← Quay lại trang sách

Chương 2874 Là Ta Rác Rưởi Sao

Vương Thượng, ta đã xác minh dược hiệu của đan dược này.

Ngay khi Diệp Chân nhìn thấy Thủy Lệ Đan Vương, vẻ mặt của Thủy Lệ Đan Vương lại có chút chút kỳ dị.

- Đan dược này, là đan dược cố bổn bổ nguyên, có thể tăng thêm thọ nguyên, thích hợp nhất với những võ giả dầu hết đèn tắt hoặc tiềm năng thọ nguyên tiêu hao quá độ, không có độc, trước mắt nhìn, dùng lâu dài sẽ không có độc.

- Nhưng tinh huyết của Vương Thượng dồi dào, hồn đầy tủy tràn, phục dụng đan này sẽ không có bất kỳ hiệu quả gì.

Đáp án này làm cho Diệp Chân có chút ngoài ý muốn.

Diệp Chân vốn cho rằng, Lữ phủ lão gia tử cho đan dược, tám chín phần mười sẽ là loại đan dược có thể giúp tu vi tăng lên biên độ lớn, nhưng lại có hại đối với thân thể, không ngờ lại là đan dược cố bổn bổ nguyên.

- Ngươi xem cái này một chút.

Diệp Chân cầm Tử Vân Thần Ngô Quyết trong tay đưa cho Thủy Lệ Đan Vương.

Thủy Lệ Đan Vương là Luyện Đan đại tông sư, không chỉ tinh thông dược lý, càng tinh thông Công Pháp huyền lí, nhìn thoáng qua đã hiểu rõ.

- Vương Thượng, tu luyện Công Pháp này sẽ giúp tiến cảnh rất thần tốc, nhưng lại cực kỳ tiêu hao tiềm năng thọ nguyên, nhưng nếu có đan dược này bổ sung, thọ nguyên sẽ được bồi bổ trở lại, nhưng vẫn không cách nào triệt để bồi bổ lại thọ nguyên đã hao tổn.

- Cường giả Giới Vương Cảnh, thọ nguyên có thể bồi bổ được khoảng ngàn năm.

Thủy Lệ Đan Vương nói một số lượng sơ lược.

Nói xong, Thủy Lệ Đan Vương lại thuận miệng hỏi:

- Không biết Vương Thượng từ đâu có được loại đan dược cố bổn bổ nguyên này?

- Tài liệu dùng để luyện chế đan dược này vô cùng trân quý, nhưng thủ pháp luyện chế lại tương đối kém, nếu linh dược luyện chế đan dược này ở trong tay lão phu, tuy không dám nói dược hiệu có thể đề thăng lên một phần ba, nhưng chắc chắn có thể luyện chế nhiều ra thêm mấy thứ linh đan nữa.

Bệnh nghề nghiệp của Thủy Lệ Đan Vương lại phát tác, ba câu nói không rời nghề chính.

- Trong lúc vô tình có được, nếu như có thể, ta sẽ tận lực tìm kiếm linh dược cho ngươi.

Diệp Chân dùng một câu trả lời tiêu chuẩn trả lời Thủy Lệ Đan Vương đang phát tác bệnh nghề nghiệp, thần niệm lập tức rời khỏi, nhưng nghi hoặc lại càng nhiều.

Lữ lão gia tử cho hắn và Đinh Trì một phần Công Pháp tốc thành lại cực kỳ hao tổn Bản Nguyên, nhưng lại cho một phần đan dược cố bổn bổ nguyên có chút trân quý, nghe ý tứ của hắn, còn muốn cung cấp thời gian dài, đến cùng hắn muốn làm cái gì?

Trước đó, Diệp Chân lấy được phần Công Pháp tốc thành, cảm giác Lữ lão gia tử này không có ý tốt đối với bọn hắn.

Có thể hiện tại xem ra cũng không hoàn toàn như thế.

Hình như còn có mưu đồ khác đối với hắn và Đinh Trì.

Nghĩ đến có thể đối mặt với kiểm tra thực hư, màn đêm buông xuống, Diệp Chân ngưng luyện ra một sợi Linh Lực Tử Vân Thần Ngô Quyết, tồn trữ ở trong cơ thể, chuẩn bị có thể bị Lữ lão gia tử xem xét.

Mặc dù Lữ lão gia tử không thúc giục Diệp Chân và Đinh Trì tu luyện, nhưng nửa tháng sau, tu vi của Đinh Trì đã từ Huyền Cung Cảnh tứ trọng đột phá đến Huyền Cung Cảnh ngũ trọng, hắn rất mừng rỡ đối với chuyện này.

Diệp Chân vì không quá làm người khác chú ý nên cũng đem khí tức từ Huyền Cung Cảnh nhị trọng buông ra đến Huyền Cung Cảnh tam trọng, làm ra giả tướng đột phá.

Trên thực tế, sớm một tháng trước, tu vi của Diệp Chân đã khôi phục lại Huyền Cung Cảnh tam trọng.

Đây cũng là chỗ tốt của Trấn Linh Tỏa, chỉ cần Trấn Linh Tỏa không hoàn toàn phá mất, chính là che giấu tốt nhất đối với khôi phục tu vi.

Bình tĩnh như vậy đã qua hơn nửa tháng, cho dù là Đinh Trì trước có dòng dõi, tu vi đột phá ở trong miệng Lữ Tử Đồng vẫn như cũ là rác rưởi, trong toàn phủ, giống như cũng quen thuộc, thậm chí chính Đinh Trì cũng quen thuộc.

Một ngày này, Lữ phủ lần nữa mời y sư phân biệt mời mạch cho Lữ Tử Đồng và Lữ Thanh Trúc, thai nhi trong bụng Lữ Tử Đồng đã đầy hai tháng, thai thế bình ổn.

Lúng túng là, bụng của Lữ Thanh Trúc vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì.

Vợ chồng Lữ lão gia tử rất sốt ruột, tiếp tục thúc giục vài câu, còn xin y sư kê đơn thuốc cho Lữ Thanh Trúc.

Chỉ có Lữ Thanh Trúc và Diệp Chân lại một mặt xấu hổ, trong lòng biết rõ nguyên nhân trong này.

Cầm phương thuốc, Diệp Chân, Lữ Thanh Trúc, Đinh Trì, Lữ Tử Đồng cùng nhau rời khỏi trung viện, bọn người quay lại viện của mỗi người.

Lúc bốn người đang muốn tách ra thì trong phủ đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, âm thanh quát lên, đại lượng quân đội thân mang áo giáp chế tạo đột nhiên từ bốn phương tám hướng trùng điệp tiến vào trong Lữ phủ, vây kín từ trên xuống dưới Lữ phủ.

Bốn người Diệp Chân cũng có một bọn người gầm mấy trăm tên quân đội vây lại.

Trung viện truyền đến tiếng rống giận dữ của Lữ lão gia tử:

- Các ngươi làm gì, đây là Quốc Công Lữ phủ, không phải chỗ các ngươi làm loạn!

- Lữ lão công gia, bản tướng nhận được báo cáo, Quốc Công phủ tư tàng đến từ cấm vật Hồng Hoang, bản tướng phụng mệnh đến đây điều tra, còn xin Lữ lão công gia thứ lỗi!

- Họ Trần, ngươi coi lão phu dễ lừa gạt có phải hay không?

Lúc này, Lữ lão gia tử nổi giận đùng đùng nói:

- Tùy tiện có người báo cáo là có thể lục soát phủ, vậy ngày mai lão phu báo cáo Trần gia ngươi có giấu cấm vật, có phải là cũng sẽ có thể đưa ngươi vào trong phủ lục soát hay không.

Tướng lĩnh Họ Trần lại cười hắc hắc:

- Lữ lão công gia nói đùa, sao có thể như thế được. Đương nhiên, nếu Lữ lão gia tử muốn báo cáo Trần gia ta thì ngày mai có thể đi thử xem mà!

- À, đúng rồi, lệnh kiểm soát này là đến từ phủ Thừa Tướng ký phát, theo lệnh, nếu ngươi không phối hợp có thể giết chết bất luận tội!

Trong lời nói của tướng lĩnh Họ Trần tràn đầy sát khí.

Rất hiển nhiên, sau khi Lữ lão gia tử nhìn thấy cái gọi là lệnh kiểm soát phủ Thừa Tướng ký phát này, rõ ràng không nói gì nữa.

- Lục soát!

Một âm thanh ra lệnh như tiếng sét đùng đoàng, mấy ngàn binh sĩ lập tức vọt vào trong Lữ phủ.

Cùng lúc đó, mấy trăm binh sĩ vây xung quanh bốn người Diệp Chân, Lữ Thanh Trúc, Lữ Tử Đồng, Đinh Trì cũng bắt đầu điều tra.

Những binh lính này, sau khi được tướng quân dẫn đầu ra hiệu đã dẫn đầu lục soát hướng bốn người.

Mấy tên binh sĩ đang lóng ngóng chân tay lục soát về phía Lữ Tử Đồng và Lữ Thanh Trúc, Diệp Chân đang muốn phát tác thì Lữ Tử Đồng lại tức giận mắng tướng lĩnh dẫn đội.

- Họ Tử, ngươi dám!

Tên tướng lĩnh dẫn đội lại cười lạnh:

- Lữ đại tiểu thư, ta chính là phụng mệnh điều tra, có cái gì không dám?

- Dù sao Lữ Tử Đồng ta cũng là tám họ quý tộc của Hoàng Linh nhất tộc, còn là nữ thị, ngươi dám lóng ngóng chân tay với ta!

Lữ Tử Đồng mắt hạnh trừng trừng.

- Có lệnh kiểm soát của phủ Thừa Tướng ký phát, bản tướng sao lại không dám!

Vẻ mặt của tướng lĩnh nổi giận quát:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, chờ bản tướng tự mình lục soát sao?

Một đám binh sĩ tiếp tục vây lại, nhất là binh sĩ hướng về phía Lữ Tử Đồng, lá gan phi thường lớn.

- Xem ai ta dám!

Lữ Tử Đồng hét rầm lên, Đinh Trì cũng đề phòng.

Khí thế của Lữ Tử Đồng dù thịnh, nhưng những binh lính kia không chịu nổi nghiêm lệnh quát lên của tướng quân nhà mình, mấy tên sĩ quan cấp thấp dẫn đầu càng vô cùng to gan, trực tiếp đưa bàn tay về phía Lữ Tử Đồng.

Lúc này, biểu hiện của Lữ Tử Đồng lại vô cùng mạnh mẽ.

- Cút đi!

Một tiếng gầm thét vâng lên, mấy bàn tay đã tát ba sĩ tốt bay ngược ra ngoài.

Thế nhưng, tên tướng lĩnh hình như chỉ chờ chính là giờ khắc này.

Một khi nhìn thấy Lữ Tử Đồng động thủ đã nổi giận quát một tiếng “Lớn mật”:

Quanh người linh lực phun trào, như thiểm điện một cước đạp về phía Lữ Tử Đồng.

Một cước này chính là một cước toàn lực của vị tướng lĩnh Giới Vương Cảnh thất trọng.

Một màn này làm cho Diệp Chân giật mình kêu không tốt.

Người này so với trước đó vài ngày tao ngộ bọn người Trần Dương hoàn toàn là hai cấp độ khác nhau, mặc dù đều là cường giả Giới Vương Cảnh, nhưng người này lại là ngoan nhân đã lên chiến trường.