← Quay lại trang sách

Chương 2869 Thất Thải Lâu (1)

Không bao lâu, ma ma gõ cửa bước vào, thị nữ hầu hạ hai người thay quần áo, còn ma ma thì đang ở trên giường tìm kiếm cái gì đó.

Một lát sau, Diệp Chân và Lữ Thanh Trúc sửa soạn xong thì được thi nữ đưa tới chính đường ở hậu viện.

Theo tục lệ, tân lang tân nương sẽ kính trà mời các trưởng bối trong nhà vào ngày thứ hai.

Lữ lão gia tử làm rất chu đáo việc này, không bởi vì Linh Tử mua được mà thiếu lễ nghĩa chút nào, ngược lại là đối đãi càng lịch sự.

Theo như Lữ Thanh Trúc nói, phụ mẫu của nàng đã đến Hồng Hoang Đại Lục chinh chiến, cho nên Lữ gia bọn hắn mới có tư cách tham gia đấu giá Linh Tử Linh Nữ lần này.

Ở hậu viện chỉ có hai người trưởng bối là phu phụ Lữ lão gia tử. Theo quy củ, Diệp Chân không còn cách nào khác đành phải đổi cách xưng hô là gia gia nãi nãi.

Sau đó, ma ma bước vào phòng rồi thấp giọng thì thầm vài câu bên tai Lữ lão phu nhân, vài câu này đã khiến sắc mặt Lữ lão phu nhân đại biến.

Ánh mắt có chút không tốt nhìn Diệp Chân, không ngừng đảo quanh người Diệp Chân và Lữ Thanh Trúc.

Cuối cùng, Lữ lão phu nhân hết sức kiềm chế không nổi giận ngay tại chỗ, trước tiên phải hỏi thăm Lữ Thanh Trúc đã.

- Thanh Trúc, các ngươi… Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?

Thật ra trưởng bối rất xấu hổ khi phải hỏi chuyện này trước mặt vãn bối.

Chỉ là chuyện này mới là chuyện quan trọng nhất, Lữ lão phu nhân không thể không hỏi đến.

Nếu không, chi ra món tiền lớn trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm mua Linh Tử Linh Nữ để làm cái gì?

Lữ Thanh Trúc đan chặt hai tay vào nhau, nàng đang rất căng thẳng, dưới ánh mắt nghiêm khắc chất vấn của Lữ lão phu nhân, nàng thấp giọng nói:

- Nãi nãi, là Thanh Trúc… Đến!

Cũng là nữ nhân, Lữ lão phu nhân tự nhiên biết đây là chuyện gì, lúc này sắc mặt mới tốt hơn, thở dài nhẹ nhõm.

Lúc này, Lữ Tử Đồng và Đinh Trì cũng tới kính trà.

Tử Đồng mặt đầy hoa đào, nhưng Đinh Trì lại có thêm một dấu bàn tay in trên mặt, có lẽ tối hôm qua có chút không quá tốt xảy ra.

Cho nên cũng không có ai hỏi nhiều.

- Ừm, từ hôm nay trở đi, chúng ta đã là người một nhà! Lão phu đối xử với các ngươi như thế nào, trong lòng các ngươi tự biết rõ. Nhưng mà, dù sao thời gian ở chúng có hơi ngắn, lão phu cũng không cấm các ngươi được tự do nên có thể ra ngoài. Chỉ có điều, trước khi ra ngoài nhất định phải báo cho quản gia trong phủ một tiếng, hoặc là đưa Thanh Trúc và Tử Đồng theo, hoặc là yêu cầu quản gia phái hộ vệ.

Sau cùng, Lữ lão phu nhân bổ sung thêm một câu:

- Dù sao các ngươi mới đến nên cũng không quen thuộc hoàng thành, vì vậy nếu không cần thiết thì đừng đi ra ngoài quá nhiều.

Ý tứ đại khái là không hạn chế tự do của các ngươi, nhưng nếu không cần thiết thì cũng đừng có chạy lung tung.

Bốn người cảm ơn rồi từng người lui ra.

Sau đó, cuộc sống trôi qua có chút nhàm chán.

Diệp Chân cũng không vội rời khỏi Lữ Phủ, lợi dụng sự an ổn hiếm có này, trước tiên hắn vẫn nên phá vỡ Trấn Linh tỏa để khôi phục lại tu vi đã.

Không biết là Lữ lão phu nhân giao phó chuyện gì, mỗi sáng sớm ma ma đều canh giữ ngoài cửa.

Mà mỗi lúc trời tối, Lữ Thanh Trúc luôn ngủ một mình, còn Diệp Chân thì tu luyện ở bên cạnh giường.

Ánh mắt tiểu cô cô nương rất u oán.

Một buổi sáng ngày nào đó, có thể nàng thực sự không chịu nổi cảnh ma ma trông coi mỗi ngày nữa, tiểu cô nương tàn nhẫn cắn nát ngón tay của mình, vết máu đỏ nhiễm lên tấm lụa trắng trên giường, không bao lâu, ma ma này vui mừng hớn hở lấy đi, rốt cuộc không tới nữa.

Diệp Chân lại càng xấu hổ.

Ngày đêm ở chung, hắn lại càng thêm quen thuộc với Lữ Thanh Trúc.

Tiểu cô nương đã thay đổi gọi Diệp Chân bằng ba chữ -Diệp ca ca-.

- Diệp ca ca, ngươi thích màu gì?

- À, ta thích màu trắng, màu vàng hơi đỏ, màu xanh.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày tiểu cô nương đều đổi một bộ quần áo, hoặc là váy trắng, hoặc là váy màu vàng hơi đỏ, nàng thường lướt qua trước mặt Diệp Chân.

Nhưng thứ nhận được hàng đêm vẫn là ánh mắt u oán.

Diệp Chân vẫn đang tu luyện.

- Diệp ca ca, ngươi thích mùi hương nào?

- Hương hoa, ta thích tất cả các loại hương hoa.

Thế là, mỗi ngày, trong phòng ngủ đều được thay đổi các loại hương hoa nồng đậm khác nhau.

Một buổi chiều nọ, bởi vì một mùi hương ngọt ngào nào đó đã thu hút đến một đàn ong mật.

Nhưng ban đêm, tiểu cô nương vẫn vô cùng u oán như cũ.

Tiểu cô nương có chút không hiểu, dường như những ngày này nàng đã quen với việc đó.

Lúc rảnh rỗi nàng sẽ kéo Diệp Chân buôn chuyện đông tây, đặc biệt là khi Diệp Chân nhắc tới chuyện về Hồng Hoang Đại Lục, ánh mắt của hắn nhẹ nhõm hẳn đi.

Nói Hoàng Linh giới quá hoang vắng, mặc dù rộng lớn nhưng chỗ nào cũng có là cây ngô đồng.

Thậm chí khi Diệp Chân nói tới những đồ chơi làm bằng đường với nhiều màu sắc khác nhau, tiểu cô nương đều vô cùng mới lạ.

Từ miệng tiểu cô nương, Diệp Chân cũng biết được vô số tin tức liên quan đến tình hình Hoàng Linh giới.

Ví dụ như, tổng số nhân khẩu ở Hoàng Linh giới thực sự rất ít.

Hoàng Linh giới rộng lớn có tổng dân số chưa đến ngàn vạn.

Trong ngàn vạn người này, hầu hết là nô lệ hoặc con cái người hầu.

Ở Hoàng Linh giới, tất cả những người không mang huyết mạch Hoàng Linh đều là nô lệ hoặc con người hầu.

Hễ là những người có huyết mạch Hoàng Linh thì đều là quý tộc.

Số lượng quý tộc ở Hoàng Linh giới còn chưa tới trăm vạn.

Về cơ bản, chỉ cần các quý tộc ở Hoàng Linh giời không đoạn tự thì đều có thể sống xung quanh hoàng thành.

Lữ Thanh Trúc kể cho Diệp Chân nghe về những tin đồn và sự tích thú vị, Diệp Chân thì kể cho Lữ Thanh Trúc những điều hắn mắt thấy tai nghe ở Hồng Hoang Đại Lục.

Trong mắt người ngoài, hai người biểu hiện như keo như sơn, hai vợ chồng già gật đầu thường xuyên.

Mà Diệp Chân cũng bắt đầu có cách từ từ tìm hiểu tin tức.

- Thanh Trúc, có bao Tạo Hóa Thần Nhân trong Hoàng Linh giới của các nàng vậy?

- Tạo Hóa Thần Nhân?

Lữ Thanh Trúc chớp chớp mắt:

- Trong số các lão tổ tông của tám họ quý tộc, họ Ứng có mấy vị, nhưng chắc là Khương Hoàng tộc có nhiều Tạo Hóa Thần Nhân nhất.

- Thanh Trúc, ta nghe nói từ nhỏ tộc nhân Hoàng Linh các ngươi đã có được Ngũ Sắc Nguyên Linh đúng không?

- Không có nha!

- Hầu hết tộc nhân Hoàng Linh sinh ra đều là Tứ Sắc Nguyên Linh, nếu có cơ duyên, sau này có thể tu luyện tới Ngũ Sắc Nguyên Linh. Người sinh ra đã có Ngũ Sắc Nguyên Linh cũng chỉ có một tiểu nhiếp nhân họ Khương trong hoàng tộc. Đó cũng chính là họ Khương rất ít gặp trong hoàng tộc.

Lữ Thanh Trúc vô tư trả lời.

Trong lúc một hỏi một đáp, Diệp Chân đã xác định được rất nhiều chuyện..

Lúc trước, Ngũ Sắc Thần Nhân có thể chiếu một điểm duy nhất qua vô số thế giới chắc chắn là Tạo Hóa Thần Nhân.

Diệp Chân rất chắc chắn về điều này.

Cường giả Đạo Cảnh còn không làm được đến mức này.

Mà Thải Y được sinh ra với Ngũ Sắc Nguyên Linh, thông qua điều này, Diệp Chân đại khái có thể xác định được thân phận của Thải Y.

Hoàng tộc họ Khương!

Tám chín phần mười Thải Y là người họ Khương trong hoàng tộc.

Như vậy mục tiêu hiện tại của Diệp Chân là bắt đầu thiên về thu thập thông tin về hoàng tộc họ Khương.

Dù sao thì Lữ Thanh Trúc cũng là một tiểu cô nương, tuy nhiên nàng thuộc quý tộc ở Hoàng Linh giới, cho nên nàng có thể tiếp cận với một số tin tức cấp cao.

Nhưng tin tức về hoàng tộc họ Khương mà Diệp Chân muốn biết, đặc biệt là tin về hoàng tộc đứng đầu lại có rất ít người biết. Điều này khiến Diệp Chân có chút lo nghĩ, nhưng hắn cũng không quá sốt ruột.

Phải mất gần nửa năm nữa tu vi của Diệp Chân mới có thể khôi phục lại được, vì vậy Diệp Chân có nửa năm để thu thập thông tin.

Một tháng sau khi đến Lữ Phủ, Lữ Tử Đồng và Đinh Trì bất ngờ cùng nhau đến tìm Diệp Chân và Lữ Thanh Trúc.

Nói là đã lâu như vậy rồi, muốn đi dạo một vòng hoàng thành, dẫn hắn đi xem con người và phong cảnh hoàng thành một chút, còn nhận được sự đồng ý của Lữ lão gia tử.