← Quay lại trang sách

Chương 2871 Vừa Mới Bắt Đầu Phiền Phức

Đột nhiên có một nam tử treo trang sức đầy màu sắc bên hông bước ra từ một gian sương phòng, hắn quát mọi người đứng lên. Uy thế này khiến cho đám người Trần Dương sợ hãi lui sang một bên.

Nam tử này lại đi thẳng đến trước mặt Diệp Chân, bình tĩnh nhìn Diệp Chân rồi hỏi:

- Ngươi đến từ Hồng Hoang?

Diệp Chân gật đầu.

- Ngươi còn từng làm quân nhân và chém giết trên chiến trường?

Lời này vừa nói, Diệp Chân không khỏi ngẩng đầu lên đánh giá nam tử này lần nữa.

- Còn từng làm quân nhân và chém giết trên chiến trường rồi?

Vấn đề này trong chớp mắt đã làm Diệp Chân trở nên có cảnh giác, ánh mắt hơi mang vẻ bất thiện mà dò xét nam tử vài lần.

Nghĩ đến, đối phương hẳn vì thấy vừa rồi khi mình ra tay, mang khí sát phạt quân lữ quá nặng, mới có phán đoán như vậy.

Thấy Diệp Chân chậm chạp không trả lời, đám người nam tử tự xưng là Khương Thiên Ấp này mới đột nhiên cười với Diệp Chân một tiếng:

- Tại hạ đã từng quấy phá trong quân doanh và một nhóm huynh đệ, chỉ là khi trở về từ chiến trường, nhiều huynh đệ ngày xưa không gặp, hôm nay lại chợt gặp lại khí tức quân doanh từ trên người huynh đài thì cảm thấy rất thân thiết, không biết ngươi có muốn tụ hợp uống rượu một lần?

Diệp Chân vừa nghe cái gì mà khí tức quân doanh, tất cả cũng đều là nói nhảm, đều là lấy cớ thôi.

Quan trọng nhất, vẫn là câu 'Tụ hợp uống rượu một lần' kia, người này muốn đơn độc mà tâm sự với Diệp Chân sao.

Diệp Chân lại không đồng ý ngay lập tức, mà khẽ nâng ánh mắt nhìn về phía ba người Lữ Thanh Trúc, Đinh Trì, Lữ Tử Đồng bên cạnh.

Ba người này, vẫn còn được vây quanh lấy bởi mấy con em quý tộc mà Trần Dương cầm đầu.

Khương Thiên Ấp lập tức hiểu ý, hơi sầm mặt lại:

- Đứng lấy làm gì? Vẫn chờ ta mời các ngươi uống rượu?

- Thế tử nói đùa, cáo từ, cáo từ!

Thời gian một câu nói vừa thốt lên, một nhóm năm người Trần Dương đã biến mất khỏi thất thải lầu, Khương Thiên Ấp cũng khẽ làm ra một dấu tay xin mời với Diệp Chân.

- Chờ ta ở đây.

Lữ Thanh Trúc ngọt ngào mà cười, xem như đáp lại, Diệp Chân lúc này lại theo sau Khương Thiên Ấp tiến một nhã gian.

Lữ Thanh Trúc vô cùng hiền lành, đã có thể giúp Diệp Chân dấu giếm những chuyện kia trước mặt gia gia nãi nãi của nàng, đến nay vẫn còn ẩn núp, như vậy Diệp Chân đương nhiên sẽ có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho của nàng.

Một bên, Đinh Trì còn đang sợ run người, bị Lữ Tử Đồng đạp thêm một cước, lập tức ở trước mặt mà giận mắng.

- Ngươi nhìn tên rác rưởi nhà ngươi, ngay cả muội muội ta cũng không bảo vệ được. Ngươi nhìn lại Địch Khoát Hải người ta, nhanh như vậy đã thân quen với Khương thế tử.

Một cước này làm Đinh Trì rất uất ức, chuyện bảo vệ Lữ Thanh Trúc, đó cũng là của Địch Khoát Hải, sao hắn chỉ đứng thôi cũng bị đánh.

Diệp Chân vừa đi vào nhã gian thì lắc đầu, Lữ Tử Đồng và Đinh Trì này, quả nhiên, hai người cứ ầm ĩ như thế, đương nhiên, chủ yếu vẫn do Lữ Tử Đồng mắng Đinh Trì.

Đinh Trì này cũng sắp tựa như rác rưởi rồi.

Mấy đạo kết giới cách âm được dựng lên, Khương Thiên Ấp thăm dò khả năng ngăn cách với ngoại giới, lại rót một chén rượu cho Diệp Chân.

- Ta nhìn ra được, ngươi ra tay thật sự rất lăng lệ quyết tuyệt, ra tay là tấn công thẳng vào chỗ yếu hại, đơn giản mà trực tiếp, ngươi hẳn là đi lên từ chiến trường, ngươi là phục dịch trong bộ đội nào của Đại Chu? Hơn nữa nhìn qua thân thủ ngươi khá là bất phàm, tại sao còn muốn tới Hoàng Linh giới?

Khương Quảng Ấp cũng là người thức thời, lúc này đã trực tiếp khai môn kiến sơn nói.

- Bộ đội không đáng nhắc tới, ta là tháo chạy khỏi Nhân Ma chiến trường. Về chuyện muốn đến Hoàng Linh giới, đơn giản chỉ là muốn sống an ổn, không muốn giống như mấy đồng liêu kia nữa.

Nói đến đây, âm thanh của Diệp Chân cũng khó hiểu mà hơi trầm thấp xuống.

Mới vừa nghe thân phận người này chính là Hữu thế tử, nghĩ đến vị trí trong hoàng thành hẳn cũng không thấp, hiện tại Diệp Chân còn không muốn trêu chọc phiền phức vô vị, miễn cho hắn nghi ngờ mình mới đi giải thích một câu.

- Nhân ma chiến trường, quá tốt!

Khương Quảng Ấp một mặt hưng phấn:

- Vậy ngươi có thể nói cho ta một chút tình thế ở Nhân Ma chiến trường, và tình thế trước mắt của Đại Chu, còn có tình huống của Hoàng Linh nhất tộc đại quân ta và cả thế cục xung quanh không?

- Vấn đề này, ngươi không phải nên hỏi quân đội các ngươi sao, đến hỏi ta làm gì?

Diệp Chân hỏi lại.

- Ta muốn tìm hiểu từ nhiều phương diện khác nhau.

- Nhưng tại sao ta phải nói cho ngươi biết?

Diệp Chân hỏi lại, để Khương Quảng Ấp khẽ hơi ngạc nhiên, hình như đúng là hắn vẫn chưa cân nhắc đến vấn đề này.

Dưới tình huống bình thường, lấy thân phận của hắn, hỏi ai cái gì, không phải đều phải đáp cái đó sao?

- Việc giúp các ngươi giải vây vừa rồi có tính không?

Ngơ ngác một chút, Khương Quảng Ấp lại nói.

Diệp Chân chậm rãi lắc đầu:

- Mấy bọn gà đất chó sành mà thôi, cũng có thể được xưng là giải vây?

- Bọn hắn năm người, nhưng tất cả đều là tu vi Giới Vương Cảnh, trong các ngươi, trừ Lữ Tử Đồng ra, ba cái tất cả còn đều là Huyền Cung Cảnh.

Khương Quảng Ấp lần nữa ngạc nhiên.

- Nếu như việc so tu vi có ích, vậy còn phải chiến tranh làm gì? Bằng không, tất cả mọi người đứng một loạt, tỏa ra khí thế so tài tu vi một chút, tu vi thấp thì nhận thua về nhà, chẳng phải xong rồi sao.

- Ách…

Khương Quảng Ấp bị Diệp Chân hỏi cứng họng, tưởng tượng thế này, đạo lý thật đúng là như vậy, nhưng sự thật lại không phải.

- Năm tên vớ va vớ vẩn không có kinh nghiệm thực chiến gì, dù tu vi có cao hơn ta, ở nơi chật hẹp không gian như thất thải lâu này, đánh ngã chỉ là chuyện làm trong vài phút.

Diệp Chân nói.

- Đúng thế.

Khương Quảng Ấp nhẹ gật đầu:

- Vậy làm sao ngươi mới nguyện ý nói tin tức đó cho ta?

Nhìn ánh mắt mong đợi của Khương Quảng Ấp, Diệp Chân lại khẽ lắc đầu:

- Ta mới đến, cũng không biết ở Hoàng Linh giới thí cái gì mới được coi là tốt.

Lời này lập tức để Khương Quảng Ấp ánh mắt sáng lên, Diệp Chân nói như vậy, chính là có thể bàn bạc lại được.

- Việc này như thế nào?

Khương Quảng Ấp đưa ra một khối lệnh bài chứng minh thân phận.

- Ta chính là Hữu Hiền Vương của Hoàng Linh Tộc, khối lệnh bài thân phận này, ở Hoàng Thành hẳn là sẽ có tác dụng, hơn nữa nếu như ngươi có việc khó gì giải quyết không được, có thể cầm lệnh bài này tới gặp ta, trong phạm vi năng lực của mình, ta tất nhiên sẽ hỗ trợ.

Khương Quảng Ấp tự giới thiệu, để Diệp Chân khẽ hô to may mắn trong lòng, bởi vì ngay vừa rồi, Diệp Chân còn đang cân nhắc có cần ra cái điều kiện thu thập tình báo hay không.

Để có thể hỏi Khương Quảng Ấp một chút xem họ Khương Hoàng Tộc của Hoàng Linh nhất tộc đã xảy ra loại chuyện lớn gì trong những năm này.

Này nếu là hỏi, coi như không phải tự chui đầu vào lưới, vậy cũng sẽ tăng khả năng bị lộ lên.

- Được!

Diệp Chân tiếp nhận lệnh bài, dù không nhất định phải cần dùng đến, nhưng cũng coi là phòng ngừa chu đáo.

Sau đó, Diệp Chân lại kể chút thế cục trước mắt của Đại Chu cho Khương Quảng Ấp, còn có tình cảnh Hoàng Linh Tộc quân đang viễn chinh ở Hồng Hoang Đại Lục, dù sao này ở Đại Chu cũng không tính là chuyện bí mật gì, hơi điều tra chút là có thể có được kết quả.

Tin tức có liên quan đến cuộc viễn chinh của Hoàng Linh Tộc quân, Diệp Chân cũng hơi giải thích thêm chút theo ý của mình, cho rằng trước mắt quân viễn chinh Hoàng Linh Tộc là đang lấy hạt dẻ trong lò lửa, căn bản không có bao nhiêu năng lực chống đỡ nổi mối nguy, một khi bị phương nào đó toàn lực tiến công tới, nhất định sẽ không chống đỡ được bao lâu.

Vẻ mặt Khương Quảng Ấp càng nghe càng âm trầm, thẳng đến khi Diệp Chân kể xong, lúc này mới chắp tay về phía Diệp Chân mà nói:

- Đa tạ đã báo cho ta chân tướng, xin cáo từ!

Hai chữ 'Chân tướng' này, làm lòng Diệp Chân chợt nảy lên một ý nghĩ khác.

Chẳng lẽ nói, trong nội bộ Hoàng Linh Tộc cũng có điểm khác nhau tương đối lớn?