Chương 2879 Bí Mật Của Lữ Phủ?
Trần Tướng Quân, lệnh kiểm soát của phủ Thừa Tướng chỉ để cho ngươi lục soát, cũng không để ngươi đến phá Quốc Công phủ của ta!
- Ngươi nói danh sách vật tư trùng kiến này là ta đưa đi phủ Thừa Tướng, hay là trong phủ của ngươi?
Thấy Trần Gia Vệ kinh ngạc, Lữ lão gia tử hài lòng cười ha hả.
Tâm tình có một cảm giác thư sướng chưa từng có.
Quá thoải mái!
Hơn nữa, càng làm cho Lữ lão gia tử nghi ngờ là khí cơ trong cảm ứng của hắn, cấm vật bị người thần bí đánh cắp vẫn còn ở trong lòng đất Lữ phủ, mà còn không cách xa.
- Lục soát!
- Còn đứng im ở đó làm gì? Tiếp tục tìm kiếm cho ta, vò nát mỗi một tấc đất nơi này đều cho ta, xem đến cùng có giấu trong đó hay không!
Dưới sự buồn bực, Trần Gia Vệ rống giận về phía người trong bộ lạc của hắn.
Thế nhưng, dù người của Trần Gia Vệ phá nát toàn bộ bí khố thì cũng không tìm được bất kỳ cái bóng của cấm vật nào.
Thất vọng đi ra, Trần Gia Vệ lại dẫn theo bộ hạ giày vò gần một canh giờ trong viện ngoài viện Lữ phủ, nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì, con mắt của Trần Gia Vệ đều sắp đỏ.
Còn có thể làm sao, hắn đã sắp lật ngược Lữ phủ lên, còn có thể lục soát thế nào.
- Chúng ta đi!
- Trần Tướng Quân, trên triều hội ngày mai, nếu ngươi không thể cho ta một lời giải thích về việc này, vậy ngày mai người của ta cũng báo cáo Trần gia ngươi có giấu cấm vật, sau đó đi phủ Thừa Tướng xin lệnh kiểm soát, lục soát úp sấp Trần gia các ngươi một lần!
Trước khi ra cửa, Lữ lão gia tử trả thù, vô cùng hài lòng.
- Tướng Quân, còn có ta, Tướng Quân, còn có ta!
Mắt thấy Trần Gia Vệ muốn rời khỏi, Tử Đô bị Diệp Chân bắt sống lại nóng nảy.
Nếu ném hắn lại trong Lữ phủ, kết quả của hắn có thể nghĩ.
- Thả hắn!
Ánh mắt của Trần Gia Vệ âm lãnh nhìn về phía Diệp Chân.
Diệp Chân lại không buông tay ngay mà nhìn về phía Lữ lão gia tử.
Mày trắng của Lữ lão gia tử giương lên, nói:
- Thả hắn! Nhưng nếu họ Tử này không thể cho lão phu một câu trả lời thỏa đáng về chuyện mưu hại một thai nhi trong phủ Lữ gia ta, vậy thì tính mệnh ấu tử của Trần gia và Tử gia các ngươi, Lữ gia ta chắc chắn sẽ ra tay ác độc, lấy một đổi một!
Vừa nghe đến đây ra, trên mặt Tử Đô vừa bị Diệp Chân buông ra lại càng thêm u sầu, đứng chết trân tại chỗ.
Sắc mặt Trần Gia Vệ lại khó coi mấy phần, càng thêm buồn bực:
- Tên rác rưởi nhà ngươi, còn không đi, chờ Lữ phủ nuôi cơm sao?
Khí thế của một đoàn người rào rạt thừa cơ đến, cuối cùng lại giống như gà trống chiến bại ủ rũ rời khỏi.
Thật ra thì theo ý tứ của Diệp Chân, không thể tuỳ tiện thả Tử Đô này rời khỏi.
Nhưng người làm chủ nơi này vẫn là Lữ lão gia tử, hơn nữa trước mắt tình huống của Lữ phủ như thế nào thì chỉ có Lữ lão gia tử rõ ràng nhất, cho nên, Diệp Chân mới thả người theo lời của hắn.
Hoàng Linh nhất tộc, đương nhiên có quy tắc chính trị nội bộ của bọn hắn.
Ba canh giờ sau khi bọn người đến lục soát phủ Trần Gia Vệ rời khỏi, bọn người nhận lỗi đã đến.
Trừ mười vạn viên linh thạch thượng phẩm phí tổn trùng kiến bí khố Lữ phủ ra, Trần gia và Tử gia còn các đưa tới một ngàn tên nô lệ thanh niên trai tráng.
Nguy cơ nhân khẩu của Hoàng Linh nhất tộc đã xuất hiện thời gian rất lâu, bây giờ, ở trong Hoàng Linh Giới, thứ có giá trị nhất chính là nhân khẩu.
Nhất là với những nô lệ thanh niên trai tráng kia.
Giá một tên quý tộc đền mạng chính là một ngàn nô lệ thanh niên trai tráng.
Đây chính là quy củ chính trị của Hoàng Linh Giới.
Trần gia và Tử gia đưa tới một ngàn nô lệ thanh niên trai tráng, cho dù một loại bồi thường biến tướng này chỉ cần Lữ lão gia tử tiếp nhận thì mang ý nghĩa xem như bỏ qua chuyện trước đó Tử Đô xuất thủ nhằm vào thai nhi trong bụng Lữ Tử Đồng.
Lúc này, người một nhà Lữ phủ, toàn bộ tập trung ở trong sân của bọn người Lữ Tử Đồng.
Mặc dù mạng của Đinh Trì được đan dược của Diệp Chân giữ lại, nhưng xương cốt đứt gãy, chuyện này đều cần cao thủ trợ giúp trở lại vị trí cũ.
Lúc này, người một nhà tập hợp một đây nghe thấy Trần gia và Tử gia đưa tới bồi thường, đều có vẻ mặt không cam lòng.
Ban ngày Lữ Tử Đồng bị kinh sợ, lại thêm biểu hiện ngoài dự kiến của Đinh Trì, lúc này một lòng toàn lo lắng trên người Đinh Trì, ngược lại không phát biểu ý kiến.
Ngược lại là Lữ lão phu nhân, lông mày nhăn lại:
- Bọn hắn nghĩ hay thật, huyết mạch Lữ gia ta quý giá bực nào, há lại dùng một ngàn nô lệ thanh niên trai tráng là đổi được, chuyện này tuyệt đối bất thiện...
Còn không đợi Lữ lão phu nhân xả bực tức xong thì tiền viện đã truyền đến tin tức, Lữ lão phu tử đã tiếp nhận tất cả hai ngàn nô lệ thanh niên trai tráng kia.
Chuyện này, chính là bỏ qua.
Lúc ấy, sắc mặt của Lữ lão phu liền có chút khó coi.
Không bao lâu, Lữ lão gia tử đi vào, Lữ lão phu nhân cũng không tránh bọn người Diệp Chân, bắt đầu tỏ thái độ của mình tại chỗ.
- Lão gia, việc ngày hôm nay, đúng là lúc chúng ta nên thừa cơ nổi lên, sao ngươi lại?
- Thừa cơ nổi lên?
Lữ lão gia tử liếc Lữ lão phu nhân một cái, ánh mắt khẽ quét qua mọi người trong sảnh:
- Ngươi cảm thấy có tác dụng không?
- Ngươi cảm thấy chỉ bằng một Trần gia và Tử gia hơi trộn lẫn trên là có thể dám vạch mặt, không để ý quy củ đến lục soát Hộ Quốc Công phủ chúng ta như thế sao?
- Vậy là phủ Thừa Tướng?
Lữ lão phu nhân quay người lại.
- Chỉ là phủ Thừa Tướng sao?
Lữ lão gia tử đột nhiên vô cùng nghiêm túc chỉ lên bầu trời:
- Ta thấy, chỉ sợ người chủ sự chân chính phía sau là vị Hoàng Linh Nữ Vương kia!
- Nữ Vương bệ hạ?
- Không sai, chẳng lẽ bà quên lão đại đã chết như thế nào à?
Vừa nhắc tới Lão Đại, trên mặt Lữ lão phu nhân lại xuất hiện vẻ thống khổ, trong hai con ngươi ẩn thoáng hiện ngấn lệ:
- Nàng đã ngồi lên vị trí kia, mà đại nhi tử của ta chết rồi, con dâu của ta cũng chết rồi, nàng còn không chịu bỏ qua cho Lữ gia chúng ta sao?
- Ai.... Nếu nàng thật bỏ qua cho chúng ta, lấy vị trí hộ quốc công của ta, nhi nữ Lữ gia ta cần gì phải khốn quẫn đến cần Linh Tử Linh Nữ bên ngoài chứ....
Lữ lão gia tử thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi.
Một tiếng thở dài này lại làm cho Lữ lão phu nhân giống như nhớ ra cái gì đó:
- Chẳng lẽ là bởi vì....
Đột nhiên, Lữ lão phu nhân nghiêm nghị chất vấn:
- Lão đầu tử, ngươi nói thật cho ta, bọn hắn lục soát cấm vật đến cùng là cái gì?
- Cấm vật gì?
Lữ lão gia tử một mặt vô tội:
- Nếu thật có cấm vật, chúng ta còn có thể đứng ở đây nói chuyện sao?
- Vậy ban nãy ngươi?
Vẻ mặt Lữ lão phu nhân đầy nghi hoặc, nhớ tới trước trước Lữ lão gia tử giao phó với bà, nếu nhận được tin khẩn của hắn thì ngay lập tức không để ý tới mang theo bốn người trẻ tuổi giết ra khỏi Hoàng Thành, sau đó tìm chỗ trốn.
- Chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, sợ bọn họ vu oan mà thôi!
Lữ lão gia tử thành công lừa gạt Lữ lão phu nhân.
Nhưng Diệp Chân biết, Lữ lão gia tử này chắc chắn còn che giấu một bí mật cực lớn, cấm vật đó chắc chắn có quan hệ trọng đại, bằng không cũng sẽ không ngay cả Lữ lão phu nhân cũng giấu giếm.
Nhưng vấn đề là, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Diệp Chân lại càng nghe càng hồ đồ.
Chỉ mơ hồ nghe ra, hình như phiền phức của Lữ phủ có quan hệ với Hoàng Linh Nữ Vương thượng, đại nhi tử và con dâu của phu thê Lữ lão gia tử giống như cũng vì vậy mà chết.
Manh mối không nhiều, phân tích không ra bao nhiêu tình báo hữu dụng.
- Được rồi, Tử Đồng chiếu cố Đinh Trì cho tốt, nếu thương thế không ổn thì lập tức gọi ta, úc, đúng rồi, Khoát Hải, ngươi đi theo ta một chút.
Lúc rời khỏi, Lữ lão gia tử bỗng nhiên gọi Diệp Chân đi theo.
- Được rồi, gia gia.
Diệp Chân đi theo sau lưng Lữ lão gia tử, cũng không nói chuyện, hắn chỉ lẳng lặng đi theo.