← Quay lại trang sách

Chương 2744 Chu Triều Mật Chỉ

Kim Chinh ngẩn người, trong đôi mắt lập tức xuất hiện vẻ vui sướng.

- Hừ, Nguyên Soái một quân lại khinh thân mạo hiểm xông vào trong đại trận của đại quân ta, thật xem quân ta không người sao?

- Đi, để Đại Ma Sư của Ma Thần cung xuất kích, bao vây tiêu diệt nguyên soái Trấn Hải quân Diệp Chân cho ta!

- Truyền lệnh cho Kim Liệt, người rơi vào giữa quân trận của hắn thi triển Thần Thông chính là nguyên soái Trấn Hải quân, không tiếc bất cứ giá nào cầm xuống cho bản tọa!

Thiết giáp quân cận vệ đạt được quân lệnh, trong mắt thống lĩnh thiết giáp quân cận vệ Kim Liệt toát ra ánh sáng đáng sợ, nhìn chằm chằm Diệp Chân ngân quang lóng lánh dưới chân, quanh người liệt diễm cuồn cuộn, tức giận gầm hét lên.

- Giết hắn!

- Người này là nguyên soái Trấn Hải quân, giết hắn sẽ được phong lãnh địa, tấn thăng quý tộc!

Trong nháy mắt tiếp theo, vô số thiết giáp Ma to con điên cuồng giãy dụa, giống như đại sơn tập tễnh, vây về phía Diệp Chân.

Đối với chuyện, Diệp Chân chỉ nở nụ cười khinh bỉ.

Hắn đã dám khinh thân thẳng vào trong trận doanh của thiết giáp quân cận vệ thì đương nhiên sẽ có kế thoát thân.

Trên bầu trời, hơn hai mươi khí tức Đạo Cảnh từ bốn phương tám hướng phóng về phương hướng Diệp Chân.

Đó là khí tức của Ma Thần sư theo quân, lúc này đạt được mệnh lệnh của Kim Chinh, bao vây tiêu diệt Diệp Chân.

Hai mươi vị Đại Ma Sư Đạo Cảnh tốc độ cực nhanh, chỉ một hô hấp đã từ phía sau vọt tới, rơi thẳng vào vị trí của Diệp Chân.

Diệp Chân hơi giậm chân một cái, gợn sóng ngân sắc lần nữa hiện ra, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu thét dài một tiếng, lập tức phóng lên tận trời, lui về phía hậu phương.

Hai mươi vị Đại Ma Sư Đạo Cảnh không muốn từ bỏ cơ hội tuyệt hảo chém giết Diệp Chân, thân hình thay đổi, tiếp tục đuổi theo phương hướng Diệp Chân.

- Ha ha, ăn một gậy của Tôn gia gia nhà ngươi đi!

Một cây gậy to lớn màu đen, đốt cháy liệt diễm màu đen hừng hực, từ trong hư không thẳng tắp đánh xuống, trực tiếp đánh một vị Đại Ma Sư Đạo Cảnh thành thịt nát, Nguyên Linh cũng bị liệt diễm màu đen nhanh chóng đốt cháy thành tro.

- Cút ngay cho ta!

Quát tiếng vang lên, kiếm quang dài đến ngàn dặm đột ngột đánh xuống.

Ngay khi kiếm quang đánh xuống, năm Đại Ma Sư Đạo Cảnh đón lấy tiếp nhận kiếm quang, từng người kinh hãi muốn tuyệt, dưới kiếm quang, Nguyên Linh của bọn hắn đều có một loại cảm giác sắp bị đông cứng.

Dưới Huyền m Cửu Kiếp Kiếm, Đại Ma Sư Đạo Cảnh trung kỳ đi đầu kêu thảm, nhục thân bị bổ thành hai nửa, hai Đạo Cảnh Đại Ma Sư phía sau hắn cũng lập tức bị kiếm sát sáng tạo, nhanh chóng lui lại.

Diệp Chân vừa mới lui về hậu phương, nhìn Liêu Phi Bạch xuất thủ lại giật nảy cả mình.

Một kiếm vừa rồi của Liêu Phi Bạch, không sử dụng Huyền m Cửu Kiếp Kiếm trận, mà chỉ vận dụng lực lượng của bản thân, không ngờ uy lực lại mạnh mẽ đến như vậy!

Xem ra, được Tạo Hóa Thần Nhân Đồng Phù ma luyện, không chỉ Diệp Chân, mà chiến lực của đám người Tôn Bá, Huyền Hổ, sư tỷ cũng đột phi mãnh tiến, tăng lên gấp đôi.

Có chút bất ngờ, những Đại Ma Sư Đạo Cảnh đang truy kích kia cũng lập tức dừng lại, thấy Diệp Chân đã trở lại trận doanh phe mình, chỉ có thể từ bỏ công kích!

Hậu phương, Ma Tộc Đại tổng quản phương hành quân thứ hai mươi mốt Kim Chinh tức giận vung nắm đấm lên, một mặt tức giận và thất vọng!

- Rác rưởi, một đám rác rưởi!

- Đại tổng quản, Trấn Hải quân muốn vào thành...

Một bên Ảnh Ma thống lĩnh yếu ớt nói một câu, chính làm cho khóe miệng Kim Chinh trở nên đắng chát.

Lúc này, thiết giáp quân cận vệ vừa khôi phục tốc độ bình thường, mà đại quân Trấn Hải quân đã giết vào cửa Tây của Bình Nghi quân thành, cửa Môn của Bình Nghi quân thành đã mở ra.

Mặc dù có thể đuổi theo, nhưng viện quân đến, coi giữ Bình Nghi quân thành quân sĩ khí phóng đại, đầu tường nỏ tiễn như mưa.

Kim Chinh rất rõ ràng, cho dù dây dưa đi lên, cũng là phí công, sẽ chỉ dẫn đến đại quân dưới trướng hắn thương vong nhiều hơn.

Bất đắc dĩ, Đại tổng quản phương hành quân thứ hai mươi mốt Kim Chinh chỉ có thể trơ mắt nhìn Trấn Hải quân không có bao nhiêu thương vong tiến vào Bình Nghi quân thành.

Trên đầu tường thành cao cao của Bình Nghi quân thành, Diệp Chân nhìn đại quân Ma Tộc giống như nước thuỷ triều lui bước, ánh mắt đột ngột khóa chặt trên người một vị thiết giáp ma cả người lóe ra kim quang cực kỳ bắt mắt đang lui bước ở trong quân Ma Tộc.

Diệp Chân lập tức kịp phản ứng, đây chính là Đại tổng quản phương hành quân thứ hai mươi mốt của Ma Tộc - Kim Chinh.

Trong thiết giáp ma, chỉ có tu vi đột phá đến Đạo Cảnh, lại là thiết giáp ma có huyết mạch Hoàng Tộc thì lân giáp quanh thân mới có thể biến thành kim sắc.

Lúc này, hung quang trong con mắt to lớn của Kim Chinh kia bắn ra bốn phía, cũng nhìn chòng chọc vào Diệp Chân.

Đột nhiên, Kim Chinh hướng về phía Diệp Chân lộ ra một biểu lộ cực kỳ dữ tợn, sau đó làm một động tác cắt yết hầu.

Diệp Chân cười lạnh một tiếng, hướng về phía Kim Chinh dựng thẳng ra ngón giữa.

Hai đôi bốn con mắt ầm vang đụng nhau, đại quân Ma Tộc nhanh chóng đi xa, bắt đầu quét dọn chiến trường.

Tiếng giáp trụ vang lên, Cổ Thiết Kỳ xuất hiện sau lưng Diệp Chân, đến đây báo cáo tình hình chiến đấu.

- Đại soái, trận chiến này tất cả diệt hơn tám vạn đại quân Ma Tộc, bị thương nhẹ cao hơn mười vạn trở lên, trong đó chém giết hơn ba trăm cường giả Giới Vương Cảnh trong đại quân Ma Tộc, năm Đạo Cảnh, càng trực tiếp diệt sát Nguyên Soái quân đoàn tiên phong Ma Tộc - Bạch La!

Cổ Thiết Kỳ báo cáo tình hình chiến đấu có chút hưng phấn, đây tuyệt đối là một trận đại thắng, nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Chân lại cho Cổ Thiết Kỳ một chậu nước lạnh.

- Vậy bên phía ta thì sao? Trấn Hải quân ta thương vong bao nhiêu?

- Đại soái, binh sĩ Trấn Hải quân ta chiến tử một ngàn lẻ hai mươi bảy người, mười tám ngàn người trọng thương, vết thương nhẹ hơn bốn vạn.

- Người trọng thương khôi phục nhất nhanh cũng tốn thời gian một tháng, vết thương nhẹ người dự tính ngày mai là có thể một lần nữa đầu nhập chiến đấu.

- Chiến tử một ngàn lẻ hai mươi bảy người, trọng thương một vạn tám ngàn người? Vì sao tổn thất lớn như thế?

Diệp Chân mang theo âm thanh chất vấn trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, có Tiểu Yêu phối hợp, lại còn chiến tử hơn một ngàn người.

- Đại soái…

Vẻ mặt của Cổ Thiết Kỳ trở nên lúng túng.

- Trong lúc hỗn chiến, khó tránh khỏi sẽ có tổn thương.

- Bản soái đương nhiên biết chuyện này! Nhưng, trừ cá biệt chút xui xẻo, đại bộ phận, vẫn là có nguyên nhân, nhất là chiến trận năm người phối hợp, phối hợp và ăn ý chênh lệch, thương vong sẽ lớn sao, ngươi hiểu rõ chứ?

- Hiểu rõ! Lát nữa chỉnh đốn hoàn tất, sẽ mệnh lệnh các doanh triển khai tổng kết chiến hậu, sau đó lại tăng cường huấn luyện!

Cổ Thiết Kỳ nói gấp.

- Đi thôi! Lấy thương vong để cảnh giới, bản soái hi vọng lần chiến đấu tiếp theo, thương vong của Trấn Hải quân ta sẽ càng ít!

Diệp Chân nói.

- Vâng, đại soái!

Cổ Thiết Kỳ lĩnh mệnh mà đi, phó soái Chu Hoài Thành của Bình Nghi quân thành ở một bên một mực chờ đợi gặp mặt Diệp Chân lại bởi vì vừa tận mắt nhìn thấy một màn này mà trợn mắt hốc mồm.

Giết tám vạn địch, quân ta chiến tử chỉ hơn một ngàn, nếu đổi thành trên người một đại quân Đại Chu khác thì đều là đại thắng trước nay chưa từng có, tử thương như vậy căn bản có thể bỏ qua không tính.

Nếu đổi thành trên người Chu Hoài Thành hắn thì chỉ sợ ở trong Bình Nghi quân thành lập tức sẽ trở thành xuất quân như thần.

Có thể có chiến quả như vậy, ở chỗ của nguyên soái Trấn Hải quân như Diệp Chân còn phải chịu giáo huấn!

Còn phải chịu giáo huấn!

Quả là khó có thể tưởng tượng.

Hơn nữa, tình hình chiến đấu vừa rồi, Chu Hoài Thành đều tận mắt nhìn thấy.

Cho dù là thương vong của Trấn Hải quân hay là số lượng đại quân Ma Tộc bỏ mình, bọn hắn ở trên đầu thành đều thấy rõ ràng.

Cũng chính vì vậy nên hắn mới cảm thấy kinh ngạc.

Nếu không, nếu ở chỗ khác nghe người ta nói như vậy, hắn nhất định coi mấy người nói như vậy là to mồm, khoác lác cũng không có gì hơn như thế.

Giết địch tám vạn tự thương một ngàn, tướng lĩnh như vậy, Nguyên Soái nào không xem là cục cưng quý giá, sao có thể chịu huấn?