Chương 2875 Ngươi Là Anh Hùng Của Ta
Một cước này, đạp vừa nhanh vừa độc.
Lấy tu vi và phản ứng của Lữ Tử Đồng, căn bản không cách nào ứng đối và trốn tránh.
Điểm chết người nhất là một cước này của hắn đạp thẳng bụng dưới của Lữ Tử Đồng.
Một cước này trúng vào, Lữ Tử Đồng có thể còn mạng sống hay không, Diệp Chân còn không rõ lắm, nhưng Diệp Chân có thể khẳng định là thai nhi mới hai tháng trong bụng Lữ Tử Đồng chắc chắn sẽ không gánh nổi.
Đây mới là nguyên nhân Diệp Chân khiếp sợ.
Người này ra tay quá độc quá ác.
Mà lúc này, Lữ Tử Đồng cũng ý thức được điểm này, lên tiếng thê lương hét rầm lên:
- Không!
Diệp Chân dưới tình thế cấp bách, cũng người của muốn cứu, dù sao hài tử vô tội.
Nhưng, quá nhanh.
Bản thân hắn ra tay vừa hung ác vừa đột nhiên, hơn nữa khoảng cách đến Lữ Tử Đồng cũng vô cùng gần, ngược lại, giữa Diệp Chân và hắn còn cách mười mấy binh sĩ, làm cho Diệp Chân căn bản không có cơ hội cứu người.
Ngay khi Lữ Tử Đồng vang lên tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế thì thân hình nàng bay ngược ra ngoài, nương theo lấy kêu thảm, tiên huyết điên cuồng phun ra trong hư không.
Nhưng tiếng hét thảm này lại là một tiếng kêu rên cực kì thống khổ, còn có âm thanh xương vỡ răng rắc, cùng với tiếng hét tê tâm liệt phế của Lữ Tử Đồng.
Thấy cảnh này, Diệp Chân vô cùng ngạc nhiên, đột nhiên, ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía của Đinh Trì có chút không giống.
Người ngăn lại một cước này cho Lữ Tử Đồng chính là Đinh Trì liên tục bị Lữ Tử Đồng mắng chửi thành rác rưởi.
Thời khắc mấu chốt, Đinh Trì chỉ kịp lướt ngang, trực tiếp dùng thân thể ngăn tại trước người Lữ Tử Đồng.
- Con của ta? Không sao rồi?
Lữ Tử Đồng nhận dư lực chấn động đầu tiên là giật mình, sau đó đã thấy Đinh Trì trực tiếp co quắp ngã xuống đất.
Lúc này, trong miệng Đinh Trì đang điên cuồng phun trào ra tiên huyết, trong tiên huyết còn hỗn tạp mảnh vụn nội tạng, hiển nhiên đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Lữ Tử Đồng ngây người.
Nàng nằm mỡ cũng nghĩ không ra, vừa rồi lại là Đinh Trì cứu nàng, dùng nhục thân cản đòn cho nàng!
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Đinh Trì, trong lúc đó vô cùng trở nên kinh ngạc và phức tạp, giống như nhìn thấy một người lạ.
Đinh Trì muốn nói cái gì, nhưng trong miệng vẫn liên tục phun ra tiên huyết và mảnh vụn nội tạng, không nói được một chữ nào, ánh mắt của hắn chỉ nhìn chòng chọc vào bụng dưới của Lữ Tử Đồng.
Một cước vừa rồi là một kích toàn lực, lực sát thương cực lớn, lại phần thuộc đột nhiên, căn bản không phải Đinh Trì tu vi chỉ mới Huyền Cung Cảnh ngũ trọng có thể tiếp được.
Một cước này, Đinh Trì lập tức rơi vào trạng thái trọng thương sắp chết.
Lữ Tử Đồng nhìn Đinh Trì ánh mắt của chú ý, đột nhiên liền rơi lệ, ngồi lên nâng lên Đinh Trì gương mặt, Linh Lực trong cơ thể không muốn sống đưa vào trong cơ thể Đinh Trì, ngồi đó khóc lóc.
- Ngươi yên tâm, hài tử không sao đâu, hài tử không sao đâu!
- Vì sao, vì sao ngươi lại ngốc như vậy!
Tướng lĩnh vừa rồi tàn nhẫn xuất thủ nhìn thấy một màn này, ánh mắt nhìn chòng chọc vào bụng dưới của Lữ Tử Đồng, một mặt âm tàn.
Nhìn một màn này, Diệp Chân lại thầm nói không tốt, cái tên này còn muốn xuất thủ.
Thân hình khẽ động, nhào về phía trước người những binh lính kia, lần nữa xuất thủ, lần này, Tử Đô lại là một kích toàn lực, lấy một góc độ cực kỳ xảo trá, một cước đạp về phía phần eo của Lữ Tử Đồng.
Một cước này vừa xuống, kết quả vẫn như lần trước, Lữ Tử Đồng sinh tử khó liệu, nhưng thai nhi trong bụng chắc chắn sẽ không còn sót lại chút gì!
- Tử Đồng, là ta rác rưởi sao?
Đinh Trì cười một tiếng, miệng phun bọt máu và mãnh vụn nội tạng, dùng tất cả sức lực còn lại, dùng thân thể bảo vệ ở bên hông Lữ Tử Đồng!
- Tử Đồng, ta là rác rưởi sao?
Trong miệng Đinh Trì vừa trào ra máu vừa hỏi câu này, làm cho Lữ Tử Đồng bị xúc động mạnh, nhưng lúc này, tuyệt cảnh lại đến.
Tử Đô kia lại vô cùng tàn nhẫn, lại hướng về phía hài tử của Lữ Tử Đồng, lúc này Đinh Trì hết sức lực còn lại bảo vệ ở phần eo của nàng, trong lúc nhất thời, Lữ Tử Đồng lại không biết lựa chọn ra sao!
Là vì hài tử mà trơ mắt nhìn Đinh Trì chết trước mặt mình?
Đinh Trì vừa rồi vì bảo vệ Lữ Tử Đồng đã bị trọng thương, nếu lúc này lại trúng một cước của Tử Đô thì hẳn phải chết không nghi ngờ!
Thời gian quá ngắn, căn bản không cho Lữ Tử Đồng bất kỳ thời gian cân nhắc, Lữ Tử Đồng đã làm ra một loại phản ứng gần như bản năng.
Muốn cứu Đinh Trì!
Quanh người Lữ Tử Đồng bộc phát ra linh quang chói mắt, liều mạng xoay chuyển thân thể, ý đồ chuyển Đinh Trì đến phía sau nàng, vào lúc này Đinh Trì, chịu không nổi một chút tổn thương.
Thế nhưng, Đinh Trì lại còn kiên quyết hơn Lữ Tử Đồng.
Một chân giống như gốc cây, cắm chặt tại chỗ, không cho Lữ Tử Đồng quay người.
Lữ Tử Đồng là một thiên kim đại tiểu thư, căn bản không có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến, sao có thể so vượt qua sự kiên quyết của Đinh Trì.
- Tử Đồng... Hài tử!
Không cách nào xoay chuyển thân thể bảo vệ Đinh Trì, Lữ Tử Đồng đã triệt để không để ý, chỉ có thể vô ý thức dùng tất cả Linh Lực chống lên một mảnh Linh thuẫn, bảo vệ phần lưng Đinh Trì.
- Không!
Lữ Tử Đồng phát ra một tiếng thét lên chói tai cuồng loạn, trong âm thanh chói tai, một hồn quang tứ sắc màu xanh biếc hừng hực giống như lợi tiễn đánh về phía Tử Đô.
Thời khắc mấu chốt, Lữ Tử Đồng đã toàn bộ phát huy ra một chút trong những năm này nàng học đườc.
- Điêu trùng tiểu kỹ!
Tử Đô cười lạnh một tiếng, ngoài miệng thì cười lạnh, nhưng lại không dám coi thường hồn quang tứ sắc Lữ Tử Đồng liều mạng đánh ra.
- Cút đi!
Khẽ quát một tiếng, một đoàn hồn quang tứ sắc giống như vậy lại là hồn quang tứ sắc tử quang huyễn rực, trực tiếp chôn vùi đoàn hồn quang tứ sắc của Lữ Tử Đồng.
So sánh qua, khí tức thần hồn của Lữ Tử Đồng yếu hơn nhiều.
Tất cả chuyện này lại làm cho động tác của Tử Đô thoáng dừng một chút, nhưng đối với Lữ Tử Đồng lại không có bất kỳ kết quả.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn một cước như lôi đình đạp tới.
Nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống, thời khắc mấu chốt, Lữ Tử Đồng lại từ bỏ chống cự, trực tiếp ôm chặt Đinh Trì còn đang không ngừng ho ra máu, thì thầm:
- Ngươi không phải rác rưởi, ngươi là anh hùng, ngươi là anh hùng của ta....
Mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng nghe được Lữ Tử Đồng nói như vậy, trên mặt Đinh Trì lại lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn, dù trong miệng đang phun trào tiên huyết.
Cũng ôm Lữ Tử Đồng chặt hơn, chờ đợi lấy thời khắc cuối cùng đến.
Nhưng ngoài ý muốn là, một hơi thời gian thoáng qua, thảm kịch trong dự liệu lại không xảy ra.
Đinh Trì cũng không phát ra tiếng kêu thảm, Lữ Tử Đồng cũng không bị trúng một tổn thương trí mạng, hai người nhắm mắt ôm chặt nhau đều tốt.
Chỉ là trước khi kình phong tới người thì tiếng va chạm không ngừng vang lên.
Lúc này, Lữ Tử Đồng mới mở to mắt, sau đó, chính là một mặt ngạc nhiên.
Chỉ thấy ở giữa sân, đột nhiên xuất hiện năm sáu Địch Khoát Hải.
Bốn Địch Khoát Hải đang lôi kéo mười mấy binh sĩ bao vây chặn đánh Lữ Thanh Trúc, một Địch Khoát Hải khác thì đang đại chiến với bọn người Tử Đô.
Sát chiêu đột nhiên bị Diệp Chân ngăn lại, Tử Đô giận dữ.
- Người trẻ tuổi, dám phản kháng, ngươi muốn chết sao?
Tử Đô giận dữ.
- Chỉ bằng ngươi!
Diệp Chân cười lạnh một tiếng.
Kình phong gào thét, hai người như thiểm điện giao thủ mười mấy chiêu, Diệp Chân lại bị đánh đến liên tiếp lui về phía sau.
Kinh nghiệm chiến đấu của Tử Đô này lại vô cùng phong phú, mặc dù kém hơn Diệp Chân một chút, nhưng chênh lệch cũng không quá nhiều.
Quan trọng nhất là, tu vi Giới Vương Cảnh thất trọng có tuyệt đối áp chế đối với tu vi Huyền Cung Cảnh tam trọng của Diệp Chân.
Đương nhiên, Diệp Chân cũng có được một chiêu thủ đoạn chế địch, Nguyên Linh Tứ Sắc hồn quang của Diệp Chân mới ra, Tử Đô hẳn phải chết không nghi ngờ.
Thế nhưng nếu làm như vậy, Diệp Chân cũng bại lộ, sẽ dẫn tới phiền toái càng lớn.
Ai cũng không ngờ, lúc này Tử Đô đã kinh hãi đến con mắt cũng sắp rơi xuống.
Đây mà còn là võ giả Huyền Cung Cảnh sao?