← Quay lại trang sách

Chương 2872 Chúng Ta Sẽ Cố Gắng

Hay lại là nói, thống soái quân viễn chinh Hoàng Linh Tộc là Hoàng Linh nhị công chúa Khương Huy Anh đang lén dấu giếm cái gì trong nước?

Nếu là như vậy, coi như cũng tương đối có ý tứ.

Lúc trước đã bị quấy rầy, ý nghĩ muốn dùng cơm trong thất thải lâu của một nhóm bốn người cũng giảm nhiều, qua loa dùng một chút, đã quay về.

Trên đường đi, Lữ Tử Đồng vẫn mãi không ngừng lải nhải với Đinh Trì, thỉnh thoảng còn thốt ra một câu rác rưởi.

- Dừng lại!

Ngay một góc rẽ trên đường đi, năm người Trần Dương lúc trước bị đánh, giờ lại đột nhiên xông ra.

Cái này khiến Diệp Chân âm thầm bật cười, cái bản tính một khi lỗ vốn thì sống chết cũng phải tìm về của đám tử đệ quý tộc này, ở đâu cũng chả thay đổi.

Vừa thấy Trần Dương xuất hiện, Lữ Thanh Trúc đã hơi lo lắng, khóe miệng Lữ Tử Đồng lại khẽ nở một nụ cười khó hiểu, tất cả những này, đều đã bị Diệp Chân để ý đến.

- Trần Dương, ngươi chớ làm loạn, cẩn thận ta báo động về cho gia gia ta đó.

Lữ Thanh Trúc lần nữa uy hiếp.

- Hừ, một tên tạp chủng ngoại lai hèn hạ, lại dám đánh ta, hôm nay nếu vẫn đánh hắn không chết được, thì ta không mang họ Trần!

- Vậy ta rất muốn biết, sau này ngươi sẽ là họ gì!

Ngay chớp mắt mà âm hanh của Diệp Chân vang lên, mắt đất vốn bằng phẳng đã đột nhiên nổ ra một loạt cơn lốc nhỏ.

Trong lúc ba người Lữ Thanh Trúc, Lữ Tử Đồng, Đinh Trì đang ngạc nhiên, đã thấy Diệp Chân xông thẳng vào trong năm người Trần Dương tựa như một tia chớp, còn không chờ bọn họ thấy rõ cái gì, năm người Trần Dương đã thốt ra tiếng kêu khổ sở thảm thiết.

Ngay chớp mắt mà bóng người tách ra, năm người Trần Dương đã bị đánh ngã trên mặt đất, không thấy chút máu, cũng không bị gãy xương, nhưng từng người đều ngay cả đau cũng chưa cảm giác kịp, đã kêu thêm tiếng kêu thảm nữa.

Lữ Tử Đồng và Đinh Trì đều cực kì khiếp sợ, một bên thần niệm khẽ lướt qua cạnh người Diệp Chân, là tu vi Huyền Cung Cảnh nhị trọng, không có gì sai.

Nhưng chỉ một người mang tu vi Huyền Cung Cảnh nhị trọng, đã có thể trong nháy mắt đánh ngã năm Giới Vương Cảnh sơ kỳ?

Này quá không có tính hợp lý gì cả!

- Chúng ta đi thôi!

Diệp Chân cười lạnh một tiếng, năm thanh niên con em quý tộc từ nhỏ được tu luyện nhồi cho vịt ăn, đừng nói trước mắt Diệp Chân đã có nhục thân của Đạo Cảnh, về kinh nghiệm và ý thức chiến đấu, coi như vào mười năm trước tu vi Diệp Chân thật chỉ mới Huyền Cung Cảnh nhị trọng, nhưng dưới loại hoàn cảnh chiến đấu trên đường phố này, vẫn có thể tuỳ tiện lật đi toàn bộ.

Từng người lập tức đều như cá muối, ngốc nghếch, chỉ biết kêu gào, ngay cả hộ thể linh cương và thần niệm cũng không thả ra, đây không phải muốn chết thì là cái gì?

Vừa rồi Diệp Chân chỉ mới thả lật bọn hắn, kỳ thật vẫn có hơi khó khăn, nếu thẳng tay giết bọn hắn, vậy thì càng nhanh hơn.

Mấy người Trần Dương kêu thảm cả ngày giờ cũng lờ mờ đi rồi, ngay cả thân ảnh của đối phương còn chưa thấy rõ, bọn hắn đã bị đánh ngã, còn đau đớn vô cùng.

Này cũng không trách bọn hắn, thường ngày khi bọn hắn chiến đấu, nhất là khi ở trong Hoàng Thành Chi, phần lớn đều là đấm, cứng đối cứng, chưa từng gặp qua một thích khách có thân pháp như Diệp Chân thế này.

- Ghi nhớ, sau này ngươi không còn là họ Trần nữa.

Khi đi ngang qua người Trần Dương, Diệp Chân còn đá Trần Dương một cước, để trong ánh mắt Lữ Trúc theo bên cạnh hắn càng lộ ra sao trời lấp lánh.

Trên đường trở về, một bên Lữ Tử Đồng vừa có cơ hội, đã lập tức bóp Đinh Trì thật mạnh, đến mức Đinh Trì phải không ngừng hít ngụm khí lạnh.

Trở lại Lữ phủ, khi Diệp Chân biết được từ trong miệng Lữ Thanh Trúc, tỷ tỷ Lữ Tử Đồng nàng ấy đã hết sức căn dặn nàng không được nói chuyện ngoài ý muốn xảy ra hôm nay cho gia gia biết, miễn cho sau này gia gia sẽ không cho bọn hắn ra cửa nữa, Diệp Chân đã biết, chuyện phiền phức bên ngoài mà hôm nay đám người Trần Dương vừa gặp, chỉ sợ có liên quan nhất định với Lữ Tử Đồng.

Kiểu tranh đấu với người trong nhà thế này, nói thật là đẳng cấp quá thấp, ngươi muốn để Diệp Chân để tâm mà tranh đấu với nàng? Đây không phải là đùa giỡn sao.

Những ngày tiếp theo, Diệp Chân lại tiếp tục cài ân ái với Lữ Thanh Trúc, chơi cờ uống chút trà, khi nào có thể thì dành thời gian bắt đầu tu luyện công phu có tác dụng với Trấn Linh Tỏa.

Ngày bình thường khi ở cùng với Lữ Thanh Trúc, hiểu rõ về lịch sử, chính trị, văn hóa hay những chuyện từng xảy ra được ghi lại trong Hoàng Linh giới, trừ mấy âm thanh hít một hơi khí lạnh và bị mắng là rác rưởi của Đinh Trì thường xuyên vang lên trong lỗ tai kia, thời gian qua cũng khá im lặng.

Nhưng vừa vào nửa tháng sau, ngày tốt lành của Diệp Chân và Lữ Thanh Trúc, lại được tuyên bố đã kết thúc.

Bởi vì bên trong Lữ phủ đột nhiên tuôn ra một tin tức vô cùng tốt, đại tiểu thư đã mang thai.

Lữ Tử Đồng có tin mừng.

Đinh Trì vui mừng muốn điên, còn phiền phức giữa hai người Diệp Chân và Lữ Thanh Trúc cũng vừa bắt đầu!

Bên trong chính đường của Lữ gia, Lữ lão phu nhân cầm tay Lữ Tử Đồng, thỉnh thoảng lại sờ bụng Lữ Tử Đồng, miệng cười đến mức sắp không thể khép lại được.

Theo lờ của đại phu thì Lữ Tử Đồng đã có mang được hơn một tháng.

Lữ lão gia râu tóc bạc trắng cũng vuốt râu, vẻ mặt tươi cười.

Chỉ có Diệp Chân và Lữ Thanh Trúc là đứng ở nơi đó, hết sức lúng túng khó xử.

Diệp Chân còn tốt, không bị mọi người chú ý nhiều, thế nhưng ánh mắt nhìn vào Lữ Thanh Trúc của mọi người đã để Lữ Thanh Trúc xấu hổ mặt đỏ đến mang tai.

- Không tệ, không tệ!

Lữ lão gia tuổi già an lòng, cười rồi lấy ra một phần ngọc giản cùng một bình đan dược, tự mình giao cho Đinh Trì.

- Các cô dâu mới biểu hiện không tệ, nhanh như vậy đã có hài tử, lão phu thật cao hứng, mặc kệ là nam hay là nữ, Lữ gia ta lại có thêm con cháu. Đinh Trì, đây là lão phu thuởng cho ngươi.

Tiếp nhận ngọc giản cùng đan dược, trong đôi mắt Đinh Trì hiển hiện thần sắc kích động.

- Trong ngọc giản này là một phần công pháp có thể để ngươi tu luyện tới Đạo Cảnh, còn tự mang một môn Thần Thông uy năng cường đại. Ngày sau siêng năng tu luyện, chỉ cần có thành tựu, lão phu sẽ cho ngươi một phần tiền đồ, tiền đồ không chỉ có cực hạn trong Lữ Phủ!

Lữ lão gia nói ra.

Lời hứa này làm cho Đinh Trì trở nên kích động.

- Tạ ơn gia gia, tôn tế tạ ơn gia gia!

Xem tình huống trước mắt, Đinh Trì có như thế nào cũng chỉ là một người ở rể Lữ gia mà thôi, thân phận và tiền đồ đều xét trong phạm vi Lữ phủ.

Thế nhưng Lữ lão gia hứa cho hắn một cái tiền đồ không chỉ có cực hạn tại Lữ Phủ, dụ hoặc này là vô cùng lớn.

Nhất là đối với một nam nhân mà nói, làm một người ở rể bị người ta nuôi dùng để sanh người nối dõi, tuyệt đối là sự tình bất đắc dĩ nhất.

Bây giờ có khả năng thoát khỏi thân phận này, Đinh Trì làm sao có thể không cao hứng.

- Ừm, còn có bình đan dược này dùng để chữa trị những hao tổn sau tu luyện, nhớ kỹ, một tháng dùng một hạt, không được dùng nhiều, sử dụng hết thì đến tìm lão phu.

Phần ban thưởng này lần nữa khiến cho Đinh Trì mang ơn, cảm tạ không thôi.

Lúc này, Lữ Thanh Trúc một mực xấu hổ cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Diệp Chân, sau đó đột ngột hỏi Lữ lão gia.

- Gia gia, chúng ta có thưởng không?

Diệp Chân khó hiểu, nha đầu này muốn làm gì?

Sau đó, Diệp Chân nở nụ cười khổ, tiểu cô nương Lữ Thanh Trúc này làm như vậy nói cho cùng vẫn là vì Diệp Chân hắn.

Diệp Chân có chút bất đắc dĩ, hắn nhiều ngày như gần như xa như vậy, chẳng lẽ nha đầu này vẫn chưa rõ sao?

Nghe được Lữ Thanh Trúc hỏi, Lữ lão gia cười cười, lại lấy ra một phần ngọc giản cùng một bình đan dược nói.

- Đương nhiên là có! Chỉ là, các ngươi lúc nào có thể cho gia gia một bất ngờ, giống như bọn họ, mang thai cốt nhục của Lữ gia đây?

Nghe được câu hỏi này, Lữ Thanh Trúc đỏ mặt, cúi đầu cắn môi nói:

- Gia gia yên tâm, chúng ta... chúng ta đang... cố gắng!