← Quay lại trang sách

Chương 2882 Thời Cơ

Tu vi của nam tử ở Giới Vương Cảnh là một nấc thang, nếu tu vi đột phá Giới Vương Cảnh thì tỷ lệ làm cho nữ tử thụ thai sẽ giảm mạnh.

Đạo Cảnh lại là một nấc thang.

Nếu đột phá Đạo Cảnh, muốn nối dõi sẽ càng khó.

Cho nên, cho đến bây giờ, tu vi của Lữ Côn bị Lữ lão gia tử gắt gao kẹt ở Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh phong, liên tục không đột phá.

Nhưng Diệp Chân buồn bực là, năm đó khi tu vi của hắn vẫn còn ở Nhập Đạo Cảnh thì cũng không làm cho Lục La và Phong Khinh Nguyệt có hài tử.

Nhưng hiện tại, Diệp Chân hình như cũng tìm được một nguyên nhân, đột phá!

Đột phá trên bản chất!

Giống như ở trong Hoàng Linh nhất tộc, tộc nhân sinh ra đã có Nguyên Linh Tứ Sắc, nếu ngày nào đó đột nhiên tấn thăng làm Nguyên Linh Ngũ Sắc, loại đột phá về chất này vừa xuất hiện thì dòng dõi của hắn sẽ trở nên vô cùng gian nan.

Bởi vậy xem ra, Diệp Chân cảm thấy, nguyên nhân hắn nhiều năm như vậy mà có cực ít hài nhi, có thể cũng bởi vì năm đó hắn rất sớm đã từ tam sắc hồn quang tăng lên thành tứ sắc hồn quang.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân lại nhớ lại Xích Linh Nhi trưởng thành ở xa Chân Huyền Đại Lục.

Đột nhiên, Diệp Chân lại có chút nhớ Xích Linh Nhi.

- Tỷ phu, tỷ phu đang nghĩ gì thế? Ta đi, tỷ phu, ngươi không đến mức thất thần chứ, chỉ chút chuyện như vậy?

- Đừng lo lắng, hôm nào ngươi qua đây, ta dạy cho ngươi mấy....

Diệp Chân thất thần bị tỉnh lại, trực tiếp làm cho Lữ Côn không dám nói nữa:

- Ta thấy tiểu tử ngươi lại ngứa da!

Cái này khiến trong mắt Lữ Côn và mọi người Lữ phủ đều sinh vẻ kỳ dị.

Lữ Côn đến Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh phong thật lâu, còn Diệp Chân trước đó vài ngày mới Huyền Cung Cảnh ngũ trọng mà thôi, thế nhưng từ lúc nào, chỉ cần Diệp Chân muốn cho Lữ Côn ăn no đòn, Lữ Côn lại tuyệt đối tránh không được, dù là sớm chuẩn bị cũng tuyệt đối tránh không được, làm Lữ Côn trực tiếp không còn cách nào khác.

Nhìn cả nhà vui vẻ hòa thuận, trong lòng Lữ lão gia tử chợt lóe lên cảm giác đau đớn, sau đó, bỗng nhiên hạ quyết tâm.

- Loại hạnh phúc này, cuối cùng vẫn là ngắn ngủi, muốn lâu dài thì vẫn phải làm thành chuyện kia, đó mới là căn bản của Lữ gia chúng ta....

Ho nhẹ một tiếng, toàn bộ phòng khách lại yên tĩnh trở lại.

- Các ngươi đều biết, bởi vì phái ra quân viễn chinh về phía Hồng Hoang nên Hoàng Linh cấm vệ chúng ta xuất hiện rất nhiều lỗ hổng.

- Ngày trước, Nữ Vương bệ hạ đã hạ thánh mệnh, sẽ tuyển chọn đại lượng Hoàng Linh cấm vệ từ trong cả nước để bổ sung lỗ hổng của Hoàng Linh cấm vệ.

Ánh mắt của Lữ lão gia tử khẽ quét qua trên người mấy nam nhân ở đây.

- Ở Hoàng Linh Giới chúng ta, Hoàng Linh cấm vệ gần như là con đường ngắn nhất giúp tất cả con em quý tộc tấn thăng, ngày sau kém nhất cũng sẽ được phong một quan nửa chức.

- Hơn nữa, Hoàng Linh cấm vệ còn có cơ hội lấy được cơ duyên tu luyện càng thêm trân quý, một ngày nào đó, các ngươi có thể nhẹ nhõm đột phá Đạo Cảnh cũng không thành vấn đề.

Dừng một chút, hắn lại nói.

- Theo ý chỉ của Nữ Vương bệ hạ, không giới hạn nam nữ. Nhưng mà Lữ gia chúng ta, nữ nhân phần lớn đều mang bầu, nến không đi.

- Ý tứ của lão phu là, để cho ba người Đinh Trì, Địch Khoát Hải, Lữ Côn đi làm Hoàng Linh cấm vệ, ý các ngươi như thế nào?

Khi Lữ lão gia tử mở miệng nói 'Hoàng Linh cấm vệ', Diệp Chân đã biết có thể chính là tình huống này.

Đối loại an bài này, Diệp Chân không có bất kỳ ý kiến gì.

Dù sao thì tu vi của hắn còn cần hơn mấy tháng nữa mới có thể phục hồi, ở đâu làm đốt thời gian mà không phải đốt thời gian chứ.

- Cứ theo gia gia an bài.

Diệp Chân người thứ nhất tỏ thái độ.

- Ta cũng theo gia gia an bài.

Lấy Diệp Chân làm điểm mốc, Đinh Trì cũng ngay sau đó tỏ thái độ, còn thuận miệng lại hỏi nói:

- Gia gia, không biết tiêu chuẩn chọn lựa của Hoàng Linh cấm vệ là gì, ba chúng ta có thể đều được chọn hay không?

Nghe vậy, Lữ lão gia tử cười lên ha hả:

- Yên tâm đi, Hoàng Linh cấm vệ là quân đội tinh nhuệ nhất của Hoàng Linh nhất tộc chúng ta, tu vi yêu cầu là Huyền Cung Cảnh, ba người các ngươi sẽ không có vấn đề gì.

- Hơn nữa, Lữ thị chúng ta làm quý tộc, trên tay mỗi người đều có mười danh ngạch, Lữ thị chúng ta đề cử danh ngạch, toàn bộ miễn thử trúng tuyển.

- Gia gia, có thể không đi được không?

Lữ Côn buồn đến lông mày đều sắp nhăn lại.

Ở Lữ phủ làm nhị thế tổ không sướng hay sao, chạy tới làm Hoàng Linh cấm vệ bị người khác quản, đây không phải hắn tự tìm phiền phức à?

- Có thể, nếu như ngươi nguyện ý đến Hoàng Thần Điện làm Tế Ti khổ tu.

Lữ lão gia tử từ tốn nói.

Mặt Lữ Côn lập tức khổ sở:

- Đầu ta bị nước vào mới có thể đi Hoàng Thần Điện làm Tế Ti khổ tu!

- Ngươi chỉ có thể chọn một trong hai!

Trong giọng nói của Lữ lão gia tử tràn đầy không dung chất vấn.

- Gia gia, ta đi, ta đi làm Hoàng Linh cấm vệ còn không được sao!

Nhìn bộ dáng hời hợt của Lữ Côn, Diệp Chân hơi nghi hoặc một chút.

Bởi vì lúc trước cho Diệp Chân và Đinh Trì công pháp tốc thành sẽ hao tổn tiềm lực thọ nguyên, thái độ của Diệp Chân đối với Lữ lão gia tử vẫn có giữ lại.

Lão gia tử này, có lẽ đối với con cháu nhà mình hiền lành, nhưng đối với người khác thì không nhất định.

Cho nên, hôm nay nói muốn an bài bọn người Diệp Chân đi làm Hoàng Linh cấm vệ, Diệp Chân đã theo bản năng cảm giác có vấn đề.

Trước cho tu luyện Công Pháp tăng cao tu vi, sau đó an bài đi làm Hoàng Linh cấm vệ, thấy thế nào cũng giống như mưu đồ lâu dài.

Nhưng hôm nay, chuyện làm cho Diệp Chân ngoài ý muốn là Lữ lão gia tử lại đưa cháu của hắn, dòng độc đinh Lữ gia Lữ Côn đi làm Hoàng Linh cấm vệ.

Chuyện này có chút không hợp với lẽ thường, làm cho Diệp Chân không nghĩ ra.

Diệp Chân vốn cho rằng, Lữ lão gia tử này an sắp xếp đến sau này chắc chắn còn kế hoạch của có, nói không chừng rất nguy hiểm, nhưng bây giờ lại để cho độc tôn của hắn đi cùng.

Thật sự làm cho Diệp Chân nhìn không thấu.

Nhìn không thấu thì nhìn không thấu, Diệp Chân vẫn vui vẻ tiếp nhận an bài.

Đi Hoàng Linh cấm vệ, tiếp xúc với người không giống, nói không chừng có thể trùng hợp tìm được hạ lạc của Thải Y.

Nhưng một khi đi Hoàng Linh Sơn làm Hoàng Linh cấm vệ, hành động của Diệp Chân sẽ không còn tự do như bây giờ, nhất là liên hệ định kỳ với Hồng Hoang Đại Lục, cho nên phải giao phó trước một chút.

Đêm khuya, Diệp Chân đợi Lữ Thanh Trúc ngủ say thì lưu lại một thận ảnh phân thân, chân thân lại thẳng độn xuống đất, chuẩn bị liên hệ với bên phía Hồng Hoang Đại Lục.

Diệp Chân không biết là, sau khi hắn rời khỏi hắn không bao lâu, Lữ Thanh Trúc trong lúc ngủ mơ một nhiên xoay người, đầu ngón tay theo thói quen ôm về hướng Diệp Chân, ôm vào khoảng không lập tức giật mình thức tỉnh, nhìn ngón tay dễ dàng xuyên qua bên eo của Diệp Chân, lập tức thất thần!

Thời gian Diệp Chân rời khỏi gần nửa năm, thế cục Hồng Hoang Đại Lục cũng không có biến hóa quá lớn.

Để Diệp Chân khá yên tâm, là quản lý toàn bộ địa bàn Bắc Hải Châu công phủ, đều vô cùng ổn định.

Sau khi Bắc Hải Thủy tộc đánh bại được Hữu Đại đô đốc Chương Giáo của Bắc Hải Long Quân phủ, nghe nói Bắc Hải long quân đã nổi giận vô cùng.

Nếu không phải tuần hải đặc sứ Ngao Tân cầu xin tha thứ, Hữu Đại đô đốc Chương Giáo kém chút đã bị Bắc Hải long quân xử trảm tại chỗ.

Sau đó, chiến ý từ trên xuống dưới cả Bắc Hải Long Quân rất nồng đậm, nhưng vẫn không có cử động gì quá lớn.

Theo phân tích từ đám người Liễu Phong, Cổ Thiết Kỳ, Hạ Kỳ, Bắc Hải Long Quân phủ hẳn là đang chờ, chờ tình hình cuối cùng Tây Hải Thủy tộc tấn công vào hải cương Đại Chu, mới có thể có hiệu quả.

Bọn hắn muốn xem một chút, Đại Chu sẽ khoan dung và trả thù đến mức độ thế nào với việc Thủy tộc xâm chiếm này, mới tiếp tục quyết định bước hành động kế tiếp.

Cho nên, tạm thời phương diện này hẳn là không vấn đề gì.