệp Chân, thu phục đoàn Thái Dương Chân Hỏa vô chủ này, lấy lực lượng Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng hẳn là thời gian mấy hơi thở mà thôi.
Thế nhưng, Thái Cổ Kim Ô hư ảnh trước mắt, cho dù dưới thần niệm của Diệp Chân liên tục thúc giục thì cũng tốn thời gian gần trăm hơi thở, thẳng đến khí tức của đoàn Thái Dương Chân Hỏa này có dấu hiệu tiêu tán mới đem thu nhập vào trong cơ thể.
Khi vừa được thu vào, Thái Dương Chân Hỏa không rễ lập tức có chỗ ký thác lực lượng, lập tức liền ổn định lại.
Nhưng trong quá trình này, theo Diệp Chân, hơi có chút cảm giác mài kim.
Cảm giác Thái Cổ Kim Ô này thật giống như Long Nhược nói, thích ăn đòn.
Thế nhưng khi thôi động uy năng của nó lại không cách nào dùng bí pháp roi thát.
Diệp Chân cảm giác, chờ sau này có thời gian, hắn nhất định phải thuần phục cái tên này, bằng không, thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích, như vậy sẽ hại người chết.
Cái gọi là thu nhập Thái Dương Chân Hỏa trong cơ thể thật ra là thu nhập vào trong cơ thể Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng.
Cũng chỉ có xương đùi là Thái Cổ Kim Ô này, cộng thêm vô số bí pháp phù văn luyện chế Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng thì mới có thể thu nạp được đoàn Thái Dương Chân Hỏa.
Nếu thu nhập vào trong cơ thể Diệp Chân, vậy không khác gì tự sát.
Ngay khi thu nhập vào thì đoàn Thái Dương Chân Hỏa này đã nướng Diệp Chân thành tro tàn.
Thái Dương Chân Hỏa vừa bị lấy đi, Phần Thiên nhiệt ý biến mất.
Mặt biển nguyên bản loạn xị bát nháo đã bắt đầu tiêu giảm.
Nhưng, trong quá trình thiêu đốt dài đến mấy trăm hơi thở, lúc này mặt biển đã triệt để biến thành màu trắng sữa.
Có trời mới biết có bao nhiêu tôm cá sinh vật biển bị luộc thành canh cá, trên mặt biển không thiếu một chút thi thể hải yêu hình thể vô cùng to lớn, nhìn hình thể đó, chỉ sợ Giới Vương Cảnh sơ kỳ cũng có không ít.
Bởi vậy có thể thấy được chút ít uy năng tứ ngược của Thái Dương Chân Hỏa!
Sương trắng đầy trời dần tán đi, Diệp Chân suy nghĩ một chút đã lấy ra một bộ Trận Bàn lưỡng giới truyền tin na di.
Trước đó, khi dùng Tiên Thiên Linh Bảo Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu dời Thái Dương Chân Hỏa ra, hắn mới chỉ dời ra hơn phân nửa, còn có gần một nửa Thái Dương Chân Hỏa vượt qua Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu phong tỏa, lưu trong Huyết Hà cấm địa.
Theo thời gian tính, cho dù đoàn Thái Dương Chân Hỏa lưu lại kia thì lúc này cũng hẳn là tiêu tán.
Mặc dù Diệp Chân cảm thấy một đoàn nhỏ không đủ ba thành Thái Dương Chân Hỏa chắc là sẽ không thành đại sự.
Nhưng cái gọi mắt thấy mới là thật.
Diệp Chân vẫn vô cùng vội vàng muốn biết, tình huống trước mắt của Huyết Hà cấm địa đến cùng thế nào.
Thần niệm khẽ động, Diệp Chân đã vội vàng thôi động lưỡng giới truyền tin na di trận cỡ nhỏ, liên hệ với Liễu Phong, muốn biết tình hình trong Huyết Hà cấm địa.
Thế nhưng vừa mới khởi động Trận Bàn, Diệp Chân đã ngây người, vẻ mặt đột ngột biến thành vô cùng khó coi!