Chương 2876 Càng Thêm Thần Bí
Đinh Trì có tu vi Huyền Cung Cảnh ngũ trọng, dưới một chiêu của hắn đã trọng thương sắp chết.
Nhưng Diệp Chân này thì sao, tu vi Huyền Cung Cảnh tam trọng, liều mạng với hắn mười mấy chiêu mà chỉ rơi xuống hạ phong.
Lấy chiến lực của hắn, Giới Vương Cảnh tứ ngũ trọng giao thủ với hắn mười mấy chiêu cũng không tệ.
Chấn kinh thì chấn kinh, Tử Đô vẫn nhớ tới một trong những nhiệm vụ quan trọng chuyến này của hắn.
- Người nhà họ Lữ dám phản kháng, đều lên cho ta, giết chết bất luận tội!
Vung tay lên, Tử Đô lập tức hạ đạt mệnh lệnh giết chết.
Diệp Chân lại nóng nảy.
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, vận dụng hắn Thận Ảnh Phân Thân, phân ra bốn huyễn thân bảo vệ Lữ Thanh Trúc, một mình cứu Đinh Trì.
Lúc này trên trăm binh sĩ tiến công, chỉ có bốn phân thân thì sẽ bảo không bảo vệ được Lữ Thanh Trúc, nhất là loại tình huống này, thủ đoạn Diệp Chân có thể sử dụng không nhiều.
- Nhất định phải tốc chiến tốc thắng!
Diệp Chân lập tức đã có quyết định.
- Tử Đô, nhận lấy cái chết!
Diệp Chân nổi giận quát một tiếng, bước ra một bước, lại lần nữa đánh về phía Tử Đô.
Thấy đông đảo thuộc hạ đã xông lên, lúc này, Tử Đô lại quyết tâm muốn thu thập Diệp Chân, hắn thật không tin tà.
Lần nữa đón lấy Diệp Chân.
Thế nhưng vừa giao thủ, Tử Đô đã cảm thấy không bình thường.
Một quyền này của Diệp Chân không giống.
Mậu Thổ Thần Quyền!
Một quyền bày ra, giống như núi hư của vô số dãy đang đánh về phía hắn, làm cho Tử Đô có một loại cảm giác đối nghịch với thiên địa xung quanh.
Oanh!
Một quyền, Tử Đô đã bị đánh bay ngược bay lên.
Diệp Chân lại bước nhanh đuổi kịp, lần nữa oanh kích.
Hai quyền!
m thanh của xương cốt đứt gãy vang lên, hai tay Tử Đô đều bị bẻ gãy.
Ba quyền, trong miệng Tử Đô đã điên cuồng phun ra tiên huyết, tại chỗ khô tàn trên mặt đất, còn không đợi hắn kịp phản ứng, nắm đấm của Diệp Chân đã đặt lên thiên linh của hắn.
- Dừng tay!
- Đều dừng tay cho lão tử, ai dám động thủ, lão tử sẽ giết hắn!
m thanh của Diệp Chân giống như kinh lôi vang lên, Tử Đô bị chế trụ hắn yếu hại giống như cờ cao xí, bị Diệp Chân dùng tay giơ lên cao, lập tức làm cho đám binh lính tinh nhuệ không dám nhúc nhích.
Nhưng cho tới giờ khắc này, Tử Đô vẫn như cũ không chịu thua, vẫn như cũ tức giận trừng lấy Diệp Chân, uy hiếp Diệp Chân:
- Người trẻ tuổi, nếu ngươi dám giết ta, toàn bộ Lữ gia đều sẽ bị giết tuyệt!
Năm ngón tay của Diệp Chân hơi dùng sức, trực tiếp bóp nát một khối xương sọ của Tử Đô, làm cho Tử Đô phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng hoảng sợ.
- Lữ gia có thể chết hết hay không thì ta không biết, nhưng ta chắc chắn, ngươi tuyệt đối sẽ chết trước chúng ta!
m thanh của Diệp Chân lạnh nhạt mà chắc chắn, ẩn chứa một loại hàn ý làm cho cốt tủy của Tử Đô đều rét run, làm cho Tử Đô rõ ràng, người thanh niên trước mắt này còn quả tuyệt, còn muốn tàn nhẫn hơn trong tưởng tượng của hắn, tuyệt đối nói được thì làm được.
- Bảo bọn hắn lui ra, nếu như ngươi không muốn thiếu một tay chân nào!
Diệp Chân hướng về phía Tử Đô quát.
Tử Đô vốn còn muốn mạnh miệng, nhưng lại bị ánh mắt bình tĩnh mà ẩn chứa vô tận sát khí của Diệp Chân nhìn chăm chú, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Tử Đô cảm thấy ánh mắt của Diệp Chân giống như đang nhìn một người chết, nếu như không phối hợp với hắn, Diệp Chân thật sẽ trước đánh gãy tay chân hắn.
- Lui ra, đều lùi xuống cho ta!
Binh sĩ một đám lui ra, Lữ Thanh Trúc được bốn Huyễn Ảnh Phân Thân của Diệp Chân bảo vệ đến bên cạnh Diệp Chân, lúc này Diệp Chân mới thở dài một hơi.
Chớ nhìn hắn đối phó Tử Đô đối phó nhẹ nhõm, nhưng vừa rồi, Linh Lực của hắn đã sắp tiêu hao sạch.
Vừa rồi vì đối phó Tử Đô, Diệp Chân dùng thần thông Mậu Thổ Như Sơn thi triển Mậu Thổ Thần Quyền, điều động lực lượng địa mạch xung quanh gia trì lên quyền ấn, ba quyền trọng thương Tử Đô.
Trước kia, nếu Diệp Chân thi triển Mậu Thổ Thần Quyền này, có thể đánh mấy ngày mấy đêm cũng không đáng kể.
Nhưng bây giờ, lấy tu vi Huyền Cung Cảnh tam trọng của Diệp Chân, bốn quyền, chỉ cần bốn quyền đã có thể tiêu hao sạch sẽ Linh Lực trong cơ thể.
Dù sao thì Thần Thông này chính là Thần Thông của Đạo Cảnh, uy năng lớn, tiêu hao cũng cực lớn.
- Địch ca ca, ngươi không sao chứ!
Lữ Thanh Trúc chạy tới, trong mắt tràn đầy tiểu tinh tinh, giống như nhận thức lại Diệp Chân.
Nàng biết Diệp Chân rất lợi hại, trước đó thu thập Trần Dương đã rất lợi hại, thật không ngờ lại lợi hại như thế, ngay cả Tử Đô đại danh đỉnh đỉnh trong Hoàng Thành cũng có thể dùng ba quyền thu thập.
- Ta không sao, nhanh, cho Đinh Trì ăn viên đan dược này vào!
Diệp Chân lấy ra một viên đan dược bảo mệnh.
Đinh Trì bị thương rất nặng, nội phủ vỡ vụn, nếu không cứu kịp sẽ muộn.
Nhưng cũng vào lúc này, phía trước truyền đến tiếng rống giận dữ của Lữ lão gia tử, hẳn là nghe được động tĩnh bên phía này nên mới chạy tới.
- Ai dám cản ta!
- Cút ngay cho lão nương!
Trong tiếng hô như hùng sư, Lữ lão gia tử và Lữ lão phu nhân xông phá ngăn cản dày đặc, đánh về phía bốn người Diệp Chân, Lữ Tử Đồng.
Khí thế đó, Diệp Chân nghe được thực tình chấn động.
Bình thường, Lữ lão phu nhân mặt mũi hiền lành, không ngờ còn có một mặt hung hãn như thế.
Trong chớp mắt, hai đạo lưu quang đã phá không mà tới.
Trong lòng Diệp Chân khẽ động, đầu vai nhoáng một cái, bốn Thận Ảnh Phân Thân lộn xộn khẽ động, gần như đồng thời biến mất trong cơ thể.
Mặc dù Diệp Chân thu được nhanh, nhưng vẫn bị phu thê Lữ lão gia tử chạy tới nhìn thấy.
Nhìn thấy tình cảnh ở hiện trường, nhất là nhìn thấy Tử Đô bị Diệp Chân bắt sống trong tay, Lữ lão tử gia cũng bị kinh hãi trợn mắt hốc mồm.
Bọn hắn đã nghe đến bên này gặp nguy hiểm mới không để ý tới lao đến.
Không ngờ, nguy hiểm lại bị Diệp Chân chỗ giả trang Địch Khoát Hải giải quyết.
Trong lúc nhất thời, phu thê Lữ lão gia tử cũng không nói gì.
Có vẻ như tu vi của Diệp Chân giả trang Địch Khoát Hải mới Huyền Cung Cảnh tam trọng?
Mà Tử Đô này đã là Giới Vương Cảnh thất trọng!
Chấn kinh thì chấn kinh, hai tôn nữ không sao, lão vợ chồng hai người đều thở dài một hơi, nhưng khi nhìn thấy Đinh Trì trọng thương thì lập tức nổi giận.
- Gia gia, Tử Đô này lại muốn giết hài tử trong bụng ta, Đinh Trì không để ý tới bảo vệ ta, bị trọng thương.
Lữ Tử Đồng trong thời gian ngắn nhất nói rõ tình huống đại khái.
Nghe xong Tử Đô lại nhắm vào chắt trai cốt nhục chưa ra đời của mình, trong chớp mắt, Lữ lão gia tử đã râu tóc đều dựng, sát khí nghiêm nghị.
- Họ Tử, dám đụng đến người của Lữ gia ta, hẳn là Tử gia các ngươi không có hậu nhân! Hừ, đây là các ngươi phá quy củ trước, cũng đừng trách ngày sau lão phu ra tay tàn nhẫn.
Tử Đô bị Lữ lão gia tử uy hiếp, sắc mặt đại biến, vội vàng biện bạch, nhưng còn không đợi hắn mở miệng thì sau lưng đã vang lên âm thanh của Trần tướng lĩnh trước đó dẫn đội.
- Lữ lão công gia, ngươi vẫn là đừng vội uy hiếp người khác mà nên ngẫm lại chuyện Lữ gia các ngươi đi.
Cấm vật kia đâu, ngươi tự giao ra, hay là để bản tướng tìm ra?
- Lữ lão công gia, nếu ngươi chủ động giao cấm vật kia ra thì chuyện này vẫn còn có chỗ trống cứu vãn, nếu như chờ ta tìm ra được, báo cáo phủ Thừa Tướng và Nữ Vương phán quyết, đến lúc đó, cả nhà trên dưới Lữ phủ các ngươi sẽ..... Hắc hắc....
Tướng lĩnh họ Trần phát ra tiếng cười lạnh không có ý tốt.
Lữ lão gia tử lạnh lùng liếc qua tướng lĩnh họ Trần, ánh mắt kỳ dị khẽ quét qua trên người Diệp Chân, trước hết xem lên thương thế của Đinh Trì.
- Gia gia, hắn thế nào rồi?
Hai mắt đẫm lệ mông lung, Lữ Tử Đồng vội hỏi.
- Thương thế rất nặng, nội phủ nhiều chỗ vỡ vụn, gần như khó hồi phục, nhưng trong cơ thể hắn lại có một luồng sinh cơ cường đại đang bốc lên, nội phủ bắt đầu nhúc nhích khép lại, ngươi cho hắn ăn cái gì?
Lữ lão gia tử một mặt kinh ngạc nói.
- Ta?
Lữ Tử Đồng nghi hoặc.
- À, đúng rồi, vừa rồi muội phu để Thanh Trúc cho hắn dùng một viên đan dược bảo mệnh.
Lữ lão gia tử lần nữa nhìn Diệp Chân một chút, vẻ kỳ dị trong đôi mắt càng đậm.