Chương 2891 Trong Quy Tắc
Ở tầng cao nhất trên khán đài, gia chủ Tử gia Tử Văn Tuyên vẫn một mực chú ý chiến trường, đột nhiên cười rộ lên.
- Xem ra song phương đã tiếp chiến, lão Lữ, Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ đã bỏ mình hơn ba mươi người, xem ra đã sắp thua rồi.
Lữ lão gia một mặt bình tĩnh:
- Lão Tử, ngươi cũng không phải đệ nhất thiên tài trên chiến trường tân binh, mới hơn ba mươi người bỏ mình, sao có thể phân định thắng thua?
- Ngươi ngây thơ như thế, số tuổi này của ngươi là sống uổng phí sao?
Tử Văn Tuyên bị Lữ lão gia trước mặt mọi người mỉa mai vài câu, sắc mặt trở nên khó coi.
Đột nhiên, quang mang trên giáo trường quân diễn lại thêm một trận lấp lóe, đợi đến lúc thấy rõ bóng người, Trần Hưởng miệng rộng mắt ưng vỗ tay cười ha hả.
- Lão Lữ, đừng mạnh miệng, trận này Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ nhất định thua, một trăm… một trăm sáu mươi ba người!
- Lúc này mới khai chiến bao lâu, Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ đã bỏ mình một trăm sáu mươi ba người, gần hai thành, ngươi xem, số cấm vệ chiến tử còn đang tăng thêm đây.
Trần Hưởng chỉ chỉ lượng lớn Hoàng Linh cấm vệ của Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ bị đào thải trên chiến trường quân diễn không ngừng bị truyền tống về giáo trường quân diễn, cười ha hả.
- Ngươi nhìn, hai trăm người, đã vượt qua hai trăm người.
- Lại tới!
Tử Văn Tuyên chỉ giáo trường quân diễn, kêu to lên:
- Hai trăm sáu, hai trăm tám, sắp ba trăm.
- Lão Lữ, ngươi hãy nhận thua đi!
Trần Hưởng cùng Tử Văn Tuyên đối diện cười ha hả.
Lữ lão gia lúc đầu coi như trấn định, nhưng khi số chiến tử của Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ vượt qua hai trăm người thì bắt đầu ngồi không yên, khi số chiến tử tiếp cận ba trăm, ngay cả râu cũng run nhè nhẹ.
Cũng không phải là Lữ lão gia thua không nổi.
Một trận đánh cược mà thôi.
Quan trọng nhất là bản chất phía sau trận tiểu quân diễn này, đây mới là điều lo lắng của Lữ lão gia.
Trận tiểu quân diễn này, Lữ lão gia vốn muốn xuất kì bất ý chăm chú an bài xuống, trải đường cho cháu rể Địch Khoát Hải, lấy thuận tiện hắn sau khi hoàn thành tục kế hoạch, cũng coi là Lữ gia trọng mới quật khởi một cái tuyên ngôn.
Nhưng không nghĩ tới lại thất bại.
Hơn nữa Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ vậy mà bại thảm như vậy.
Điều này có nghĩa là sức ảnh hưởng của Lữ phủ đã...
Ngoài ra, còn có mặt mũi.
Quý tộc chú trọng nhất một là thực lực, hai chính là mặt mũi.
Lần này đánh cược, bản thân chính là cái gọi lúc trước khúc mắc một cái kết, nếu là hắn thua, kia chính là bị người đánh mặt trước mặt mọi người.
Giờ này khắc này, một đám quý tộc xung quanh khán đài cười lanh lảnh xem kịch, nhìn Lữ lão gia trong lòng phát hoảng.
Những năm này Lữ gia đang dần xuống dốc, hôm nay vốn muốn tìm một chút cảm giác tồn tại, không nghĩ tới lại bị đánh mặt trước mặt mọi người.
Đối với Trần gia cùng Tử gia như mặt trời giữa trưa thì không có ảnh hưởng gì, nhưng đối Lữ gia đang xuống dốc mà nói, đây lại là một đòn rất nặng nề.
Thấy Lữ lão gia như thế, hai lão già Trần Hưởng cùng Tử Văn Tuyên cười càng thêm đắc ý.
- A, có biến cố!
- Ngươi xem, đó là người của Đệ Ngũ Vệ chiến tử.
Trên giáo trường quân diễn đột nhiên xuất hiện lượng lớn binh sĩ của Đại đội thứ tứ Đệ Ngũ Vệ, khiến cho Trần Hưởng cùng Tử Văn Tuyên đang cười đắc ý phải ngừng lại.
Lữ lão gia trong lòng vốn đang buồn khổ vô cùng, nếp nhăn trên mặt cũng triệt để nở rộ ra.
- Bốn trăm, năm trăm, số chiến tử Đại đội thứ tứ Đệ Ngũ Vệ đã hơn nửa, bại cục đã định.
Chỉ trong chốc lát, trên giáo trường quân diễn lại xuất hiện gần bốn trăm người của Đại đội thứ tứ Đệ Ngũ Vệ.
Một đám quý tộc thông qua hỏi thăm mới biết được, Đại đội thứ tứ Đệ Ngũ Vệ phát hiện phân binh của Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ đánh lén, tổ chức phục kích thành công, dẫn đầu chiếm thượng phong.
Nhưng đội ngũ trúng phục kích của Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ kia lại vừa đánh vừa lui, dẫn đội ngũ bốn trăm người của Đại đội thứ tứ Đệ Ngũ Vệ vào phạm vi tiến công của cánh phải, kết hợp với đội ngũ cánh phải phe mình nội ngoại giáp kích, gần như toàn diệt chi đội ngũ bốn trăm người của Đại đội thứ tứ Đệ Ngũ Vệ.
Lại san đều tỉ số!
Lúc này, Đại đội thứ tứ Đệ Ngũ Vệ hết thảy chiến tử năm trăm bảy mươi người, mà nhân số chiến tử của Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ là sáu trăm hai mươi người, chênh lệch không tính là quá lớn.
- Thắng bại cũng chưa biết đâu!
- Lão Trần lão Tử, các ngươi chớ đắc ý quá sớm, hôm nay trận này thắng bại còn chưa biết được.
Lữ lão gia lần nữa cười rộ lên.
Trần Hưởng cùng Tử Văn Tuyên liếc nhau, trong ánh mắt cũng có một vẻ lo âu hiện lên.
Bởi vì sau khi bọn họ nhận được tin tức theo bọn họ chú tâm an bài, hôm nay Đại đội thứ tứ Đệ Ngũ Vệ hẳn là thắng được không chút hồi hộp nào mới đúng.
- A, đó là?
- Đây không phải là Thiên Phu Trưởng Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ - Lữ Lâm Long sao?
- Các ngươi nhìn, ngay cả Thiên Phu Trưởng Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ cũng đã bỏ mình!
Trong giáo trường quân diễn, Thiên Phu Trưởng Lữ Lâm Long miệng phun máu xuất hiện, hắn đã dốc hết toàn lực, bị người vây công trong trạng thái trọng thương mới bất đắc dĩ hô hai chữ 'Nhận thua'.
Thần sắc Lữ lão gia trở nên kinh dị vô cùng.
Bời vì theo quy củ trong quân diễn, chủ tướng một phương chiến tử, quân diễn có thể phản phụ.
- Ha ha, thắng rồi!
Trần Hưởng cùng Tử Văn Tuyên đồng thời cười đứng dậy, vỗ tay chúc mừng lẫn nhau:
- Lão Lữ, lần này đa tạ ngươi! Hai mươi vạn khối thượng phẩm linh thạch tuy không nhiều nhưng hai nhà chúng ta mỗi người phân mười vạn cũng đầy đủ bồi dưỡng một hai hậu bối.
Nghe thấy lời ấy, hai con ngươi của Lữ lão gia trừng tròn vo, mặt mũi tràn đầy đầy vẻ không cam lòng, trong ánh mắt tràn đầy khuất nhục, mặt cũng đen.
- Tốt, lão Lữ, có chơi có chịu, đừng nóng giận, lấy tiền đặt cược ra đi.
Trần hưởng cùng Tử Văn Tuyên đồng thời đưa tay hướng về Lữ lão gia.
Lữ lão gia cực kỳ bất đắc dĩ xuất ra một cái trữ vật giới chỉ, trong lúc đang đưa ra lại đột nhiên giật mình tỉnh lại.
- Không đúng!
Trần Hưởng cùng Tử Văn Tuyên đồng thời ngạc nhiên, đối diện cười nói:
- Lão Lữ, ngươi không phải là thua không nổi muốn chơi xấu chứ?
Kỳ thực, bọn họ rất hi vọng Lữ lão gia thua không nổi rồi chơi xấu, vậy thì hôm nay bọn họ có thể giẫm Lữ lão gia ác hơn.
- Lữ Trung Thiên ta cả đời đã từng thua, từng khóc, từng chết, nhưng chưa bao giờ đùa qua ỷ lại.
- Vậy ngươi?
Vẻ mặt Trần Hưởng cùng Tử Văn Tuyên vô cùng nghi hoặc.
- Các ngươi nhìn, quân diễn còn chưa kết thúc, sao có thể nói ta thua?
Lữ lão gia chỉ hướng Đại Tế Ti Khương Tâm Nguyên nhắm mắt lơ lửng trên không trung.
- Nếu quân diễn đã phân ra thắng bại, Đại Tế Ti Khương Tâm Nguyên sẽ lập tức tuyên bố chiến quả, nàng chưa tuyên bố có nghĩa là quân diễn vẫn chưa kết thúc.
Lữ lão gia nói, trong đôi mắt một lần nữa dấy lên hi vọng.
Trần Hưởng cùng Tử Văn Tuyên đồng thời nhíu mày, Tử Văn Tuyên còn trực tiếp cao giọng hỏi Đại Tế Ti Khương Tâm Nguyên đứng giữa bầu trời:
- Đại Tế Ti Khương Tâm Nguyên, xin hỏi chủ tướng của Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ đã bỏ mình, vì sao còn không phân ra thắng bại?
Đại Tế Ti Khương Tâm Nguyên nửa khép mắt trên bầu trời cũng không trả lời ngay mà là trầm thần câu thông với Thất Thải Châu Linh một chút mới chậm rãi mở miệng.
- Thất Thải Châu Linh nói, theo điều lệ tiểu quân diễn, song phương đều có đại đội bị đoàn diệt, quân lực còn thừa tiếp cận, mà lại Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ tuy chủ tướng bỏ mình nhưng giờ này khắc này vẫn có hệ thống chỉ huy, còn đang tiến hành hành động quân sự, cho nên theo điều lệ quân diễn, tạm thời không phán thua, quân diễn tiếp tục tiến hành.
Lời vừa nói ra, Trần Hưởng cùng Tử Văn Tuyên lúc trước vô cùng đắc ý nhất thời không còn cách nào khác, chỉ có thể oán hận dậm chân chờ đợi.
Vẻ chờ mong trong đôi mắt Lữ lão gia đại thịnh, bất quá, lo lắng cũng không thiếu.