← Quay lại trang sách

Chương 2832 Bị đánh cho sợ mất mật

Quy mô lần tiến công này cũng không lớn, nhưng phái chủ chiến của Tứ Hải Long Đình qua nhiều năm như vậy đã bị Đại Chu đánh cho sợ, lần đầu tiên ngẩng đầu.

Nếu chiến thắng, đám lão già của Tứ Hải Long Đình bởi vì bóng tối chiến bại trước kia mà liên tục e ngại Đại Chu cũng sẽ quét sạch sợ hãi, biến thân thành phái chủ chiến.

Nhưng nếu chiến bại, phái chủ chiến thật vất vả khơi dậy một chút tức giận trong Tứ Hải Long Đình sẽ bị giảm xuống, dẫn đến kế hoạch tiến công sau này sẽ phải gánh chịu biến số.

Hơn nữa, nếu chiến bại, đối với Ngao Tân một lòng muốn thượng vị cũng là một chỗ bẩn cực lớn.

Cho nên nhất định phải vãn hồi.

Chương Giáo chưa hề cảm giác ánh mắt lạnh như băng của Ngao Tân thái tử nhìn qua, Chương Giáo có một loại ảo giác, lúc này hắn nếu vô lý ngăn cản vị Tuần Hải Đặc Sứ này, thì vị Tuần Hải Đặc Sứ này sẽ chém giết hắn tại chỗ.

- Ngao Tân thái tử.

Chương Giáo có chút chật vật nuốt một ngụm nước miếng, điều chỉnh tâm tình khẩn trương của mình một chút.

- Căn cứ tình báo, Diệp Chân hai ngày trước đã xuất hiện ở Tử Văn Long Cung. Theo thời gian suy tính, cũng chính là sau khi ngươi đến Thiên Sơn Long Cung không bao lâu thì Diệp Chân đã đến Tử Văn Long Cung.

- Chúng ta tạm thời không nói đến Diệp Chân ở đâu ra thủ đoạn thần thông bực này, trong thời gian ngắn ngủi như thế đã từ Thiên Sơn Long Cung đến Tử Văn Long Cung.

- Nếu bây giờ Ngao Tân thái tử rời khỏi, nếu Diệp Chân kia lại giống như trước đó, từ Tử Văn Long Cung lại đuổi tới Thiên Sơn Long Cung, vậy sẽ xử lý như thế nào?

Dù sao Chương Giáo cũng là Hữu đại đô đốc thuỷ quân, khẩn trương vài câu, vội vàng giải thích rõ ràng, có trật tự trước khi Ngao Tân nổi giận.

- Ngao Tân thái tử, không phải chúng ta quá e ngại Diệp Chân kia, mà là Diệp Chân này xuất quỷ nhập thần, tốc độ cực nhanh, khả năng khống hải của hắn trừ Tân thái tử ra thì không ai cản nổi, nếu Ngao Tân thái tử rời khỏi, Diệp Chân kia lại tới, chỉ sợ đại quân Thủy Tộc đóng quân ở thuỷ vực Thiên Sơn Long Cung này cũng sẽ tiếp tục gặp phải độc thủ của Diệp Chân.

- Đương nhiên, cũng không phải ta và chư vị Long Vương đồng liêu ngồi đây sợ chết, nếu có thể bắt được Diệp Chân, cho dù những người chúng ta liều mạng thì cũng phải lưu lại Diệp Chân, nhưng vấn đề là không bắt được.

- Một khi không bắt được Diệp Chân thì những Thủy Tộc bình thường kia sẽ gặp nạn.

Chương Giáo nói những lời này tình chân ý thiết, nói đến Xích Tu Long Vương, Thiên Sơn Long Vương và một đám Đạo Cảnh cũng trông mong nhìn về phía Ngao Tân.

Chuyện Diệp Chân chém giết Tử Văn Long Vương đã mang đến cho bọn hắn rung động quá lớn.

Chuyện này làm cho bọn hắn trong chớp mắt đã mất đi dũng khí một mình đối mặt Diệp Chân.

Chỉ có thể tập hợp một chỗ.

Nhưng nếu đám người bọn hắn tập hợp một chỗ, Diệp Chân nào có ngốc đưa tới cửa như vậy?

Nhưng một khi phân tán thì lại sợ gặp độc thủ của Diệp Chân.

Bọn hắn không thể phân tán, nhưng mấy trăm vạn đại quân Thủy Tộc lại phân tán.

Loại tình huống này, nếu không phân tán thì mấy trăm vạn đại quân Thủy Tộc sẽ gặp nạn.

Nếu phân tán thì bản thân bọn hắn sẽ gặp độc thủ!

Hiển nhiên, Ngao Tân cũng rất nhanh ý thức được điểm này, cũng kịp phản ứng, hắn đã quá sốt ruột.

Nếu lúc này hắn thật tiến đến Tử Văn Long Cung, nếu Diệp Chân lại chạy đến Thiên Sơn Long Cung, vậy sẽ thật mệt mỏi.

Người cuối cùng không tốt, đại quân hai bên đều sẽ tổn thất nặng nề.

- Ai…

Cuối cùng, Tuần Hải Đặc Sử Ngao Tân tức giận giậm chân một cái, phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

- Họ Diệp, nếu có cơ hội, Ngao Tân ta nhất định sẽ giết ngươi.

Sau một canh giờ, sau khi Diệp Chân biết bố trí của bọn người Ngao Tân cũng phát ra một tiếng cười lạnh bất đắc dĩ.

- Coi như các ngươi thông minh!

Thật ra thì kế hoạch của Diệp Chân không khác gì Chương Giáo đoán.

Nếu Ngao Tân thật gấp chạy về phía Tử Văn Long Cung, như vậy Diệp Chân sẽ lặp lại chiêu cũ, lần nữa từ trong hư không quay lại trên bầu trời Thiên Sơn Long Cung, đại sát một trận.

Bởi như vậy, lần này Chương Giáo thống lĩnh ngàn vạn đại quân Thủy Tộc, chỉ sợ hơn phân nửa đã bị giải quyết.

Nguy cơ của Bắc Hải cũng sẽ triệt để giải trừ.

Không ngờ, cái tên Chương Giáo này nhát gan lại là nhát gan cẩn thận, làm cho kế hoạch của Diệp Chân không cách nào đạt được.

Vào lúc này, bọn người Chương Giáo và Ngao Tân đã tập kết đại quân, tụ kết hai trăm vạn đại quân còn sót lại bên phía Thiên Sơn Long Cung lại, sau đó đại quân chỉnh thể đi đến về phía Tử Văn Long Cung, một đường thu thập đào binh.

Loại phương thức hành quân này lại không còn cho Diệp Chân một chút cơ hội.

Diệp Chân cũng không ở lại thuỷ vực Tử Văn Long Cung quá lâu, sau khi quét sạch sẽ tất cả vết tích thì mang theo bọn người Kim Mãnh biến mất vô tung vô ảnh.

Diệp Chân không muốn lưu lại dấu vết gì để Ngao Tân đuổi theo dấu vết tìm được Hiển Thánh thủy phủ, hỏng đại sự của chính mình.

Mãi đến nửa tháng sau, bọn người Ngao Tân và Chương Giáo mới dẫn theo gần hai trăm vạn đại quân, chậm rãi đến Tử Văn Long Cung đã sắp biến thành phế tích, khóc không ra nước mắt.

Sau khi Tử Văn Long Cung bị Diệp Chân công phá cướp bóc, vốn cũng không rách nát như vậy.

Nhưng, xung quanh Tử Văn Long Cung lại có hơn một trăm vạn Thủy Tộc đào quân.

Nhóm Thủy yêu này đào tẩu trốn ở hải vực bốn phương tám hướng, sau khi thấy bọn người Diệp Chân rời khỏi, lại nhìn cửa của Tử Văn Long Cung bị công phá mở rộng, từng người lập tức động tâm tư.

Nếu như Diệp Chân chỉ cướp bóc một phen, vậy những Thủy yêu này mới thật sự là phá ba thước.

Đừng nói là tài phú, ngay cả một viên ngói lưu ly hoàn chỉnh trên cung điện cũng không buông tha.

Nếu không phải rất nhiều kiến trúc không thể chuyển đi thì chỉ sợ lúc này Tử Văn Long Cung đã sớm không tồn tại.

Đương nhiên, bộ dáng Tử Văn Long Cung chỉ là nhìn thảm một chút mà thôi, tổn thất cũng là tổn thất của Tử Văn Long Vương đã bỏ mình mà thôi, Ngao Tân và Chương Giáo nhìn chỉ là trong lòng không thoải mái mà thôi.

Nhưng thành quả một đường này thu nạp đào binh, mới làm cho Ngao Tân và Chương Giáo sụp đổ.

Tính đến đại lượng thuỷ quân đóng quân trên bản địa Tử Văn Long Cung, ba trăm vạn thuỷ quân chết thì chết, trốn thì trốn, cuối với bọn hắn chỉ lấy được bốn mươi vạn!

Hơn nữa, phần lớn trong bốn mươi vạn này đều là già yếu tàn tật, tinh nhuệ chân chính thì không phải bị giết cũng bởi vì các loại nguyên nhân mà bỏ trốn.

Trong lòng Ngao Tân và Chương Giáo đều dâng lên một ý niệm.

- Cuộc chiến này còn đánh thế nào?

Ở cổng một làng chài nhỏ của Bắc Hải quận, hơn sáu mươi hộ ngư dân đang trong hơi mặn của gió biển, mang theo người nhà, dìu già dắt trẻ, mang theo bao lớn bao nhỏ trở lại làng chài đã xa cách một tháng.

Làng chài tĩnh mịch đột nhiên có thêm tiếng người, không bao lâu đã có khói bếp dâng lên, giống như một lần nữa sống lại.

Cảnh báo được giải trừ, những ngư dân này vào hơn một tháng dư trước bất đắc dĩ rút lui khỏi giải đất duyên hải cũng bắt đầu lần lượt trở về làng chài duyên hải.

Mặc dù một tháng qua, đám quan chức Bắc Hải Châu Công phủ cung cấp cháo ăn no bụng, mỗi bữa còn có một bánh bao trắng lớn, nhưng đại gia hỏa đều sốt ruột, lo lắng cho ổ nhà của mình, ngủ không an tâm.

Lần này vừa trở về, toàn bộ làng đã lập tức tràn ngập tiếng cười nói.

Một màn giống như vậy không ngừng diễn ra ở các làng chài duyên hải Bắc Hải quận.

Nhưng phía sau tiếng cười nói cũng có âm thầm lo lắng.

Bởi vì thông báo cảnh báo đã giải trừ, nhưng Bắc Hải Châu Công phủ lại ban bố một mệnh lệnh khác làm cho trong lòng của bọn hắn như đè lên một tảng đá lớn.

Mặc dù cảnh báo Thủy Tộc tiến công đã tạm thời giải trừ, nhưng Thủy Tộc vẫn còn có khả năng xâm chiếm lục địa, phong địa của Bắc Hải Châu Công phủ, cho dù là Bắc Hải quận hay là Nhạc An quận đều thuộc về loại hoang vắng.

Bắc Hải Châu Công phủ hạ lệnh, phàm là ngư dân nguyện ý dời vào trong nội địa, mỗi hộ ngoài được cung cấp một lượng phí an gia nhất định ra thì càng còn được thưởng mỗi hộ năm mươi mẫu đất cày, hơn nữa quan phủ cổ vũ khai khẩn đất hoang.