← Quay lại trang sách

Chương 2878 Tìm Lại Không Thấy?

Tê!

Tử Đô kịp phản ứng bỗng nhiên bởi vì ngậm miệng lại thật chặt.

Biết hắn, nếu thật tìm ra cấm vật, người nhà họ Lữ chó cùng rứt giậu có thể sẽ thật giết hắn trước.

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lữ lão gia tử, Diệp Chân đột nhiên hướng về phía Đạo Cung quát nhẹ một tiếng:

- Tiểu Yêu, ngươi đi bí khố dưới mặt đất kia một chuyến.

- Được rồi, phụ thân đại nhân!

Tiểu Yêu rời khỏi không bao lâu, hình như Lữ lão gia tử và Lữ lão phu nhân đã dùng thần niệm trao đổi, sau đó làm ra quyết định gì đó, mặt vẻ đầy kiên nghị.

- Giao bọn hắn cho ngươi, ta qua bên kia xem!

Nói xong, Lữ lão gia tử dứt khoát rời khỏi.

Không được mấy hơi, Tiểu Yêu mang theo một sợi thần niệm của Diệp Chân đã xuất hiện ở ngoài bí khố sâu ba ngàn mét dưới lòng đất Lữ phủ.

Lúc này, Trần Gia Vệ cũng vừa đuổi tới, không cách nào xông qua trận pháp, hắn đang triệu tập lực lượng chuẩn bị mạnh mẽ phá trận, mạnh mẽ xâm nhập bí khố.

- Phụ thân đại nhân, có thể ta đi vào.

Thoáng nghiên cứu một chút, Tiểu Yêu đã cho Diệp Chân đáp án khẳng định.

Trong cơ thể trở ngại chỉ có Mộc hệ linh lực, Tiểu Yêu không cách nào tu tập Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn bản đầy đủ, nhưng tiên thiên Ngũ Hành Thần độn Mộc hệ, Tiểu Yêu đã sớm vô cùng thuần thục.

Vừa lúc, trận pháp bảo vệ bí khố trước mắt này từ đại lượng lực lượng kim, thổ, mộc, hỏa, thủy rút ra trong địa mạch, bày ra một Ngũ Hành Đảo Chuyển Sát Trận cao minh, sát cơ bắn ra bốn phía.

Nhưng ở trước mặt Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn, sát trận này của Lữ lão gia tử lập tức không có quá nhiều tác dụng.

Ngay khi Trần Gia Vệ vô cùng phí sức dẫn theo một đám bộ hạ cường công trận pháp này thì Tiểu Yêu đã lặng yên không một tiếng động trốn vào trong trận pháp, sau đó, vô cùng dễ dàng tiến vào cái gọi là bí khố kia.

Lúc này, Lữ lão gia tử cũng đi tới bí khố này, ánh mắt đờ đẫn nhìn bọn người Trần Gia Vệ mạnh mẽ phá trận.

Bí khố cũng không lớn, chỉ khoảng trăm mét, phần lớn đều là một chút thiên tài địa bảo tu luyện bình thường, cũng không phải là đặc biệt trân quý.

Dạo qua một vòng, Tiểu Yêu cũng không tìm được bảo bối không cách nào thu nạp được vào không gian trữ vật mà Diệp Chân giao phó.

- Tiểu Yêu, coi trọng bên cạnh!

Tiểu Yêu ngẩng đầu, đã thấy trong năm dạ minh châu khảm nạm trên đỉnh chóp chiếu sáng bí khố, có một viên dạ minh châu không giống nhau lắm, có dị quang yếu ớt thoáng hiện.

Bản thân ánh sáng của viên dạ minh châu lấp lóe, nếu không phải quan sát kỹ thì đúng là không phát hiện được.

Lục quang dâng lên, Tiểu Yêu trực tiếp móc viên dạ minh châu đó xuống, thoáng thử một lần, sau đó kinh hỉ nói:

- Phụ thân đại nhân, vật này quả thật không cách nào thu vào trong trữ vật giới chỉ!

- Hẳn là nó.

Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiềng ồn ào và tiếng nổ tung, lấy tức vang lên âm thanh của Trần Gia Vệ:

- Đánh cho ta, phá cửa chính bí khố này, tìm được cấm vật, tất cả mọi người đều có thưởng, còn có thể thăng quan!

Lại là qua trăm hơi thở ngắn ngủi, Trần gia vệ và mấy trăm tên bộ hạ tinh nhuệ của hắn đã công phá Ngũ Hành Đảo Chuyển Sát Trận mà Lữ lão gia tử dùng để bảo vệ bí khố này.

Dù sao thì bất kỳ sát trận nào, nếu không cao thủ tọa trấn chủ trì thì sẽ không cách nào phát huy ra uy năng phải có của nó.

- Tiểu Yêu, nghĩ cách mang đồ chơi này ra khỏi đó.

Diệp Chân nói.

Lúc Tiểu Yêu đi vào là thi triển độn pháp nên đi vào rất dễ dàng, thế nhưng lúc ra ngoài thì phải mang theo một cấm vật không thể thu vào không gian giới chỉ, trở nên vô cùng phiền phức.

- Nhanh, các huynh đệ thêm chút sức nữa, lập tức sẽ có thể phá vỡ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục vô cùng vội vàng của Trần Gia Vệ, phương xa, Lữ lão gia tử bất đắc dĩ yên lặng quan sát tất cả, trong đôi mắt lại toát ra vẻ bất đắc dĩ và tuyệt vọng.

Dưới gầm trời này, hơn chín thành bảo khố, sức mạnh thủ hộ chân chính vẫn như cũ là người, là cường giả, trận pháp chỉ có thể dùng để cảnh báo.

Bí khố này của Lữ phủ cũng giống như vậy, cho nên, Lữ lão gia tử chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Gia Vệ mang theo bộ hạ dưới trướng, từng giờ từng phút oanh mở bí khố dưới lòng đất này.

Mắt thấy Trần Gia Vệ sắp xông vào bí khố, Lữ lão gia tử không khỏi thầm than một tiếng, lấy nhãn lực của đám chó săn này, chắc chắn có thể tìm được cấm vật kia.

Đáng tiếc, thứ này liên lụy nhiều lắm.

Đến mức đến loại tình trạng này, bản thân Lữ lão gia tử bởi vì các loại trói buộc, cũng không cách nào buông tay đánh cược một lần.

Thậm chí, lát nữa còn phải thúc thủ chịu trói!

Nghĩ tới đây, Lữ lão gia tử lại âm thầm thở dài một tiếng.

Đáng tiếc một thân tu vi Đạo Cảnh hậu kỳ mạnh mẽ của hắn.

Nếu không phải vì vô số tộc nhân và bàng chi họ Lữ, sợ liên lụy đến sinh tử của bọn hắn thì lúc này hắn muốn làm nhất, chính là toàn lực ra tay, chém giết Trần Gia Vệ, lại giết Tử Đô kia.

Sau đó lại xông về phía Hoàng Linh Sơn, chất vấn vị Hoàng Linh Nữ Vương cao cao tại thượng kia một phen, nói hết suy nghĩ trong lòng, cuối cùng chiến tử trước Thất Thải Hoàng Thần Điện, đó sẽ thật thống khoái, dù chết cũng không tiếc....

Đáng tiếc....

Trong tay Lữ lão gia tử lặng yên không một tiếng động xuất hiện một ngọc giản, tiếp theo, hắn bóp nát ngọc giản, thông báo thê tử của mình, bảo vệ mấy đứa bé kia thoát đi.

- Hi vọng bọn hắn có thể sống sót rời khỏi Hoàng Thành....

Tất cả chuyện này, tất cả bất đắc dĩ đều hóa thành một tiếng thầm than, ngay khi Lữ lão gia tử đang muốn bóp nát ngọc giản thì đột nhiên vẻ mặt trở nên vô cùng kinh ngạc.

- Chuyện này sao có thể?

Lúc này, Lữ lão gia tử vô cùng kinh ngạc, bởi vì ở trong cảm ứng của hắn, món cấm vật hắn giấu trong bí khố dưới lòng đất lại đang di chuyển.

Đang lấy tốc độ thật nhanh rời khỏi bí khố dưới lòng đất, còn đang nhanh chóng rời xa.

Một khắc này, Lữ lão gia tử muốn đuổi theo.

Đây chính là bảo bối hắn hao hết thủ đoạn mới lấy được, vậy mà bị người khác đánh cắp như thế, hắn thật có chút không cam tâm.

Nhưng nghĩ lại, vật này bị đánh cắp vào lúc này cũng coi là trời không tuyệt Lữ phủ.

Hơn nữa, trên cấm vật đó có cấm chế tự tay hắn làm ra, bất kỳ người nào muốn bạo lực phá vỡ đều cần tiêu hao thời gian rất dài.

Chỉ cần phong cấm của hắn trên cấm vật kia không bị phá mất hoàn toàn, thì hắn vẫn sẽ có cơ hội tìm lại được

Cho nên, Lữ lão gia tử đột nhiên không vội, trên mặt còn nở nụ cười.

Ầm ầm, một âm thanh vang lên, đại môn còn sót lại của bí khố bị phá vỡ, Trần Gia Vệ thấy thế, khóe miệng nhếch lên thật cao.

- Tìm kiếm cho ta!

Nói xong, Trần Gia Vệ còn quay đầu nhìn thoáng qua Lữ lão gia tử:

- Lữ lão công gia, bây giờ đã lấy được tang vật, ngươi có gì muốn nói không?

- Cái gì mà lấy được tang vật, lão phu không rõ ngươi đang nói cái gì!

Lữ lão gia tử cười nói:

- Ồ, đúng rồi, trần Tướng Quân, lão phu tu kiến tàng bảo khố dưới lòng đất này tốn hao một số tiền khổng lồ, bây giờ lại bị ngươi dùng bạo lực phá hủy. Đương nhiên, nếu ngươi tìm ra cái gì thì lão phu không có lời nào để nói, nhưng ngươi nếu lục soát không ra thì phải phục hồi trùng kiến như cũ, không thay đổi chút nào cho lão phu!

- Lục soát không ra? Phục hồi trùng kiến như cũ? Có thể sao?

Trần Gia Vệ cười lạnh một tiếng, mang theo người trong bộ lạc xông vào bí khố dưới lòng đất.

Mặc dù tự tin, nhưng ngay khi tiến vào bí khố trong lòng đất, trong lòng Trần Gia Vệ vẫn dâng lên một loại cảm giác không ổn, không thích hợp.

Biểu hiện của Lữ lão đầu không thích hợp, quá trấn định!

- Chắc là hắn đang ra vẻ thanh thế!

Trong chớp mắt, Trần Gia Vệ lại tìm được lời giải thích cho mình.

- Lục soát, lục soát cẩn thận cho ta, không cho phép bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào!

Nửa ngày sau vẫn không thu hoạch được gì, sắc mặt Trần Gia Vệ đột nhiên trắng bệch, tìm khắp toàn bộ bí khố, đừng nói là cấm vật, ngay cả một chút cái bóng khả nghi cũng không thấy.