← Quay lại trang sách

Chương 2881 Hoàng Linh Cấm Vệ

Còn cái gọi là phái bảo thủ nữa khuếch trương chính là cho rằng có thể từ Hồng Hoang thu hoạch một bộ phận tài nguyên, nhất là tài nguyên nhân khẩu để giải quyết nguy cơ nhân khẩu của Hoàng Linh nhất tộc, nhưng cũng không muốn tiến công Hồng Hoang Đại Lục, cho rằng lấy thực lực trước mắt và số lượng nhân khẩu của Hoàng Linh nhất tộc không thích hợp khuếch trương.

Phái bảo thủ thì càng bảo thủ, cho rằng bây giờ hơn phân nửa Hoàng Linh Giới đều hoang vu, phát triển Hoàng Linh Giới là được, chém chém giết giết làm cái gì.

Đáng tiếc là, đạt được rất nhiều tình báo này, đối với mục tiêu trước mắt là tìm kiếm Thải Y của Diệp Chân thì không có bao nhiêu tác dụng.

Nhưng Diệp Chân đã chọn lựa tốt mấy mục tiêu.

Chờ phong ấn Trấn Linh Tỏa của hắn bị phá vỡ, tu vi khôi phục, nếu hắn còn chưa tìm thấy hạ lạc của Thải Y thì sẽ động thủ với một chút nhân vật quan trọng trong hoàng tộc, dùng thủ đoạn bạo lực để thu hoạch tình báo.

- Cô gia, sắc trời đã muộn.

Từ bên ngoài truyền đến âm thanh của người hầu, Diệp Chân khẽ lên tiếng, sau đó chậm rãi quay lại Lữ phủ.

Vừa chính trở lại tiểu viện, Lữ Thanh Trúc đã có giữ chặt tay của Diệp Chân, bất mãn nói:

- Địch ca ca, sao huynh ngồi càng ngày càng lâu vậy, trời cũng sắp tối rồi.

- Ai bảo buổi chiều muội không bồi ta đi.

Diệp Chân ngược lại nói về Lữ Thanh Trúc.

- Buổi chiều không phải ta phải đi theo tỷ tỷ sao, nàng nói gần đây bụng nàng có chút khó chịu.

Lữ Thanh Trúc không cao hứng nói.

Buổi chiều, lúc nàng sắp đi ra ngoài với Diệp Chân lại bị Lữ Tử Đồng lôi đi, bây giờ, hài nhi trong bụng Lữ Tử Đồng đã năm tháng, bụng cũng đã to lên.

- Đúng rồi, Địch ca ca, vừa rồi quản gia đến truyền lời, gia gia bảo hôm nay cả nhà sẽ ăn cơm cùng nhau.

Lữ Thanh Trúc nói.

Sắc mặt của Diệp Chân lập tức thay đổi.

- Lại muốn cả nhà cùng nhau ăn cơm.

Diệp Chân lập tức đau cả đầu.

Thật ra thì không khí ăn cơm ở Lữ phủ thật rất tốt, phu thê Lữ lão gia tử vốn đã hiền lành, sau chuyện lệnh kiểm soát lần trước thì càng thân thiện với Diệp Chân hơn.

Nhưng vấn đề là hài tử của Lữ Tử Đồng và Đinh Trì đều hơn năm tháng, bụng dưới của Lữ Tử Đồng đã nhô lên.

Thế nhưng bên phía Lữ Thanh Trúc thì vẫn bình thường đến không thể bình thường hơn.

Bọn người đừng bảo là thúc giục, ngay cả ánh mắt cũng làm cho Diệp Chân có chút tê cả da đầu.

- Đúng, ánh mắt của bọn hắn, ta....

Lữ Thanh Trúc quay lưng lại, mười ngón lộn xộn trước người, một mặt ảm đạm.

Đây cũng là tiếc nuối lớn nhất trước mắt của nàng.

Nàng và Diệp Chân nhìn qua tình cảm rất tốt, như keo như sơn.

Nhưng cũng chỉ có chính nàng rõ ràng, nàng đến bây giờ vẫn là hoàn bích chi thân.

Những thầy thuốc kia nói nàng là thể chất âm hàn, không dễ mang thai, tất cả đều là nói nhảm, không làm sao mang thai chứ.

Lữ Thanh Trúc rất buồn rầu.

Diệp Chân đương nhiên biết Lữ Thanh Trúc phiền não, trên thực tế đây cũng phiền não của hắn.

- Nếu muội và ta đã không muốn đi, vậy thì đừng đi, nói cho gia gia một tiếng, cứ nói muội không thoải mái thì sẽ không có chuyện gì.

- Không được, gia gia nói tối nay người có chuyện quan trọng cần tuyên bố.

Lữ Thanh Trúc quả quyết phản đối.

- Chuyện quan trọng cần tuyên bố?

Diệp Chân ngạc nhiên, chỉ có thể gật đầu.

Không bao lâu, Diệp Chân và Lữ Thanh Trúc đã cùng nhau đi đến phòng khách thiện viện.

Khi bọn hắn vừa đến, Lữ Tử Đồng và Đinh Trì đã sớm đến.

Nhìn thấy Diệp Chân đến, Lữ Tử Đồng sớm đã đứng lên, bắt đầu hỏi thăm Diệp Chân.

Từ lần trước, sau khi Diệp Chân cứu nàng và Đinh Trì, Lữ Tử Đồng giống như đã biến thành người khác, hoàn toàn không giống đại tiểu thư kiêu hoành như trước kia.

- Muội phu đến.

Đinh Trì cười đón Diệp Chân vào chỗ ngồi.

Lúc đầu, Đinh Trì và Diệp Chân cùng đến từ Hồng Hoang đại lục nên đã tương đối thân cận, lại thêm Diệp Chân cứu mệnh, bây giờ quan hệ giữa hai người vô cùng tốt.

- Ồ, ngươi lại đột phá rồi?

Chào vị tiểu cữu ca tiện nghi Lữ Côn một tiếng, Diệp Chân ngồi xuống nhìn Đinh Trì tràn đầy ngạc nhiên.

- Hừ, hôm qua mới đột phá.

Đinh Trì có chút đắc ý nói.

Lần trước trọng thương, dù Lữ lão gia tử dùng vô số linh đan diệu dược cũng làm hắn mất một tháng mới khôi phục lại.

Nhưng mà lần trước sau khi trọng thương, Đinh Trì giống như nhận kích thích, liều mạng tu luyện, bây giờ sau khi chữa trị, chiến lực cùng nhau tăng lên.

Trong hai tháng ngắn ngủi sau khi trọng thương, tu vi lại tăng vọt hai trọng, trực tiếp từ Huyền Cung Cảnh ngũ trọng tăng lên tới Huyền Trọng cảnh thất trọng, bước vào Huyền Cung Cảnh hậu kỳ.

Chuyện này cũng có quan hệ với việc hắn khổ tu, cũng có quan hệ với Công Pháp tu luyện tốc thành của Lữ lão gia tử cho.

So sánh dưới, trước đó không lâu, tu vi của Diệp Chân cũng mới là Huyền Cung Cảnh ngũ trọng mà thôi.

Cũng khó khăn lắm tăng lên hai trọng.

Nhưng trong thời gian này, Đinh Trì bởi vì tổn thương chỉ tu luyện hai tháng, Diệp Chân lại tu luyện ba tháng.

Lại nói vài câu với Diệp Chân, Đinh Trì đang hưng phấn hồng quang đầy mặt thì Lữ Côn ở bên cạnh bất thình lình nói nói:

- Chẳng phải chỉ là Huyền Cung Cảnh hậu kỳ sao, nhìn chút tiền đồ của các ngươi kìa?

Trong nháy mắt tiếp theo, Lữ Tử Đồng trực tiếp ra tay, trực tiếp vặn lỗ tai Lữ Côn một vòng.

- Cái gì gọi là chẳng phải chỉ là Huyền Cung Cảnh hậu kỳ? Tiểu tử ngươi cánh cứng rồi đúng không? Còn có, hai người bọn hắn là ai?

- Ai, tỷ, ngươi buông tay...

- Tỷ, ngươi nới lỏng... Ai, là tỷ phu, ta sai, tỷ, ta sai còn không....

Lữ Côn tại chỗ chịu thua xin tha, người ở trong phòng lại cười thành một đoàn.

Trong tiếng cười, phu thê Lữ lão gia tử cùng nhau đi tới.

Gia yến của Lữ phủ cũng không ngột ngạt như thật nhiều đại gia tộc.

Có lẽ là đời gia gia và tôn bối ăn cơm, không có bậc cha chú, lại hoặc là có hai tôn nữ quỷ linh tinh quái nên bầu không khí rất nhẹ nhõm, cơm tối một mực tiến hành trong cười nói nhẹ nhàng.

Sau khi ăn xong, Lữ lão gia tử đợi từng người dùng nước súc miệng xong, lúc này mới ngồi thẳng người, ho nhẹ một tiếng.

Diệp Chân biết, chính sự sắp tới.

- Ừm, gần đây trong phủ mọi việc rất thuận, thai tướng của Tử Đồng rất ổn, tu vi của Đình nhi cũng lần nữa đột phá.

- Còn có hai thị thiếp của Côn nhi cũng đều có bầu, có thể nói là việc vui liên tục.

Lữ lão gia tử mới mở miệng, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Diệp Chân và Lữ Thanh Trúc.

Lữ phủ này, đã sắp có ba gia đình nhỏ, trước mắt chỉ còn lại Diệp Chân và Lữ Thanh Trúc là chưa có bất cứ động tĩnh gì.

Trước khi tới tham gia yến tiệc, Diệp Chân đã biết sẽ có chuyện như thế, không ngờ Lữ lão gia tử lại nói trịnh trọng như vậy.

Lúc này, đám người hoặc hiếu kì hoặc ánh mắt mong chờ nhìn chăm chú về phía mình, lấy tâm cảnh của Diệp Chân đều có chút không chịu đựng nổi, chớ nói chi là Lữ Thanh Trúc.

Đinh Trì còn tốt, tiểu cữu ca tiện nghi Lữ Côn lại gật gù đắc ý, hướng về phía Diệp Chân nháy mắt ra hiệu.

Diệp Chân ở trong Lữ phủ trước sau đã ngốc gần nửa năm, cũng coi rất quen với Lữ côn.

Tiểu tử này, trên người cũng có rất nhiều tập tính của tử đệ quý tộc, cũng có không ít, nhưng còn chưa tới trình độ hoàn khố, bình thường Lữ lão gia tử quản giáo vẫn có phần nghiêm.

Lúc này, hắn nháy mắt ra hiệu về phía Diệp Chân, ý trong đó không thể hiểu rõ hơn được nữa, ngươi xem ta lợi hại bao nhiêu, bụng của hai tiểu thiếp đã lớn, bên phía ngươi thì một chút động tĩnh cũng không có...

Đối với chuyện này, Diệp Chân không nhìn thẳng, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn.

Đối với điểm này, Diệp Chân là thật không cách nào sinh ra một chút ý tứ so đấu.

Trước mắt, nguyên nhân Lữ Thanh Trúc không mang bầu là không ngủ cùng Diệp Chân, nhưng theo Diệp Chân, cho dù hắn cầm thú một chút thì cũng chưa chắc có.

Lúc vẫn còn ở Hồng Hoang Đại Lục, Diệp Chân dùng bao nhiêu khí lực trên người sư tỷ Liêu Phi Bạch của mình, nhưng đến bây giờ bụng một chút động tĩnh cũng không có.

Chuyện này có quan hệ với tu vi của Diệp Chân.

Tu vi càng cao, dòng dõi càng khó khăn.

Có thể là bên phía Hoàng Linh Giới có khó khăn về nhân khẩu nên nghiên cứu phương diện này càng nhiều một chút.