Chương 2870 Thất Thải Lâu (2)
Cơ hội như này, tất nhiên Diệp Chân sẽ không bỏ qua.
Thay quần áo xong, hắn đi ra ngoài với Lữ Thanh Trúc.
Mặc dù toàn bộ Hoàng Linh giới có dân cư thưa thớt, nhưng hoàng thành vẫn rất phồn hoa.
- Đi thôi, hôm nay ta sẽ dẫn các ngươi đi ăn đại tiệc Thất Thải nổi tiếng nhất hoàng thành.
Lữ Tử Đồng ăn mặc trang điểm lộng lẫy một đường bước đi, không biết là cố ý hay vô ý mà nàng hơi đi sát người Diệp Chân, Đinh Trì nhìn thấy rất khó chịu.
Diệp Chân khẽ nhíu mày, hắn lấy cớ giúp Lữ Thanh Trúc, sau đó tự mình đi ra ngoài cùng, tách ra khỏi Lữ Tử Đồng.
Diệp Chân cũng biết về mâu thuẫn giữa Lữ Tử Đồng và Đinh Trì.
Dù sao thì Diệp Chân và Đinh Trì cũng là đồng hương. Những ngày gần đây, thi thoảng Đinh Trì sẽ tìm Diệp Chân để nói chuyện phiếm, trong một lần tình cờ, hắn hỏi Diệp Châ, hỏi Lữ Thanh Trúc chỗ đó có hay không.
Sau khi Diệp Chân thuận miệng hỏi nguyên nhân, Đinh Trì mới ủ rủ trả lời, đêm hôm đó hắn và Lữ Tử Đồng động phòng hoa chúc cũng coi như là mỹ diệu.
Nhưng sáng hôm sau lại phát hiện tấm lụa trắng dưới dưới thân vẫn như cũ, hắn vô thức hỏi Lữ Tử Đồng một câu.
Kết quả là Lữ Tử Đồng vung tay tát cho Đinh Trì một cái, đây chính là lý do buổi sáng hôm đó trên mặt Đinh Trì có in dấu bàn tay.
Lữ Tử Đồng nói, nàng có thể coi trọng Đinh Trì là được rồi, nhưng Đinh Trì còn dám chọn ba lấy bốn?
Không có cách nào khác, Đinh Trì chỉ có thể sống chịu đựng.
Bữa tiệc Thất Thải chỉ ở lối ra của Thất Thải lâu ở hoàng thành.
Thất Thải lâu là nơi xa hoa nhất trong toàn bộ hoàng thành, cho dù là quý tộc Hoàng Linh cũng không dám đến mỗi ngày, đồng thời đây cũng là nơi xuất hiện nhiều đệ tử quý tộc nhất hoàng thành.
Ngay khi bước lên lầu ba và ngồi xuống, Diệp Chân đã đụng phải người quen.
- A, đây không phải là Thanh Trúc và Tử Đồng sao? Đã lâu không gặp, gần đây các ngươi có khỏe không?
Một nam tử có vết bớt đen lớn trên mặt, có mắt xếch dài đi tới.
Khi thấy nam tử này đi lên, Lữ Tử Đồng còn tạm được, nhưng Lữ Thanh Trúc lại có chút hoảng sợ.
- Tử Đồng, Thanh Trúc, lão gia tử nhà các ngươi còn chưa báo danh bọn ngươi để chỉ cưới, nhóm huynh đệ chúng ta vẫn đang chờ đợi lấy đây.
Nam tử mắt lé vừa nói nhìn thẳng về phía Lữ Thanh Trúc.
Lữ Thanh Trúc hoảng sợ nên trực tiếp trốn sau lưng Diệp Chân:
- Trần Dương, ngươi còn muốn phụ thân ta đánh ngươi sao?
Trần Dương mắt lé ngẩn người, hắn cười lớn:
- Phụ thân ngươi? Phụ thân ngươi muốn đánh ta cũng phải ở trong hoàng thành.
- Đến đây, Thanh Trúc muội muội, đã lâu không gặp muội. Các đại gia đều rất nhớ muội. Chúng ta cùng ngồi một bàn chút.
Trần Dương vừa cười vừa kéo Lữ Đồng Tử, Lữ Đồng Tử cũng cười, mặc cho Trần Dương nắm. Nhưng hắn lại vòng qua Diệp Chân, muốn mạnh mẽ kéo Lữ Thanh Trúc tới
Đột nhiên, một bóng người chặn tay của Trần Dương lại, đó là Diệp Chân.
Trần Dương mỉm cười:
- Ồ, Thanh Trúc, lần này ngươi dẫn đến một hộ vệ đủ kiên cường đấy. Lần trước có mấy người bị ta đánh cho tàn phế vẫn chưa đủ dậy dỗ à, dám cản ta?
Tiếng sau cùng đã trở thành quát, một bàn tay của Trần Dương bắt đầu hướng về phía Diệp Chân.
Trong ánh mắt của Lữ Tử Đồng đang ở bên cạnh hiện lên ý cười khác thường.
Nhưng nụ cười còn chưa dứt thì thấy hoa cả mắt, Trần Dương đã hét thảm lên một tiếng, trực tiếp ngã ngửa trên mặt đất.
Hơn nữa, lúc trước Trần Dương đang lôi kéo Lữ Tử Đồng, khi hắn rơi xuống đất thì trực tiếp kéo theo Lữ Tử Đồng cùng ngã, trùng hợp là Trần Dương và Lữ Tử Đồng rơi xuống đất còn xếp chồng lên nhau.
Đinh Trì vừa nhìn thấy, hắn vội vàng bước tới đỡ Lữ Tử Đồng nhưng lại bị Trần Dương cho một cái bạt tai bay ngược ra ngoài, máu tươi trong miệng chảy ròng ròng, hai chiếc răng đã bị văng ra ngoài.
Vậy mà Trần Dương này lại có tu vi Giới Vương cảnh nhị trọng.
- Mẹ, một tên hộ vệ nô lệ lại dám đánh Lão Tử!
Trần Dương bưng qua má sưng đỏ đứng lên, hắn chỉ vào Diệp Chân hét ầm lên:
- Được lắm, nếu ngươi đã muốn chết, hôm nay ông đây sẽ thành toàn cho ngươi.
Nhìn Trần Dương muốn ra tay đánh nhau vì hắn vừa chịu cái tát như sét đánh của Diệp Chân, hiện giờ trên mặt Trần Dương toàn ngôi sao nhỏ, Lục Thanh Trúc thấy thế tức giận nói.
- Trần Dương, ta cảnh cáo ngươi! Hắn không phải là nô lệ gì cả, đây chính là tướng công của ta, là do gia gia ta đích thân tuyển chọn cháu rể! Nếu ngươi dám chạm vào hắn, vậy ngươi hãy đợi gia gia ta tìm ngươi tính sổ đi!
Lời nói giống như sấm sét đánh xuống, thu hút ánh mắt của một đám đệ tử quý tộc trên toàn bộ lầu ba.
Trần Dương càng là kinh ngạc đến ngây cả người.
- Ngươi nói cái gì? Tướng công của ngươi? Gia gia ngươi tuyển cháu rể?
- Chẳng lẽ đây là Linh Tử đưa tới lúc trước?
- A, tức chết ta mất! Chúng ta đợi Thanh Trúc nhiều năm như vậy, vậy mà lại để cho một tên ti tiện tạp chủng chiếm tiện nghi.
Diệp Chân vẫn luôn giữ dáng vẻ cúi đầu phục tùng bỗng nhiên nhướng mày kiếm nhướng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Dương nói:
- Ngươi mắng ai là tạp chủng?
- Mắng tạp chủng…
Trần Dương còn chưa kịp nói hết ra khỏi miệng thì lại tức giận nói sang câu khác:
- Còn dám chiếm tiện nghi của ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, khí thế nổi lên, Trần Dương vung một đấm về phía Diệp Chân.
- A, cẩn thận!
Lữ Thanh Trúc hoảng sợ la lên, dù sao thì giữa Diệp Chân và Trần Dương có sự chênh lệch quá lớn.
Diệp Chân hướng về phía Lữ Thanh Trúc nở ra một nụ cười yên tâm, thân hình di chuyển vô cùng huyền ảo, hắn chuyển tới bên cạnh người Trần Dương, tránh khỏi nắm đấm của Trần Dương.
Bang!
Một cái tát, Trần Dương lại ngã xuống đất.
Cảnh tượng này khiến cho mấy đệ tử quý tộc đột ngột đứng lên, suy cho cùng tu vi của Diệp Chân cũng chỉ là Huyền Cung cảnh nhị trọng, vậy mà hắn lại có thể đánh bại Trần Dương, người thật sự là Giới Vương cảnh sơ kỳ.
Tuy nhiên, bọn hắn không biết, bây giờ tu vi của Diệp Chân chỉ là Huyền Cung cảnh nhị trọng, nhưng nhãn lực và phản ứng thân thể là Đạo Cảnh, điều này không bị che lấp.
Vừa rồi, thật ra Diệp Chân chỉ dùng ba phần lực mà thôi, hắn sợ là một cái tát này sẽ giết chết Trần Dương.
Trần Dương đứng dậy thì ngây cả người, hắn lắc mạnh đầu, chỉ vào đám đệ tử quý tộc rồi mắng.
- Mẹ nó, các ngươi chỉ đứng nhìn Lão Tử bị đánh thôi sao? Cái tên tạp chủng này muốn chết, chúng ta cùng nhau lên đánh hắn.
Có thể là do ngày thường đám con cháu quý tộc này có thói quen lấy nhiều bắt nạt ít, vì thế Trần Dương hô lên một tiếng, toàn bộ bọn hắn đã xông tới vây quanh.
Diệp Chân toát mồ hôi.
Đám con cháu quý tộc này đều là lũ vớ va vớ vẩn, tướng mạo rất xấu xí làm người ta sợ hãi, không có tên nào là bình thường cả.
Đối phó với những người này, đặc biệt là ở cái nơi chật hẹp như Thất Thải lâu, cho dù con cháu quý tộc, bọn hắn cũng đều phải thu lực lại, không dám phá hư quá mức.
Diệp Chân thực sự rất điêu luyện.
Thân hình giống như chuồn chuồn lướt nước, tiếng bốp bốp không ngừng vang lên, năm đệ tử quý tộc lập tức ngã cùng một chỗ.
Lần này, Diệp Chân dùng bốn phần lực, những người này trực tiếp bị Diệp Chân tát cho nổi đom đóm mắt, nửa ngày sau mới đứng lên được.
Đã lớn vậy rồi nhưng bọn hắn chưa bao giờ tức giận như thế. Một đám đệ tử quý tộc hung ác, trong ánh mắt bọn hắn hiện ra hung quang, bắt đầu điên cuồng thôi động tu vi Giới Vương cảnh của bọn hắn.
Lữ Thanh Trúc lo lắng, lấy ra một khối ngọc giản:
- Nếu như các ngươi không dừng lại, ta sẽ báo cho gia gia biết để tới đây cứu ta!
- Chuyện đánh nhau như này cũng không phải là chưa từng làm, ngươi cho là chúng ta không có gia gia sao?
Trần Dương mắt lé cười lên một tiếng cực kỳ buồn nôn, hắn cũng lấy ra một khối ngọc giản rồi chỉ vào Diệp Chân rống to.
- Các huynh đệ, giết tên tạp chủng này, hắn chỉ là một Linh Tử tương đương mấy chục vạn khối linh thạch thượng phẩm mà thôi, chúng ta đền là được!
Trong mắt Trần Dương tràn đầy sát ý.
- Hỗn trướng, ngươi biết đây là đâu không? Ngươi lại dám làm loạn ở Thất Thải lâu, phá Thất Thải lâu, ngươi không muốn sống nữa sao?